Trưởng lão trấn thủ đỉnh núi là một lão giả tiên phong đạo cốt, tuổi tác cao nhất, định lực cũng vững vàng nhất, là người đầu tiên mở miệng.
“Ha hả… Tiểu hữu này đúng là thiên phú dị bẩm! Tốc độ bò như thế, vượt xa đồng lứa không chỉ một lần đâu nha!”
“Không trách được có thể giành hạng nhất!”
Trưởng lão tư dược là một nữ tiên dung mạo tú lệ, mặt mày dịu dàng ôn hòa. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng đỡ ta từ dưới đất đứng dậy.
“Đúng vậy, hài tử, bò nhanh thế này, quần áo cũng rách cả rồi à? Đợi chút nữa tắm rửa một cái, thay bộ đồ mới nha.”
Còn trưởng lão chấp pháp thì là một trung niên tu sĩ mặt mũi nghiêm túc, biểu cảm cứng đờ như tượng đá, không nói lời nào, chỉ gật đầu với ta một cái, ánh mắt lại rất kiên định: “Ừm.”
Ba vị trưởng lão, ai cũng dành cho ta thiện cảm cùng tán thưởng đúng kiểu trưởng bối hiền hòa yêu quý lớp vãn bối.
Dù gì thì ta là người đứng đầu kỳ thí luyện năm nay, chắc chắn sẽ được chưởng môn thu làm đệ tử, tương lai cũng sẽ là sư điệt của bọn họ.
Nhưng mà, sắc mặt của chưởng môn Thẩm Lưu Phong thì… không được đẹp cho lắm.
Bởi vì… đúng vậy, hắn chính là nam chính của cuốn tiên hiệp này.
Không sai, đây là một bộ truyện ngược luyến sư đồ.
Nam chính đã gặp nữ chính trên đường xuống núi từ sớm, còn phát hiện nàng ta là “duyên định tiền kiếp” của mình.
Kỳ thí luyện lần này, vốn là hắn đặc biệt sắp xếp để đưa nữ chính nhập môn, chuẩn bị sẵn sàng cho nàng ta vị trí đệ tử thân truyền cuối cùng.
Mọi thứ đều đã tính trước, nội bộ cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Đợi đúng lúc tuyên bố nữ chính là đệ tử quan môn của chưởng môn.
Ai dè… ta bò quá nhanh!
Nhanh đến mức hắn còn chưa kịp phản ứng thì ta đã giành mất vị trí đầu tiên.
Đến mức có muốn thiên vị cũng không làm được!
“Vậy… ngươi tên gì?” Hắn miễn cưỡng mở lời, nụ cười cũng cứng ngắc.
“Có muốn bái nhập môn hạ của bản tọa, trở thành… đệ tử nội môn của ta không?”
Nhìn là biết, hắn rõ ràng không cam lòng, nhưng vì giữ thể diện của chưởng môn nên vẫn cố nặn ra thái độ bình tĩnh.
Nữ chính thì được chọn làm thân truyền, còn ta, chỉ là đệ tử nội môn cho có lệ.
Không sao, ta vốn cũng chẳng muốn bái hắn làm sư phụ.
Người ta nhắm, là một người khác cơ.
Ta xoay đầu, nhìn sang người đứng cạnh Thẩm Lưu Phong – chấp kiếm trưởng lão Sở Vấn Thiên.
“Không muốn!” Ta dứt khoát đáp.
Thẩm Lưu Phong đang định cắn răng nhận lời, vừa nghe ta nói liền khựng lại, sửng sốt trong chốc lát, sau đó… vẻ mặt không giấu nổi sự sung sướng trong lòng.
“Cái gì? Ngươi không muốn? Ngươi thật sự không muốn hả? Ha ha ha…”
Nhận ra mình có hơi lộ liễu quá, hắn vội ho nhẹ, nghiêm mặt lại: “Vậy ngươi muốn bái nhập môn hạ của ai?”
Ta giơ tay, chỉ về phía Sở Vấn Thiên: “Nghe nói chấp kiếm trưởng lão kiếm thuật siêu phàm, là chiến lực đệ nhất trong các kiếm tu đương thời. Đệ tử ngu dốt, xin được bái nhập môn hạ của Sở trưởng lão. Kính mong chưởng môn thành toàn.”