“Bổn vương hối hận nhất… chính là chuyện này.” Ninh Vương ánh mắt lạnh băng, chằm chằm nhìn đối phương.
“Phải không? Giờ lại muốn cưới người khác?” Ninh Vương phi khẽ vuốt tóc mai, cười nhạt nói: “Vậy thì đoạt đi. Có điều, nếu Vương gia muốn ôm được mỹ nhân về, e rằng phải đoạt được thiếp trước đã.”
Ninh Vương không đáp lời.
Ninh Vương phi liếc qua sắc mặt hắn, vẫn giữ ý cười, thong thả nói tiếp: “Vương gia chớ ôm tâm may mắn. Nàng để mắt tới thiếp, chỉ vì trong tay thiếp có khối ‘miễn tử kim bài’ kia. Muốn bảo toàn người nàng xem trọng, e là cũng chẳng đến lượt Vương gia quyết định. Từ khi ngài vứt bỏ nàng, đã định sẵn là sẽ đánh mất nàng. Vương gia à, người ngài chọn… là thiếp.”
Ninh Vương tất nhiên hiểu rõ, vì sao Sư Tri Trữ lại chịu nghe theo lời nữ nhân điên cuồng này, thậm chí cam nguyện cùng những ám vệ kia liều mạng cướp lấy đồ vật từ tay Cố Uẩn Quang.
Lòng bàn tay hắn siết chặt rồi lại buông ra, mắt lạnh nhìn Ninh Vương phi đang mỉm cười ôn hòa, giọng trầm xuống: “Tốt nhất ngươi nên làm được như lời mình nói.”
Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
“Đương nhiên rồi.” Ninh Vương phi dịu dàng đáp, “Vốn dĩ thiếp và Sư phủ chẳng liên quan gì, nhưng nay biết Vương gia ngài đang quá chật vật, một lát nữa sẽ để phụ thân vào cung cầu tình với Thánh thượng, ắt cũng cho Sư phủ một cái công đạo.”
Ninh Vương hừ lạnh, siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay, không thèm liếc nàng thêm một cái, xoay người bước nhanh ra ngoài. Trường bào quét qua rặng trúc mảnh cong, làm rơi xuống từng tầng tuyết mịn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play