“Tôi… không xịt nước hoa.”

Tim Tang Niệm đập thình thịch, cô ngẩng đầu, căng thẳng nhìn đối phương.

Thiếu nữ đang đứng sát, đôi môi đỏ hơi cong lên, làn da trắng mịn như ngọc, cổ ngẩng cao lộ ra đường nét thon dài thanh nhã.

Samuel nheo đôi mắt xanh thẳm, trong đáy mắt lấp lánh sự hoài nghi lạnh lẽo, khiến sau lưng Tang Niệm nổi đầy da gà.

Biểu cảm nhỏ trên mặt cô chẳng giấu được ai, tất cả đều rơi vào mắt Alpha trước mặt.

“Em thực sự sợ tôi sao, tiểu Beta?”

Giọng người đàn ông trầm thấp, trong mắt phảng phất ý cười mơ hồ, lạnh nhạt mà nguy hiểm.

Tang Niệm không hiểu sao lại có chút can đảm, lập tức phản bác:

“Tôi đâu làm sai chuyện gì, sao phải sợ anh.”

Samuel cụp mắt, cô gái trước mặt vì căng thẳng mà mặt đỏ bừng, mấy ngón tay dưới vạt áo cũng luôn lo lắng mà xoắn lại.

Anh hơi nghiêng đầu, vươn một ngón tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng lướt qua sau vành tai cô.

Bàn tay thô ráp khẽ chạm vào làn da mịn, Tang Niệm cố kìm nén phản ứng, đứng yên không nhúc nhích, môi dưới bị cô cắn chặt.

Vậy mà giây tiếp theo, cô lại tận mắt thấy người đàn ông này đưa ngón tay vừa chạm qua cổ mình lên mũi, rũ mắt khẽ ngửi.

Biến thái thật rồi đấy!

Tang Niệm ôm khay thuốc trong lòng, cả người run lên.

“Ừm… đúng là không phải loại nước hoa rẻ tiền.”

Samuel lười biếng buông một câu kết luận, giọng điệu chẳng hề nghiêm túc.

Tang Niệm: “???”

“Tắc… Tắc Mâu Nhĩ tiên sinh!”

Cô cố tình phát âm thật chuẩn tên anh ta, “Tôi tiêm thuốc cho anh trước đã.”

Cô vội vàng bước tới, nhưng lại bị một câu cắt ngang:

“Tư Dã không nói với em sao?”

Samuel ngước mắt, đôi mắt xanh lạnh như sông băng, không mang theo chút hơi ấm nào, khiến người ta không dám tiến gần.

“Nói… nói gì cơ?”

Tang Niệm bối rối, siết chặt ngón tay.

“Tôi không thích bị đám Beta các em chạm vào.”

Ánh mắt người đàn ông lại càng lạnh hơn, như thể trời sinh đã có thù oán với Beta.

“Nhưng mà… vậy còn thuốc trị liệu…”

“Tôi tự tiêm.”

Samuel mất kiên nhẫn, cầm lấy ống tiêm từ khay thuốc của cô, sau đó vén tay áo lên, thản nhiên đâm kim vào cánh tay mình.

Tang Niệm trố mắt: “!!”

Từ bé cô đã sợ tiêm, chỉ cần nhìn thấy kim tiêm thôi đã thấy choáng.

Lần đầu tiên cô thấy có người tiêm cho mình mà mặt không biến sắc như vậy, thật quá đáng sợ!

“Em có thể đi rồi.”

Samuel tiện tay ném ống tiêm rỗng vào khay cô đang ôm, tiếng thủy tinh va vào kim loại vang lên rõ ràng.

Không chờ cô kịp phản ứng, người đàn ông đã quay người bước đi, ý tiễn khách quá rõ ràng.

Tang Niệm mím môi, nhanh chóng rời khỏi đó.

Đứng chờ thang máy, cô vẫn không ngừng suy nghĩ.

Nếu thật sự không muốn bị Beta chạm vào, thì vừa rồi anh ta làm gì còn đưa tay chạm vào cô, một Beta?

Không phải là mâu thuẫn sao?

Hơn nữa…

Tang Niệm nghiêng đầu, cố ngửi thử vai và cổ mình.

Nhưng tại sao… cô lại chẳng ngửi thấy gì cả?

Từ sau lần lên tầng 5 ấy, cuộc sống của Tang Niệm bước vào một giai đoạn yên ổn hiếm hoi.

An Cách nói, lúc Hắc Cách Lý Sâm không bận, thì cũng khá là thong thả, ít nhất ở khu A, không giống lời đồn bên ngoài đáng sợ như vậy.

Chẳng biết từ khi nào, An Cách, người chị Beta chỉ lớn hơn cô một tuổi, đã trở thành “đạo sư khai sáng” của cô ở Hắc Cách Lý Sâm, giống như một ngọn đèn dẫn đường.

Rất nhiều chuyện liên quan đến nơi này, Tang Niệm đều được chị ấy kể lại.

Bữa trưa hôm nay là súp bò hầm kèm bánh rán, thêm một quả quýt nhỏ chỉ nhỉnh hơn lòng bàn tay một chút.

“An Cách, chị biết gì về tinh thần hải của nhân ngư không?”

Theo lý mà nói, người xuất hiện trong giấc mơ thường sẽ dần phai nhạt khỏi trí nhớ theo thời gian. Thế nhưng Tang Niệm vẫn canh cánh trong lòng về giấc mộng từng bước vào tinh thần hải ấy, bởi những gì xảy ra trong đó quá mức chân thật, tựa như cô thực sự đã lạc vào một thế giới khác.

Vừa mới uống một ngụm canh, nghe thấy Tang Niệm hỏi vậy, An Cách lập tức nổi hứng giải thích.

“Em nói tới tinh thần hải của nhân ngư à? Cái này chị cũng từng nghe qua một chút. Ai cũng biết Alpha sau khi bước vào tuổi dậy thì sẽ dần hình thành tinh thần lực, mạnh hay yếu thì tùy người. Dưới tác dụng của tinh thần lực, mỗi người sẽ có một tinh thần hải, dù chỉ là khái niệm trừu tượng như vùng cuối não, không có hình thể thực. Nhưng nhân ngư thì khác.”

An Cách cố ý ngừng lại một chút, ra vẻ nghiêm trọng: “Bọn họ trời sinh đã có tinh thần hải tồn tại ở dạng thực thể. Cấp bậc tinh thần lực càng cao, tinh thần hải càng mạnh, phạm vi ảnh hưởng cũng rộng hơn.”

Tang Niệm nghe đến đây hơi mơ hồ, không nhịn được hỏi: “Vậy… người ngoài có thể bước vào tinh thần hải của họ sao? Ý em là, người không phải nhân ngư ấy.”

“Chị thấy trên Tinh Võng có mấy cuộc thảo luận rồi,” An Cách nhún vai, “Vì nhân ngư vốn không thuộc tinh hệ chúng ta, thuộc về một tộc rất thần bí. Gần đây số lượng họ mới tăng lên do buôn bán giữa Đế quốc và Liên bang. Nghe nói từ rất lâu về trước, trước cả khi Omega biến mất, chỉ có Omega hoàn toàn tương thích với nhân ngư Alpha mới có thể bước vào tinh thần hải của đối phương. Giống như là khế ước tinh thần vậy, từ đó về sau sinh mệnh hai bên đều gắn chặt với nhau, không thể rời xa.”

Tang Niệm: “…”

“Ơ, sao em trông cứ như trông gà hóa cuốc vậy?” An Cách tốt bụng đưa cô khăn giấy: “Lau mồ hôi trán đi.”

Tang Niệm lúc này lại chợt nhớ đến câu nói kia của nhân ngư trong giấc mộng:

“Dù em là một beta, bước vào tinh thần hải của tôi, em chính là tân nương của tôi.”

Cái này… chẳng lẽ chính là cái gọi là khế ước định mệnh đáng sợ gì đó sao… QAQ

“Tang Niệm, em không sao chứ?”

An Cách phát hiện sắc mặt Tang Niệm trắng bệch hơn lúc nãy, vội hỏi.

“Nhưng… không phải chỉ Omega mới vào được tinh thần hải của nhân ngư sao?”

Tang Niệm vẫn chưa chịu từ bỏ, rõ ràng cô chỉ là một beta.

An Cách mỉm cười: “Chị nói rồi mà, đó chỉ là truyền thuyết từ hơn trăm năm trước. Giờ Omega gần như tuyệt tích, nhân ngư tộc chắc cũng… À mà khoan, em thật sự không sao chứ?”

Lúc này trên vòng tay Tang Niệm hiện ra thông báo công việc mới nhất:

[Còn 20 phút nữa là đến giờ đưa trị liệu tề cho thiếu gia Hall.]

“Chị An Cách, em phải đến dược phòng rồi!”

Tang Niệm vội vàng đứng dậy, ôm lấy khay đồ ăn, xoay người chạy ra cửa.

An Cách liền gọi với theo: “Tang Niệm, em đi ngược hướng rồi kìa!”

Con bé này thật sự không sao chứ? Sao trông như mất hồn vậy.

An Cách lại thong thả cắn thêm miếng bánh rán.

Trên đường ôm lọ trị liệu tề mới lấy từ kho lạnh của dược phòng, nhìn con số trên thang máy không ngừng nhảy lên, tim Tang Niệm như bị bao phủ bởi một tầng gì đó khó tả, nặng nề, nghẹn ngào.

Cô thậm chí còn chưa từng nhìn rõ mặt vị vương tử nhân ngư kia, đã bị nói là lập khế ước rồi, thật sự quá đường đột.

Huống hồ…

Tang Niệm vô thức siết chặt lòng bàn tay. Cô chưa từng chuẩn bị tâm lý cho việc bước vào một mối quan hệ, chứ đừng nói là hôn nhân. Thậm chí đến yêu đương cũng chưa từng trải qua.

Chớp mắt, thang máy đã dừng lại ở tầng 3.

Nghĩ tới việc sắp phải đối mặt với vị thiếu gia thích trêu chọc người kia, Tang Niệm không khỏi hít sâu một hơi.

Cốc cốc.

“Em tới rồi, vào đi!”

Cánh cửa vừa mở ra, Tang Niệm liền thấy một bóng đỏ lướt tới, ngay sau đó cả người bị kéo mạnh vào trong phòng.

“Bồi thiếu gia chơi game!”

Bị quăng lên ghế sô pha, Hall lại tiện tay ném cho cô một tay cầm chơi game.

“Em… em không biết chơi game…”

“Thiếu gia Hall, hay là anh tiêm trị liệu tề trước đi, như vậy tốt hơn.”

Tang Niệm dịu giọng khuyên nhủ, nhẹ nhàng và mềm mại.

Thiếu niên tóc đỏ tức khắc có chút “tạc mao”, định cáu lên nhưng khi ánh mắt chạm phải gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng của cô, ánh mắt sắc lạnh cũng dịu lại đôi phần.

Đáng ghét, thật muốn bắt nạt cô quá.

Lớn lên kiểu này, rốt cuộc là định dụ ai chứ?

Hall khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vươn tay nhéo nhéo má Tang Niệm.

Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến cậu thấy cực kỳ hài lòng.

Lần này thiếu niên có phần thu lại lực đạo, nhưng với sức mạnh của một Alpha, vẫn là quá mạnh đối với Tang Niệm. Cô cố gắng chịu đựng, hốc mắt lại chẳng kìm được mà hoe đỏ.

Tang Niệm mím chặt môi, cố nuốt ngược cảm giác muốn khóc.

Động tác ấy khiến Alpha kiêu ngạo trước mặt bật cười ha hả, “Sao em lại đáng yêu như vậy hả, tiểu Beta? Càng như thế này, tôi lại càng muốn bắt nạt em.”

Dứt lời, thiếu niên tóc đỏ đặt tay lên đỉnh đầu cô, tuỳ ý xoa nhẹ một hồi.

“Giờ Hall thiếu gia chịu tiêm trị liệu tề chưa ạ?”

Tang Niệm cười gượng, giọng nhỏ nhẹ, như đã không còn hy vọng gì.

Không ngờ, Hall lại đưa cánh tay ra, “Cẩn thận một chút, tiểu Beta.”

Tang Niệm ngẩn người, đang định tiêm thuốc thì Hall lại cố ý, giả vờ vô tình đưa ngón tay vừa mới xoa đầu cô khẽ lướt qua chóp mũi mình, ánh mắt như say như mê—hệt như mèo gặp bạc hà.

“Được rồi,” Tang Niệm nhỏ giọng đáp.

“Chưa xong đâu, lại đây.”

Hall xắn tay áo, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô lại gần.

Tang Niệm nghe lời tiến lên, ai ngờ ngay khoảnh khắc sau đó lại bị ôm ngang eo, cả người bị kéo sát vào lồng ngực đối phương. Hơi thở mạnh mẽ của Alpha lập tức bao phủ lấy cô.

Hall thoả mãn hít hà hương thơm trên người thiếu nữ, vẻ mặt càng thêm mê đắm.

Tang Niệm bất an giãy giụa, ngoài tiếng thở dồn dập truyền từ đỉnh đầu, cô thật sự không biết thiếu gia này đang định làm gì.

“Hall thiếu gia…”

Một lúc sau, Hall mới cảm thấy hài lòng mà buông cô ra.

Thiếu nữ hoảng hốt đứng bật dậy khỏi sofa, vội vàng lui lại mấy bước kéo giãn khoảng cách.

Động tác này khiến Alpha trước mắt hết sức bất mãn, thái độ lập tức trở nên lạnh nhạt.

“Không thú vị. Em đi đi.”

Hall hếch cằm, gương mặt mang đầy nét ngạo kiều.

Vừa nghe được lệnh rời đi, Tang Niệm mừng rỡ, chẳng buồn nghĩ nhiều mà lập tức ôm khay xoay người rời khỏi.

Đợi đến khi nghe tiếng cửa khép lại, Hall mới quay đầu lại, khó tin nhìn về phía sau.

Cô ấy… thực sự đi rồi!?

Đáng ghét thật!

Sau khi rời khỏi phòng Hall thiếu gia, cả buổi chiều còn lại Tang Niệm đều ở trong dược phòng.

Là người mới của Viện điều dưỡng Hắc Cách Lí Sâm, cô còn rất nhiều điều cần học hỏi, làm quen.

Tới chạng vạng, trời lại lất phất mưa. Mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống bầu trời xám trầm của Hắc Cách Lí Sâm, bay lả tả như sương như khói.

Trên đường từ nhà ăn trở về, đi ngang qua cổng lớn viện điều dưỡng, Tang Niệm không khỏi bị cảnh tượng trước mắt thu hút.

An Cách và viện trưởng Vưu Lị Tư cũng có mặt ở đó. Tang Niệm lễ phép chào một tiếng: “Viện trưởng,” rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều quân nhân như vậy đi vào Hắc Cách Lí Sâm. Những chiếc xe quân sự màu đen hoà làm một với bóng đêm, đỗ thành hàng bên trong viện.

“Nhìn thấy không, Tang Niệm,” An Cách thấp giọng nói, “Hai nữ Beta đang bị áp giải kia chính là bạn cùng phòng 310 với em. Tất nhiên, hiện tại họ không còn là người của viện điều dưỡng Hắc Cách Lí Sâm nữa rồi.”

Viện trưởng Vưu Lị Tư lúc nói câu đó, nét mặt nghiêm túc xen lẫn một tia tiếc nuối không thể giấu.

“Họ… phạm lỗi gì sao?”

Tang Niệm nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt đầy hoang mang.

Chưa kịp nghe câu trả lời, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp. Không biết từ lúc nào, thầy Tư Dã đã đi tới.

“Họ có ý định trốn khỏi nơi này. Đế quốc luôn nghiêm khắc trong việc quản lý Điều dưỡng sư, hành vi đào tẩu được xem tương đương với binh lính đào ngũ trong quân đội, sẽ bị xử lý như đào phạm. Họ sẽ phải chịu hình phạt nặng nhất.”

Tang Niệm kinh ngạc quay đầu, thấy người đàn ông đang nhìn về phía trước, trong đôi mắt màu đồng nhạt là sự nặng nề khó diễn tả thành lời.

“Hình phạt đó… là gì?”

Tang Niệm không nhịn được hỏi tiếp.

“Đào phạm sẽ bị xử tử treo cổ.”

Giọng thầy Tư Dã bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì ngập tràn bi thương.

Tang Niệm tim đập loạn một nhịp, đứng sững tại chỗ. Cô không khỏi quay đầu nhìn về phía hai nữ Beta đang bị áp giải lên xe, khuôn mặt họ tràn đầy tuyệt vọng, trông vô cùng thê thảm.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play