“Từ Phóng, giúp tôi nhắn lại một chút, bảo Quan Gia Tinh để ý đến tôi nha!” Trần Á Tĩnh vẫy tay gọi bóng dáng anh.

Phù Tư Mẫn nhìn đôi mắt của cô, nở một nụ cười dịu dàng.

“Tiểu Tĩnh, cô quen thân với Từ Phóng lắm sao?”

“Không có đâu.”

“Vậy à… Tôi nhìn cách hai người nói chuyện, còn tưởng là bạn thân đấy.”

“Không phải.” Trần Á Tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi, “Nhưng tôi muốn tạo quan hệ tốt với anh ấy, rồi dần dần tiếp cận Quan Gia Tinh.”

“Nhà tôi chỉ mới giàu hai đời, nếu so tư cách làm bạn với Quan Gia Tinh, vẫn chưa đủ đâu.”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Phù Tư Mẫn, Trần Á Tĩnh cười nhẹ, “Cô là người ngoài, chắc không biết nhà anh ta giàu đến mức nào đâu. Người muốn tiếp cận được với anh ta, chen chúc đến vỡ đầu còn chưa chắc có cơ hội.”

Ngụy Đình thầm nghĩ, một gia tộc có thể thoải mái mua bán vũ khí năng lượng và vũ khí gien để làm trò tiêu khiển, đúng là giàu đến mức khiến người ta nghẹt thở. Không phải ai cũng có thể dính dáng tới.

Cho dù cô đã trọng sinh, biết Quan Gia Tinh cũng từng yêu đương, cô cũng không dám tùy tiện trèo cao. Cô hiểu rõ mình có bao nhiêu bản lĩnh, trong mắt người khác chẳng đáng để nhắc tới.

“Cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi biết những chuyện này.”

“À đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Căn-tin tầng 3 không cho học sinh đặc chiêu vào đâu.”

“Hả? Như vậy chẳng phải là kỳ thị học sinh đặc chiêu sao?”

Sắc mặt Phù Tư Mẫn không được tốt.

Ở Đại học Nhật Nham, cô là người được mọi người vây quanh như trăng sao. Dù đến Học viện Thanh Châu, cô cũng nghĩ mình sẽ dễ dàng thích nghi. Nhưng chỉ mới ngày đầu tiên đến đây, từ bạn cùng phòng, bạn học cho đến những quy định, tất cả đều ngầm nói với cô rằng thân phận học sinh đặc chiêu ở Thanh Châu chỉ là tầng lớp thấp nhất.

Trần Á Tĩnh nghiêng đầu, “Không phải đâu, chỉ là quy định thôi. Cô xem, tôi vẫn chơi chung với các cô mà. Thật ra thân phận đặc chiêu cũng chẳng sao cả, đắc tội với bốn người kia mới thật sự là thảm họa.”

Phù Tư Mẫn nuốt xuống câu: “Trong nội quy nhà trường cũng không viết học sinh đặc chiêu không được lên tầng 3,” rồi tò mò hỏi: “Bốn người nào?”

“Phỉ Văn Khoảnh, Quan Gia Tinh, Dương Dĩ Sùng, Đường Thiên Cần.” Trần Á Tĩnh đếm trên đầu ngón tay, giới thiệu từng người một cách chậm rãi.

“Phỉ Văn Khoảnh, ông nội từng giữ chức đại pháp quan Tòa án Tối cao Hoa Quốc, mẹ là nghị viên đương nhiệm, trong gia tộc có nhiều thành viên giữ các vị trí quan trọng trong nội các chính phủ. Người đang điều hành Phỉ gia hiện tại – cha của Phỉ Văn Khoảnh – là Phó Tổng thống.”

“Quan Gia Tinh, gia tộc anh ta nắm giữ gần một phần ba ngành công nghiệp truyền thống toàn cầu. Nói là giàu nứt vách đổ tường cũng không quá lời. Mấy chục năm trước, giá trị tài sản của nhà anh ta đã vượt xa tổng dự toán ngân sách quốc gia hàng năm của Hoa Quốc. Tài nguyên hiếm như vàng đen ở đảo tư nhân của gia tộc Alex, họ có thể khai thác không bao giờ cạn.”

“Dương Dĩ Sùng, xuất thân từ gia tộc học thuật. Tổ tiên có nhiều người đoạt giải Nobel. Gia tộc điều hành tập đoàn nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới. Công nghệ vũ khí gien tiên tiến nhất hiện nay ở Hoa Quốc chính là do viện nghiên cứu thuộc gia tộc anh ta phát triển.”

“Còn Đường gia?”

“Cô biết ‘Vinh Quang’ chứ?”

“Biết. Là siêu máy tính có tốc độ tính toán đạt đến 1000 EFLOPS, đúng không?”

“Đúng rồi. ‘Vinh Quang’ là sản phẩm của nhà họ Đường. Trong 24 giờ, nó có thể xử lý khối lượng kiến thức mà con người phải tích lũy trong suốt 10 năm.” Trần Á Tĩnh nói xong, thở dài một hơi, “Thật ra, gia đình bình thường như chúng tôi có khác gì với các cô đâu?”

Ngụy Đình tò mò hỏi: “Nhà cô làm gì vậy?”

“Ông nội tôi mở xưởng sản xuất, một năm chỉ kiếm được khoảng ba trăm triệu.”

Trần Á Tĩnh không cười, ngữ khí vô cùng xót xa khi nói ra câu đó.

Ngụy Đình: “…”

Cô cả đời này có khi cũng không kiếm nổi phần lẻ của con số đó!

“Phù Tư Mẫn!”

Tiếng gọi vang lên từ phía sau, Ngụy Đình quay đầu nhìn lại thì thấy lớp trưởng Lý Xuân và Biên Hạo Nam đang đi tới. Cả hai đã mặc đồng phục Học viện Thanh Châu, trên tay còn bưng khay đồ ăn.

“Vậy tôi đi trước nhé, bạn tôi đang đợi trên tầng 3.”

Trần Á Tĩnh nói rồi rời đi, Lý Xuân và Biên Hạo Nam cũng tiến đến bên họ.

“Mới đó mà đã kết bạn mới rồi sao?”

Lý Xuân cao lớn, gương mặt sáng sủa, lúc này đang cười tươi, trông khá điển trai.

Phù Tư Mẫn đáp: “Đúng vậy, cô gái đó cũng tốt. Nhưng mà… Học viện Thanh Châu không giống như tôi tưởng.”

Cô cau mày, cân nhắc cách dùng từ, “Hơi lộn xộn.”

Biên Hạo Nam nhún vai, liếc nhìn Ngụy Đình. Thấy cô đang ngẩn người nhìn cầu thang, anh khẽ ho một tiếng khiến cô chú ý quay lại.

Lý Xuân và Phù Tư Mẫn cũng nhìn theo.

“Tôi không được phân lớp với Lý Xuân.”

Biên Hạo Nam nhìn Ngụy Đình, giọng có phần nặng nề, “Cô may mắn thật đấy, được học chung lớp với anh ta.”

Ngụy Đình: “…”

Thế nào? Lý Xuân là kiểu “đặc sản” quý hiếm chắc? Có liên quan gì đến cô?

Lý Xuân cũng không hiểu gì, chỉ nghĩ rằng vì hai người đều là con trai nên Biên Hạo Nam muốn thân thiết hơn. Anh cười, khoác vai Biên Hạo Nam, “Không sao đâu, cậu với Phù Tư Mẫn học chung lớp, tôi còn định đổi lớp với cậu nữa kìa.”

Nói vậy nhưng anh vẫn liếc nhìn phản ứng của Phù Tư Mẫn.

Trước đây, anh theo đuổi cô rất kín đáo. Bây giờ thì khác rồi. Ở Nhật Nham, anh còn tự tin mình có thể khiến cô chú ý, nhưng đến Thanh Châu, học sinh ở đây đều là con nhà giàu sang quyền thế. Phù Tư Mẫn lại xinh đẹp như thế, nếu có người theo đuổi, anh làm sao cạnh tranh nổi?

Chỉ có thể bám sát bên cạnh và tranh thủ từng cơ hội nhỏ để giành lấy trái tim cô.

Phù Tư Mẫn làm bộ không hiểu, kéo tay Ngụy Đình, “Không ngờ chúng ta lại bị chia lớp. Không có cậu bên cạnh, tôi chắc chắn sẽ không quen.”

Cô thân thiết dựa vào, khiến Ngụy Đình vui mừng không kịp, ngoan ngoãn để cô dựa vào, chu môi nói:

“Đúng vậy á, tôi chắc không hợp với họ đâu. Không có cậu, tôi biết làm gì bây giờ…”

“Không sao đâu, Tư Mẫn.”

Thấy Phù Tư Mẫn không phản ứng gì, Lý Xuân vẫn tiếp tục cố gắng, “Có chuyện gì thì gọi cho tôi. Dù tôi không đến kịp, Biên Hạo Nam là anh em tốt của tôi, chắc chắn sẽ giúp cô, đúng không, anh em tốt?”

Anh huých vào vai Biên Hạo Nam, làm mặt quỷ.

Biên Hạo Nam cau mày lườm anh một cái, nghĩ đến chuyện Lý Xuân và Ngụy Đình học chung lớp, anh lại nhịn xuống.

Phù Tư Mẫn lúc này mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, “Có lẽ chỉ là do mới chuyển trường nên chưa thích nghi. Không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề.”

Không ai trò chuyện với cô, Ngụy Đình cũng chẳng rảnh rỗi, cô bắt đầu quan sát Phù Tư Mẫn.

Ở kiếp trước, Ngụy Đình chỉ lo bảo vệ bản thân, không có tâm trí để phân tích người khác. Nhưng khi biết tương lai Phù Tư Mẫn có thể vượt cấp xã hội, cô bỗng cảm thấy mình có thể hiểu được con người này.

Lý Xuân tưởng như đang đùa vui, nhưng lại bị cô dễ dàng lừa qua một cách nhẹ nhàng. Ngụy Đình vẫn luôn tin rằng Phù Tư Mẫn rất thông minh. Nếu không, với hình tượng “nữ thần lạnh lùng” ở Nhật Nham, tại sao đến Học viện Thanh Châu cô lại trở thành “bông hoa nhỏ kiên cường”?

Phù Tư Mẫn thực sự thông minh hơn cô rất nhiều. Ngụy Đình âm thầm tự cổ vũ bản thân: Cô cũng muốn học hỏi từ Phù Tư Mẫn, lấy những gì có thể áp dụng được cho bản thân.

………………..

Nam ưa sắc gái ưa tài, nếu 1 người con trai thích bạn không vì nhan sắc thì đúng là đáng quý đấy 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play