Ở kiếp trước cũng giống vậy, Ngụy Đình và Lý Xuân bị phân vào cùng một lớp, còn Biên Hạo Nam và Phù Tư Mẫn thì vào một lớp khác.

Lúc tự giới thiệu, Ngụy Đình đứng trên bục giảng, ánh mắt của cả lớp đều dồn về phía cô.

Tuy cô đã trọng sinh, nhưng cũng chỉ sống lại hơn một năm, giờ phút này, dưới những ánh mắt soi mói, chán ghét, lạnh lùng và tò mò kia, cảm giác khó chịu quen thuộc lại một lần nữa tràn về.

“Chào mọi người, tôi là Ngụy Đình.”

May mà giọng cô không run, giới thiệu ngắn gọn rồi lui sang một bên.

Tiếng bàn tán của học sinh bên dưới còn chưa kịp vang lên thì Lý Xuân đã bước lên, thoải mái tự tin giới thiệu một lượt, mới có vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên.

“Thí sinh đặc cách sao lại được phân vào lớp chúng ta thế nhỉ?”

“Sao mỗi lớp đều chia ra hai người vậy?”

“Người tới nhìn kỳ ghê, trên người không có mùi lạ gì đấy chứ?”

“Được rồi, mọi người giữ trật tự, hai bạn học mới, các em ngồi vào hàng thứ hai từ dưới lên nhé.”

Ngụy Đình nhìn quanh lớp học, thấy bố cục lớp chia làm bốn dãy bàn. Vị trí của cô và Lý Xuân nằm ở hai chỗ sát bên phải, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.

Ngụy Đình bước xuống bục giảng, ánh mắt vô thức lướt qua cậu nam sinh lúc nãy tò mò cô có mùi lạ không.

Ở kiếp trước cũng chính là cậu ta, trong khoảng thời gian cô chịu đựng mọi sự khinh rẻ, cậu ta đã cố tình gây khó dễ, hoàn toàn không vì lý do gì, chỉ đơn thuần là ác ý.

Khoảng cách ngày càng gần, quả nhiên, cậu ta lại duỗi chân ra cản đường.

Ngụy Đình giằng co nội tâm, cuối cùng vẫn lựa chọn bước qua —— cô thừa nhận hiện tại mình vẫn chưa dám đắc tội với người khác.

Phía sau, Lý Xuân cũng không để ý gì, khóe mắt vẫn lướt qua xem trong lớp có cô gái nào xinh đẹp hay không, ai ngờ bị Hàn Thủy giơ chân vướng phải, mất đà lảo đảo về phía trước.

“Đi đường không có mắt à? Giẫm lên chân tôi làm gì?”

Hàn Thủy chủ động ra tay trước, trừng mắt giận dữ nhìn Lý Xuân.

Lý Xuân chật vật, vịn lấy bàn mới giữ được thăng bằng, không bị ngã.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Hàn Thủy vẫn bực bội, khiến Lý Xuân tưởng thật là lỗi do mình.

Vừa ngồi vào chỗ, Lý Xuân càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Mọi người đều để chân dưới bàn, sao chỉ có cậu ta thò chân ra ngoài? Rõ ràng là cố ý!

Chuyện phân lớp cho thí sinh đặc cách chỉ là một đoạn nhỏ, chẳng mấy chốc không ai để ý nữa. Mỗi người đều lo làm chuyện riêng: chơi điện thoại, tán gẫu, ngủ, ai nấy không ai làm phiền ai. Thầy cô đứng trên bục giảng cũng đã quen với cảnh này, chỉ chăm chú giảng bài.

Trong lòng Lý Xuân vẫn còn giận chưa nguôi, mà Hàn Thủy lại ngồi ngay phía trước cậu ta, cố tình dịch ghế về phía sau, để lại khoảng cách hẹp chỉ vừa ba gang tay, khiến cậu ta – một người cao 1m80 – phải ngồi co quắp khó chịu.

“Bạn học ——”

Lý Xuân khẽ gọi, lấy tay vỗ lưng Hàn Thủy, “Làm ơn ngồi dịch lên một chút được không…”

“Đừng làm phiền tôi được không?”

Hàn Thủy cáu kỉnh hừ một tiếng, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.

Tuy âm thanh không lớn, nhưng những bạn học xung quanh đều nghe rõ và chứng kiến toàn bộ, ngay cả bạn cùng bàn với Hàn Thủy cũng nhìn Lý Xuân bằng ánh mắt đầy đồng cảm.

Lý Xuân nghiến răng, rất muốn đứng dậy túm cổ áo Hàn Thủy mà đấm một trận, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại.

Những người này nhà ai cũng có tiền, có quyền, nhìn người bằng nửa con mắt. Một ngày nào đó cậu ta sẽ trả lại hết!

Trong cơn tức giận, ánh mắt Lý Xuân liếc thấy Ngụy Đình đang chăm chú đọc sách, liền nảy ra ý định với cô.

Nhà cậu ta không bằng những người kia, nhưng so với Ngụy Đình thì vẫn mạnh hơn. Cô ta dám không nghe lời cậu ta sao?

Ngụy Đình đang ghi chép bằng bút thì đột nhiên thấy trên trang sách xuất hiện một tờ giấy nhỏ.

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh, thấy người ngồi đối diện bên trái với cô - Lý Xuân, đang làm mặt xấu với mình.

Cô mở tờ giấy ra, thấy bên trên viết: Chúng ta đổi chỗ ngồi đi.

Ngụy Đình siết chặt tờ giấy, cố gắng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Kiếp trước, Hàn Thủy không nhằm vào Lý Xuân như vậy, nên cô cũng không biết phải làm sao để vừa không đắc tội với Lý Xuân, vừa không phải ngồi sang đó.

Nếu là Phù Tư Mẫn thì giờ này sẽ xử lý thế nào? Không đúng, Phù Tư Mẫn căn bản không bao giờ rơi vào hoàn cảnh này. Cô ấy xinh đẹp như vậy, Lý Xuân sao nỡ để cô ấy phải chịu ấm ức?

Ngụy Đình không khỏi âm thầm căm ghét bản thân, không đủ xinh đẹp thì thôi, đầu óc lại còn không lanh lợi bằng người ta.

Đúng lúc ấy, lớp học đang ồn ào bỗng chốc im bặt.

Tại cửa lớp, một dáng người cao ráo bước nhanh vào, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh đen, nhưng lại khoác lên người anh vẻ ngoài đặc biệt cuốn hút, đôi mắt sáng, lông mày rậm, thần sắc điềm đạm.

Là Từ Phóng.

So về gia thế, Từ Phóng không bằng người khác, nhưng anh đi theo thiếu gia Quan Gia Tinh – bao nhiêu người trong học viện Thanh Châu đều muốn làm “cún” cho anh, nhưng không ai có cơ hội. Vì vậy, địa vị của Từ Phóng cũng ngày càng nâng cao theo.

Trong không khí im lặng như tờ, Ngụy Đình cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng sau đó lại vội cúi đầu, lòng rối bời tìm đối sách.

Hay là viết ra mình thích ngồi gần tường, nói thẳng là không muốn đổi. Dù sao Hàn Thủy hiện đang nhằm vào Lý Xuân, cậu ta còn lo không xong thân mình.

Thấy Ngụy Đình mãi không trả lời, Lý Xuân sốt ruột đến phát điên, lại viết thêm một tờ giấy, ném qua.

Lần này không kiểm soát được lực, tờ giấy bay trúng đầu Ngụy Đình, bật ra và rơi xuống ngay trước chân Từ Phóng.

Từ Phóng dừng lại, cúi người nhặt tờ giấy lên.

Thấy anh dừng bước bên cạnh, Ngụy Đình cũng quay đầu nhìn sang —— anh dùng những ngón tay thon dài kẹp tờ giấy, đứng ngay cạnh cô, mở ra xem.

Bên trên là nét chữ nguệch ngoạc của Lý Xuân: Mau đổi chỗ với tôi!

Từ Phóng liếc nhìn Lý Xuân, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét.

— Thứ gì đây, dám giở trò trong lớp này?

“Thấy cậu ngồi không được thoải mái, vậy thì chuyển xuống hàng cuối đi.”

Từ Phóng đứng thẳng, đặt tay lên vai Lý Xuân, ánh mắt sắc lạnh.

Lý Xuân mừng như bắt được vàng, hàng cuối còn trống nhiều chỗ, quá tốt rồi ——

Cậu ta lập tức đứng dậy, đi đến dãy gần cửa sổ phía cuối lớp ngồi xuống, cách xa Hàn Thủy, nhưng lại không nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình bắt đầu trở nên kỳ lạ, như thể có một luật lệ ngầm nào đó đang âm thầm phát huy tác dụng.

Thí sinh đặc cách như họ đều ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, còn hàng cuối là nơi chỉ dành cho những người dưới đáy, ngồi vào đó chẳng khác nào ngầm tuyên bố: ai cũng có thể giẫm lên họ một chân.

Ngụy Đình vừa mừng vừa lo. Mừng vì không cần lo Lý Xuân gây phiền phức, lo vì không biết Từ Phóng có chướng mắt cô hay không.

Cô càng cúi thấp đầu hơn, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Đừng ra tay với tôi, đừng…

Từ Phóng chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, chống tay trên bàn, vẫn ngồi tại vị trí ban đầu của Lý Xuân.

Phía trước, Hàn Thủy nhanh chóng dọn ghế, dịch về phía trước, chỉ để lại khoảng cách vừa ba gang tay, sợ bị Từ Phóng chướng mắt rồi cũng bị chuyển xuống hàng cuối.

Thầy cô đứng trên bục giảng thì hoàn toàn không để ý dưới lớp xảy ra chuyện gì, chỉ lo giảng xong bài, rồi tuyên bố tan học.

………………..

Lý Xuân ngu ngốc thật, đúng là chỉ được cái giống tra nam quen 15 cô bạn gái 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play