Đưa Phù Tư Mẫn và Ngụy Đình về đến dưới lầu khu chung cư, Lý Xuân vẫn còn ngẩn người nhìn theo bóng dáng Phù Tư Mẫn.
Có một số cô gái nội tâm rất dễ bị chạm tới, nhưng rõ ràng Phù Tư Mẫn không phải kiểu người đó. Vẻ ngoài của cô, nhìn thế nào cũng thấy rất kiên định, rất khó để lay chuyển ——
Quay đầu lại, Lý Xuân ánh mắt sáng lên, cười hì hì với Biên Hạo Nam: “Tôi vừa rồi nói mấy lời trong nhà ăn đó, đều là nghiêm túc cả đấy.”
Giữa đàn ông với nhau, thường rất khó để thẳng thắn bày tỏ cảm xúc, hay là chủ động đề cập đến chuyện tình cảm của bản thân. Việc Lý Xuân nhắc tới Phù Tư Mẫn lúc này, mục đích chính vẫn là để gián tiếp nhắc nhở Biên Hạo Nam rằng: “Phù Tư Mẫn là người tôi để ý trước.”
“Nói thật chứ, cậu ngày thường giúp tôi để ý Tư Mẫn nhiều một chút. Tôi thấy hôm nay tâm trạng cô ấy không ổn, chắc là chưa thích nghi được, ngoài miệng thì còn cứng rắn đấy.”
“Sao cậu nhìn ra được cô ấy thật sự đang không vui?”
“Câu này là sao?”
Biên Hạo Nam mím môi, loại cảm giác thất bại từng xuất hiện mỗi lần nhìn thấy Ngụy Đình lại trỗi dậy.
Lý Xuân chẳng suy nghĩ gì nhiều, thản nhiên nói: “Tôi từng quen mười lăm cô rồi, các cô ấy nghĩ gì, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là biết. Cậu hỏi tôi nhìn ra từ đâu? Thì tôi nói cho cậu nghe đây.”
“Rất nhiều lúc, con gái còn chẳng nhận ra là bản thân mình đang có tâm trạng không tốt. Hôm nay Phù Tư Mẫn nói: ‘Cô gái kia cũng không tệ lắm, nhưng mà ——’ trọng điểm là cái chữ ‘nhưng mà’ đó.”
Biên Hạo Nam nhíu mày: “Thì sao?”
“Ai da, cậu thật là… Cậu phải kết hợp cách cô ấy nói chuyện, ngữ điệu, thì sẽ dễ dàng nhận ra cô ấy đang nghĩ gì mà! Cậu còn phải học hỏi nhiều lắm……”
Lý Xuân đắc ý nói, anh không ngờ rằng Biên Hạo Nam – người chỉ kém mình một chút về ngoại hình (rất tự tin đấy nhỉ) – lại chẳng khác gì một gã trai ngây ngô trong chuyện tình cảm. Dù gia thế tốt có ích gì, đến việc lấy lòng một cô gái cũng chẳng làm được.
Dù sao thì chiêu của anh trước giờ chỉ cần gương mặt + lời nói ngọt ngào, chưa có cô gái nào thoát khỏi lòng bàn tay anh. Còn đóa hoa cao lãnh như Phù Tư Mẫn, sớm muộn cũng sẽ là của anh thôi.
Biên Hạo Nam lại nghĩ đến dáng vẻ Ngụy Đình nhìn anh như không thèm để mắt tới, trong lòng lại nghẹn một cục tức.
Chẳng lẽ cô ấy là bách hợp? Mỗi ngày cứ xoay quanh Phù Tư Mẫn như vậy, thật là cạn lời luôn ——
Chỉ là Biên Hạo Nam không hề biết rằng, lý do Ngụy Đình không dám nhìn anh, chẳng qua vì anh quá cuốn hút, quá đẹp trai, khiến cô không dám nhìn thẳng mà thôi.
Nghĩ đến việc chia lớp, Biên Hạo Nam cau mày càng sâu hơn.
“Cậu có muốn tôi dạy cậu cách theo đuổi Phù Tư Mẫn không?”
“Hả? Cậu dạy tôi á?” Lý Xuân trong lòng thầm cười khinh bỉ: Ai chẳng biết ở Đại học Nhật Nham, cậu là gà trống chưa nếm mùi đời, còn bày đặt dạy tôi? Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, gật đầu:
“Nói thử tôi nghe xem.”
“Cậu không phải học cùng lớp với Ngụy Đình sao?”
“Ngụy Đình? Ai cơ?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lý Xuân, Biên Hạo Nam tỏ rõ vẻ chán ghét: “Là cô gái vừa đứng cạnh Phù Tư Mẫn đó!”
“À….. Là cô ấy à. Tôi cũng chẳng để ý lắm, ngoại hình thì không bằng Phù Tư Mẫn, lại còn hay cúi đầu, nói chuyện thì nhỏ xíu như muỗi vo ve……”
Biên Hạo Nam siết chặt tay bên người, cố nén sự khó chịu, tiếp tục nói:
“Ngụy Đình là bạn cùng phòng với Phù Tư Mẫn, ngày nào cô ấy cũng chơi với nhau. Cậu nói mấy lời này mà để cô ấy nghe được, chắc chắn Phù Tư Mẫn sẽ nghĩ cậu là đồ tệ hại.”
Lý Xuân lập tức đảo mắt nhìn quanh, thấy không có bóng dáng nữ sinh nào mới yên tâm.
“Cậu đừng dọa tôi chứ. Tôi đâu có ngốc đến mức nói mấy lời đó ngay trước mặt cô ấy.”
“Cậu không cùng lớp với Phù Tư Mẫn thì cũng chẳng sao. Chỉ cần cậu lấy lòng Ngụy Đình, kiểu gì cũng sẽ có lợi. Ăn nhờ ở đậu cũng phải biết điều. Ngụy Đình mà có ấn tượng tốt với cậu, nhất định sẽ nói tốt trước mặt Phù Tư Mẫn.”
“Đúng đúng! Chuyện đơn giản vậy mà tôi lại quên mất!” Lý Xuân như bừng tỉnh đại ngộ, khoác vai Biên Hạo Nam cười sảng khoái, “Xem ra cậu đúng là huynh đệ thật rồi. Trước giờ tôi cứ tưởng cậu thích Phù Tư Mẫn cơ. Không ngờ cậu lại chịu giúp tôi, ơn này không lời nào tả xiết, từ nay mỗi ngày tôi mua cho cậu một bao thuốc, bài bạc hay gì đó, cậu cứ việc chơi!”
“Tôi không hút thuốc.”
Biên Hạo Nam lạnh nhạt từ chối, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài chung cư như thể ngọn đèn giữa ban ngày kia.
Lại thêm một người nữa cho rằng anh thích Phù Tư Mẫn. Nếu người khác biết rằng người anh thực sự thích là Ngụy Đình, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Anh nhíu mày, môi cũng mím chặt lại.
…………..
Khi Ngụy Đình thay dép, cô nhận ra đôi giày da của Nguyễn Oanh và Nguyễn Yến đã biến mất. Nhìn đồng hồ treo ở phòng khách nhỏ, đã hơn hai giờ. Chắc hai người kia đã đi học rồi.
Đổi xong dép, Ngụy Đình đi được mấy bước mới nhận ra Phù Tư Mẫn vẫn đứng yên phía sau, ánh mắt nhìn thẳng ra trước, không nói gì.
“Sao vậy?”
Ngụy Đình nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới thấy trong thùng rác phía trước có hai cây nến mà Phù Tư Mẫn đã tặng.
Muốn an ủi cô ấy không nhỉ? Ở kiếp trước, Nguyễn Oanh và Nguyễn Yến còn quá đáng hơn nữa, trực tiếp ném nến vào người Phù Tư Mẫn. Nhưng ở kiếp này, vì Ngụy Đình kịp thời kéo cô đi, nên không tiếp tục nghe hai người đó nói lời cay độc, cũng không dẫn đến cãi vã về sau.
Vẫn nên giả vờ như không nhìn thấy thì hơn.
Ngụy Đình vừa vươn vai, giả vờ ngáp một cái còn chưa kịp phát ra, thì đã thấy Phù Tư Mẫn bước tới trước, nhặt hai cây nến trong thùng rác lên.
“Hai người đó……”
Phù Tư Mẫn siết chặt hai cây nến trong tay, cảm thấy có chút khó chịu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngụy Đình còn đang rơm rớm nước mắt, mắt hoe hoe, giọng mơ màng: “Cậu đang nói gì thế? Tôi không để ý lắm, buồn ngủ quá, mắt không mở nổi luôn rồi…..”
Để diễn cho giống, Ngụy Đình còn dụi mắt, cứ như giây tiếp theo sẽ lăn ra ngủ luôn vậy.
Cô từng nghĩ sẽ dựa vào Phù Tư Mẫn như một cái cây to mát mẻ, nhưng thực tế hai người chưa thân đến mức đó. Cô không thể vội vàng kéo gần khoảng cách, tự cho là đúng mà an ủi, thà giả vờ như không thấy dáng vẻ chật vật của đối phương vẫn hơn.
“Ăn no là ngủ, cậu là heo à?”
Thấy Ngụy Đình không để ý tới hành động của mình, Phù Tư Mẫn thở phào nhẹ nhõm, buông một câu đùa. Nhưng lời nói đó, như đang nói với cô hoặc với chính bản thân: “Đợi qua giờ nghỉ trưa, tôi sẽ liên lạc với Văn Điềm Điềm, xem có thể đổi phòng ký túc xá không.”
Chạm phải ánh mắt Ngụy Đình, cô liền giải thích: “Hai người đó nói cậu như vậy, thật sự quá đáng.”
Ngụy Đình có chút bất ngờ, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Mẫn Mẫn, cậu đối xử với tôi tốt thật đấy ——”
Hai người nhìn nhau cười, bất giác có cảm giác như cùng chung hoạn nạn.
Trở về phòng, Phù Tư Mẫn lấy điện thoại ra, danh sách tin nhắn chưa đọc chất đống màu đỏ chói mắt. Cô chọn trả lời vài người, lúc này Lý Xuân lại gửi tin nhắn đến.
Lý Xuân: “Tôi vừa rồi đã nói ổn thỏa hết với Biên Hạo Nam rồi, cậu cứ yên tâm!”
Phù Tư Mẫn nghĩ nghĩ, trả lời lại một cái biểu cảm cảm ơn. Một giây sau, lớp trưởng lập tức trả lời.
Lý Xuân: “Chúng ta có quan hệ gì mà cậu còn khách sáo vậy!”
Phù Tư Mẫn nhíu mày, Lý Xuân này nói chuyện ngày càng thiếu đứng đắn, chắc phải cách xa mấy ngày mới được.
Cô không trả lời nữa, mà nhìn chằm chằm khung chat với Văn Điềm Điềm, suy nghĩ hồi lâu mới bắt đầu soạn tin.
Phù Tư Mẫn: “Bạn Văn, tôi có thể lời đề nghị này hơi đường đột, nhưng liên quan đến sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn tôi…..”
Không ổn, viết vậy quá rõ ràng rồi. Cô xóa rồi sửa đi sửa lại, cuối cùng chỉ gửi một câu đơn giản:
Phù Tư Mẫn: “Bạn Văn, có thể lời đề nghị này hơi đường đột, nhưng chúng tôi có thể đổi ký túc xá không?”
Nếu Văn Điềm Điềm hỏi lý do đổi phòng, cô có thể kể chuyện Nguyễn Oanh và Nguyễn Yến trào phúng Ngụy Đình ra để làm lý do.
So với Phù Tư Mẫn đang bận rộn, Ngụy Đình thay đồ ngủ xong, đánh răng rửa mặt, rồi ngủ một giấc thật ngon lành.
Đổi ký túc xá là chuyện gần như không thể, nhưng chuyển ra ngoài thì lại là đặc quyền, chỉ những người có gia thế đặc biệt mới làm được. Cô vẫn nên kéo Phù Tư Mẫn đi, tránh xa cặp “chị em tốt” kia thì hơn.
Qua ngày hôm sau, cuối cùng Văn Điềm Điềm mới chậm rãi trả lời.
Văn Điềm Điềm: “Học viện Thanh Châu trước giờ chưa từng có tiền lệ này. Nhưng nếu bạn Phù kiên quyết muốn đổi ký túc xá, có thể viết đơn xin gửi lên hội sinh viên, bên tôi sẽ phối hợp giải quyết.”
Lời phía trước rất nghiêm túc và mang tính chính thống, nhưng đoạn sau lại đưa ra gợi ý, như vậy khiến Phù Tư Mẫn dù nói gì cũng đều cảm thấy không hợp lý.
Hôm nay chính thức là ngày đi học đầu tiên, nhưng tin nhắn này như một đám mây đen đè lên đầu Phù Tư Mẫn, khiến cô lúc ra cửa cũng không thể nở nổi nụ cười.
Ngược lại, Ngụy Đình thì vô cùng phấn khích.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Nếu cô nhớ không nhầm, thì hôm nay Phù Tư Mẫn sẽ chính thức đối đầu với Quan Gia Tinh!
……………….
Tại sao Biên Hạo Nam lại thích Ngụy Đình nhỉ, tò mò ghê í