Lý Quỳ Nhất phát hiện ra Hạ Du Nguyên là kiểu người không bao giờ chịu đi bộ cho đàng hoàng.
Cậu ta và cô luôn giữ khoảng cách tầm một mét, lúc thì lượn lờ phía trước, lúc thì chậm rãi theo sau. Có khi cậu ta đi dọc theo mép đường, có khi lại bước theo những khe gạch lát vỉa hè. Thi thoảng vừa đi vừa nói chuyện với cô, tay đan lại gác sau gáy, còn đi giật lùi như không biết mệt.
Về sau, cậu ta nhặt được một cành cây dài dài ở bãi cỏ bên đường, mắt sáng rỡ trông thấy rõ, phấn khích vung lên mấy cái rồi “soạt” một tiếng, đặt ngang lên cổ cô.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô có thể giả vờ không quen biết cậu ta không? Dù trên đường giờ gần như chẳng còn ai, nhưng cô vẫn thấy mất mặt chết đi được.
Cậu ta lại thong dong bật cười, mắt hơi cong lên, tựa như có muôn vàn sao sáng trong đó.
Khi rẽ vào đường Hoa Viên – nơi có khu chung cư nhà cô, Lý Quỳ Nhất mới khẽ thở phào, chỉ về phía tòa nhà trước mặt nói: “Nhà tôi ở chỗ kia, đi thêm vài bước là tới rồi, cậu không cần tiễn nữa đâu, về sớm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play