Trước giờ Hạ Du Nguyên chưa từng thật sự nghiêm túc dỗ dành ai bao giờ.
Trong đám bạn bè, cậu chính là người hay nhõng nhẽo, thích làm nũng nhất, nên phần lớn thời gian đều là người khác dỗ cậu. Nói cậu phiền phức thì cũng đúng, nhưng lại rất dễ dỗ, chỉ cần đối phương nói mấy câu nhẹ nhàng dịu dàng, cậu lập tức lâng lâng như bay, chẳng biết trời đất phương nào nữa.
Chính vì thế, dù từng được dỗ dành không ít lần, cậu vẫn không học được mấy chiêu để dỗ người ta. Mà chuyện này thì cậu lại ngại không dám hỏi mấy đứa bạn thân, dù gì cậu cũng là người biết giữ thể diện. Sau mấy ngày vò đầu bứt tai, cuối cùng trong đầu cậu chỉ hiện lên cảnh Quốc Khánh hôm đó, Lý Quỳ Nhất gọi cậu lại dưới tòa nhà giảng đường.
Cậu quyết định… chép bài.
Quá ư là thông minh! Bài giải của học sinh hạng nhất khối, có thể sai được chắc?
Cậu cố tình chọn ngày Phương Tri Hiểu trực nhật – sau kỳ thi giữa kỳ, lớp 12 đã đổi chỗ ngồi, cậu và Phương Tri Hiểu không còn chung tổ nữa, nên cậu có thể đến sớm đứng đợi trước cổng trường, kiểu “ngồi dưới gốc cây chờ thỏ”.
“Ê, Lý Quỳ Nhất…” Một câu mà cậu lặp đi lặp lại trên đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần: “Tôi mời cậu ăn đồ được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT