Đêm nay đến phiên Tang Niệm trực ban.
Bàn trực ban nhỏ đặt ở lầu một của Liệu Dũ Viện, ngay phía bên phải cửa chính. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn, một cái ghế dựa, ngoài ra không còn vật gì khác.
Khu A có hơn mười Liệu Dũ Sư, mỗi tháng mỗi người luân phiên trực hai lần, tần suất không tính là cao.
Tang Niệm vừa tắm xong ở ký túc xá đã đến trực. Sợ cô buồn chán, lúc ra cửa An Cách còn cố ý gọi cô lại, nhét vào tay cô một cuốn tiểu thuyết.
《Điện hạ đế quốc yêu tôi》
Tang Niệm nhíu mày. Cuốn này chẳng phải là phiên bản tinh tế của 《Tổng tài bá đạo yêu tôi》 hay sao?
Hơn nữa, nếu Ethan điện hạ nhìn thấy cái này chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết mất QAQ.
Tang Niệm ngượng ngùng từ chối ý tốt của cô bạn nhưng không lay chuyển được, đành phải cắn răng mang cuốn ngôn tình tinh tế này đến bàn trực.
Chín giờ đêm.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách, từ chạng vạng đến giờ vẫn chưa ngớt, rơi đều đều như một khúc ru ngủ có tiết tấu.
Một tiếng trước, hành lang vẫn còn lác đác vài bóng người mặc chế phục xám trắng của Liệu Dũ Sư đi qua. Đến giờ thì hoàn toàn yên ắng.
Sự tĩnh mịch phủ kín toàn bộ toà nhà, trong không khí ẩm ướt như phủ lên một lớp hơi thở nặng nề.
Tang Niệm lại không nhịn được nhớ đến cảnh tượng vài giờ trước ngoài cửa. Xe quân đội sớm đã rút hết, để lại một khoảng sân lạnh lẽo.
Hai nữ beta Liệu Dũ Sư đó giờ đang bị đưa đi đâu?
Chạy trốn thật sự chỉ có con đường chết sao?
Trong lòng bồn chồn không yên, Tang Niệm mở giao diện đầu cuối, lên Tinh Võng tra cứu các vụ việc liên quan đến Liệu Dũ Sư đào tẩu khỏi Liệu Dũ Viện.
Không tìm thì không biết, vừa tra đã khiến cô sững người: loại chuyện này ở Đế quốc không hề hiếm thấy.
Mỗi năm đều có không ít vụ Liệu Dũ Sư đào thoát khỏi các Liệu Dũ Viện. Để nghiêm trị, chính phủ Đế quốc từ hình phạt tạm giam ban đầu đã nâng cấp lên mức cao nhất, hình phạt treo cổ.
Ngón tay Tang Niệm trượt xuống, video trực tiếp đầu tiên ghi lại cảnh thi hành án ngay lập tức nhảy ra trước mắt cô.
Một nữ beta mặc tù phục, khuôn mặt tiều tụy, môi trắng bệch, đôi mắt dường như đã mất đi mọi khát vọng sống.
Giây tiếp theo, cơ thể cô ấy rơi thẳng xuống từ giá treo cổ, qua hình ảnh cũng có thể nghe thấy tiếng xương cổ gãy răng rắc. Một sinh mệnh sống động như thế, vậy mà chấm dứt chỉ trong tích tắc.
Tang Niệm từ thế giới khác xuyên đến nơi này, chưa từng chứng kiến cảnh hành hình tàn khốc như vậy. Ngực bỗng nghẹn lại, cô cắn chặt răng, lập tức lướt qua đoạn video khủng khiếp đó.
Dù thế, bóng ma tâm lý vừa rồi vẫn như một cơn sóng lớn, cuộn trào đánh sâu vào trong đầu cô.
Rõ ràng khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức tiên tiến, vậy mà vẫn sử dụng hình thức hành hình cổ xưa và tàn nhẫn như vậy. Tang Niệm không thể không nghi ngờ, đây chẳng phải là một kiểu răn đe tinh thần đối với các beta Liệu Dũ Sư đang tại chức hay sao?
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ đầu hành lang.
Là tiếng giày da đen nện lên mặt sàn cứng, trong đêm khuya yên tĩnh này đặc biệt rõ ràng và bất giác khiến người ta thấy hoang mang.
Tang Niệm cố ý thả lỏng cơ thể, ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải người đàn ông tóc đen, dung mạo thanh tú.
“Tư Dã tiên sinh.”
Thiếu nữ lễ phép gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng chỉnh lại tư thế đang ngồi có phần rời rạc, trở nên ngay ngắn, đoan chính.
“Tang Niệm, hôm nay đến lượt cô trực sao?”
Tư Dã dừng bước trước bàn trực.
Người đàn ông khoác trên mình chế phục màu trắng thuần, tóc đen được chải gọn, phía dưới cặp kính gọng vàng là đôi mắt nâu đồng sâu thẳm. Khí chất nho nhã, điềm đạm, như bước ra từ nguyên mẫu bác sĩ lý tưởng trong đa số tiểu thuyết ngôn tình.
“Vâng.”
Tang Niệm ngoan ngoãn đáp lời, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn.
Khóe môi Tư Dã hơi nhếch lên, nở nụ cười nhẹ như vô tình. Ánh mắt lướt qua mặt bàn, dừng lại ở cuốn tiểu thuyết 《Điện hạ đế quốc yêu tôi》, ánh nhìn chợt sâu hơn vài phần, nửa đùa nửa thật hỏi:
“Cô đang đọc sách à?”
Tang Niệm lúc này mới giật mình nhận ra, vội vàng thu cuốn sách lại, hoảng hốt giải thích:
“Là Liệu Dũ Sư An Cách đưa cho tôi… Cô ấy sợ tôi trực ban buồn chán… Nhưng tôi vẫn chưa đọc.”
Thiếu nữ lúng túng luống cuống, dáng vẻ ngây ngô lại đáng yêu, trong phút chốc bộc lộ rõ ràng.
Tư Dã bật cười khẽ, không hiểu sao tâm trạng cũng dịu lại. Anh đút tay vào túi, chuẩn bị rời đi thì vòng tay đầu cuối đột nhiên rung lên, phát ra âm báo cảnh báo.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số tinh thần hải của Amos hạ xuống mức 5, đã bước vào giai đoạn nhạy cảm.]
Tang Niệm đứng tại bàn trực có thể nhìn rõ ràng sắc mặt người đàn ông thay đổi ngay khi đọc được nội dung cảnh báo. Biểu cảm trầm xuống rõ rệt.
“Tư Dã tiên sinh, có chuyện gì xảy ra sao?” cô cẩn thận hỏi.
“Đến dược phòng, chuẩn bị bốn liều thuốc trị liệu tinh khiết nồng độ cao. Sau đó lên tầng hai, phòng của điện hạ Amos, hội hợp ở đó.”
Nói dứt câu, Tư Dã không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Tang Niệm không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi bàn trực, chạy về hướng dược phòng.
Mãi đến khi chân đã bắt đầu chuyển hướng, trong đầu cô mới kịp tiêu hóa hết những gì vừa nghe được. Bước chân chợt khựng lại.
Khoan đã… tầng hai… điện hạ Amos…
Là người đó sao? Là nhân ngư kia sao?!
Thang máy.
Giữa hàng mày Tư Dã hiện rõ vẻ nghiêm trọng, các khớp ngón tay cũng theo đó siết chặt.
Đây đã là lần thứ hai trong tháng xảy ra sự cố bước vào kỳ nhạy cảm sớm ở khu A.
Cũng là lần đầu tiên kể từ khi anh nhậm chức Liệu Dũ Sư cấp cao tại đây, có liên tiếp hai ca Alpha phát tác kỳ nhạy cảm trước thời hạn.
Thông thường, kỳ nhạy cảm của Alpha có quy luật nhất định, sẽ không vô cớ phát tác sớm.
Trừ khi xảy ra hai khả năng: Một là chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, không chỉ khiến kỳ nhạy cảm phát sớm, thậm chí có thể bị động tiến vào trạng thái động dục.
Hai là do sử dụng thuốc điều trị chứa thành phần tin tức tố Omega tinh khiết ở nồng độ cao, có khả năng bị rò rỉ hoặc thao túng trong quá trình sản xuất hoặc phát minh.
Rất rõ ràng, khả năng thứ nhất gần như không thể xảy ra.
Vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai, sự cố trong sản xuất hoặc phát minh.
Điều này thường chỉ tồn tại ở các trung tâm nghiên cứu, nếu là nhân tạo cố ý, thì tính chất vụ việc vô cùng nghiêm trọng.
Đặc biệt là khi liên tiếp hai người gặp chuyện đều mang thân phận vương tử và người thừa kế vương thất.
Bọn họ rốt cuộc đang nhằm vào điều gì?
Phải chăng đã có kẻ xâm nhập vào Liệu Dũ Viện Hắc Cách Lý Sâm?
Phòng nghỉ của vương tử tộc nhân ngư khác với các phòng khác, gần như toàn bộ không gian phòng khách đều bị một bể bơi khổng lồ chiếm dụng.
Khi Tư Dã đuổi đến, Amos đang gục bên mép bể bơi, sắc mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, gần như mất đi ý thức.
Tóc dài màu lam xõa ướt đẫm, vài lọn rũ xuống nền nhà, trên mặt đất đọng thành một vũng nước nhỏ.
“Amos điện hạ, xin ngài cố gắng tỉnh táo một chút.”
Tư Dã lập tức tiến lên, dùng tinh thần lực tạm thời ổn định tinh thần hải của đối phương, ngăn không để tiếp tục sụp đổ.
Trong lòng âm thầm thúc giục: Tang Niệm, mong cô đến nhanh một chút.
Chẳng bao lâu sau, từ hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Tư Dã tiên sinh, thuốc điều trị đây!”
Thiếu nữ thở dốc kịch liệt, giọng nói mang theo sự nôn nóng mà vẫn dịu dàng tự nhiên, như một làn nước ấm chạm khẽ vào đáy tâm hồn chàng thiếu niên nhân ngư đang giãy giụa bên bờ bể bơi.
Đầu vốn đang cúi gục của Amos lập tức ngẩng lên, đôi đồng tử màu trà ngay khoảnh khắc đó như bị âm thanh kia khóa chặt.
Tang Niệm giao khay thuốc trên tay cho Tư Dã, nghiêng đầu liếc nhìn một cái, đúng lúc ánh mắt chạm phải đôi mắt của thiếu niên nhân ngư.
Ánh nhìn giao nhau, trong khoảnh khắc đó như sinh ra một thứ cảm giác khó gọi tên.
“Là em.”
Giọng nói của nhân ngư khàn khàn, trầm thấp mà gợi cảm, mang theo nhịp thở không đều. Âm thanh đó như ái muội, như luyến lưu, khiến người nghe không khỏi tim đập nhanh hơn.
Tang Niệm vô thức muốn lùi lại, nhưng hai chân lại như bị hút chặt vào nền đất, không thể nhúc nhích.
Amos, vừa lấy lại thần trí, còn đang định tiêm thuốc thì bị lời nói kia kéo sự chú ý. Anh vô thức ngước lên, cũng chính lúc ấy, anh tận mắt chứng kiến đồng tử của Tang Niệm bất chợt chuyển sang màu trắng xám, rơi vào trạng thái trống rỗng.
Cô vẫn đứng yên bất động, như thể linh hồn đã bị rút đi, chỉ còn lại cơ thể mỏng manh lặng lẽ trôi nổi tại chỗ.
“Tang Niệm! Tang Niệm Liệu Dũ Sư!”
Tư Dã hoảng hốt gọi mấy tiếng, nhưng cô hoàn toàn không phản ứng.
Tang Niệm mở choàng mắt, phát hiện bản thân lại một lần nữa rơi vào vùng biển mênh mông.
Cô không biết bơi, cũng không có dấu hiệu chìm xuống.
Xung quanh chỉ có một nhân ngư đang lượn quanh cô, từng vòng từng vòng tạo ra những làn sóng gợn nhẹ. Chiếc đuôi màu xanh lam thỉnh thoảng vươn lên khỏi mặt nước, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ… đây là tinh thần hải?
Thế giới này yên tĩnh đến kỳ lạ, gần như chỉ còn cô và nhân ngư tồn tại, khiến người ta cảm thấy hoang mang đến nghẹt thở.
“Cuối cùng cũng tìm được em.”
Giọng nói của thiếu niên nhân ngư vang lên từ dưới nước, vừa mừng rỡ vừa kích động. Những giọt nước nhỏ từ vành tai đính vảy lam nhỏ giọt xuống, trên thân trên trắng trẻo mịn màng, ánh lên sắc ngọc trai lung linh.
Tang Niệm đỏ mặt, xấu hổ cắn môi, bực dọc nhìn anh:
“Anh… tại sao lại lôi tôi vào tinh thần hải của anh?”
“Có thể nói cho tôi biết tên em không?”
Thiếu niên tóc lam vươn tay khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt cô, rồi bàn tay kia nhẹ nhàng nâng lấy cằm cô, nụ cười mang theo vẻ nghịch ngợm:
“Tôi còn chưa biết tên vị hôn thê tương lai của mình.”
“Ai… ai đồng ý làm vợ anh chứ!”
Tang Niệm trừng lớn đôi mắt hạnh, đuôi mắt hơi ửng hồng, nơi hốc mắt nhanh chóng ngân ngấn nước.
Amos lập tức rướn người đến gần, môi gần như chạm vào cô, ánh mắt sâu thẳm dâng trào cảm xúc như sóng lớn đang cuộn trào.
Gương mặt tuấn mỹ hơi cau lại, trong ánh mắt là sự rối rắm khó hiểu:
“Nhưng em chính là vợ của tôi mà.”
“Chẳng lẽ em không muốn sao?”
Thiếu niên tóc lam bất ngờ dùng đôi mắt màu trà đầy ủy khuất nhìn cô chăm chú.
Dù cảm thấy khó tin, nhưng Tư Dã vẫn dám chắc, Tang Niệm đã bị cuốn vào tinh thần hải của đối phương.
Mà anh là Beta, cho dù có sở hữu tinh thần lực cấp S, thì cũng không thể lôi cô ra khỏi tinh thần hải của một Alpha cấp S.
“Điện hạ Ethan!”
Tư Dã ngạc nhiên quay đầu nhìn thiếu niên tóc bạc vừa xuất hiện.
“Căn bệnh của ngài…”
Ethan không nói một lời, tiến lên, trực tiếp sử dụng tinh thần lực mạnh mẽ kéo ý thức của thiếu nữ trở về.
Tang Niệm vừa thoát khỏi tinh thần hải của nhân ngư liền toàn thân mềm nhũn, không chút phòng bị ngã vào lòng một người mang theo hương lãnh đạm như tuyết đầu xuân.
“Điện hạ Ethan…”
Tang Niệm vẫn còn mê man, ý thức mơ hồ.
Thiếu niên tóc bạc khẽ cụp mi mắt, đôi mắt màu hổ phách dừng lại thật lâu trên khuôn mặt xinh xắn của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô rõ ràng đến vậy.
“Tang Niệm… là tôi.”