Tang Niệm dần ý thức được mình đang được điện hạ Ethan ôm vào lòng.
Thiếu niên tóc bạc quỳ một gối xuống, nửa ngồi xổm, cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt trong trẻo như bầu trời đầy sao lấp lánh ánh sáng, như đang thì thầm:
Cuối cùng cũng thấy được em.
Ánh mắt ấy dịu dàng đến vô tận, khiến tim người bất giác chấn động.
Tang Niệm ngây người, trong ngực như bị tiếng trống đánh mạnh. Cô không tự chủ được ngước mắt nhìn lên, gương mặt mờ mịt và luống cuống hiện rõ vẻ hoảng hốt.
Bên cạnh, đáy mắt của Tư Dã tiên sinh thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhanh đến mức gần như không ai nhận ra, tựa như ẩn giấu cảm xúc gì đó khó phân biệt.
“Các người đang làm gì vậy?”
Nhân ngư vừa thoát khỏi trạng thái hỗn loạn của tinh thần hải đang tựa người ở mép bể bơi, chống đỡ bằng sức lực của bản thân. Đôi mắt màu trà lóe lên ánh sáng lạnh, khí tức quanh người như đông cứng lại, sát khí không hề che giấu, là sự độc chiếm bản năng của một Alpha khi cảm thấy lãnh thổ bị xâm phạm.
“Cảm ơn ngài, điện hạ…”
Tang Niệm vội vàng rút khỏi vòng tay Ethan, lúng túng đứng dậy, vội vàng chỉnh lại trang phục.
Thiếu niên tóc bạc cũng đứng thẳng dậy theo, khớp ngón tay vô thức siết chặt. Đôi mắt hổ phách khẽ liếc về phía nhân ngư, ánh nhìn lạnh lùng như cơn gió buốt giữa mùa đông, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Hai Alpha đang trong giai đoạn dễ cảm, cực kỳ dễ phát sinh xung đột. Để ngăn tình hình tiếp tục leo thang, Tư Dã kịp thời lên tiếng:
“Điện hạ Ethan, ngài nên trở về nghỉ ngơi.”
Giọng nói tuy nhã nhặn nhưng có phần cứng rắn.
“Phiền Tư Dã tiên sinh, cho Tang Niệm cùng rời đi.”
Giọng Ethan vẫn giữ phép lịch sự nhưng không giấu được mệnh lệnh ngầm. Áp lực từ khí thế vương giả khiến cả căn phòng yên tĩnh lạ thường.
“Tang Niệm Liệu Dũ Sư, cô quay lại trực ban đi.”
Tư Dã gật đầu nói, ánh mắt ngầm ra hiệu cho Tang Niệm mau rời khỏi.
Cô lập tức hiểu ý, cúi đầu, vội vàng lui bước.
Thật sự, cô cũng muốn đi ngay từ đầu rồi QAQ…
“Cô ấy không được đi.”
Giọng Amos vang lên từ bể bơi, giọng điệu bình thản nhưng mang theo ý chí không thể lay chuyển, “Tôi muốn cô ấy ở lại hỗ trợ.”
Tư thế nghiêng người dựa vào mép hồ, tóc dài màu lam nhạt rũ xuống xương khuỷu, nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Anh mang theo khí chất mị hoặc đặc biệt của tộc nhân ngư, vừa mê hoặc, lại vừa bá đạo.
“Xin lỗi, Amos điện hạ.”
Tư Dã khéo léo từ chối, “Tôi sẽ sắp xếp cho ngài một liệu dũ sư khác dày dạn kinh nghiệm hơn. Tang Niệm vừa mới tới Hắc Cách Lý Sâm, hiện tại chưa thể đảm nhiệm vị trí này.”
Anh vừa nói vừa cúi chào đúng mực, đoạn lại kín đáo liếc nhìn Tang Niệm như nhắc nhở.
Tang Niệm lập tức xoay người bước nhanh rời khỏi phòng, như thể sợ bị giữ lại thêm một giây nào nữa.
Vừa bước vào thang máy, một bóng người lặng lẽ đi theo sau.
Tang Niệm giật mình nhảy dựng, suýt nữa hét lên. Gương mặt thất sắc, tim đập hỗn loạn.
Là Ethan điện hạ.
Sau khi nhận ra, cô lập tức lấy lại bình tĩnh, nhanh tay ấn nút tầng bảy cho anh.
Những lần gặp trước, do điện hạ không thể nhìn thấy, cô vẫn thấy khá tự nhiên. Nhưng bây giờ… cô có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang chăm chú nhìn mình.
Áp lực vô hình lập tức ập đến.
Ngón tay đang đặt bên người siết chặt đến trắng bệch.
Cô nuốt khan, cổ họng khô khốc. Cảm thấy nếu không mở lời, bầu không khí sẽ còn đáng sợ hơn.
“Điện hạ, bệnh của ngài… đã khỏi hẳn chưa ạ?”
“Ừm.”
Thiếu niên tóc bạc khẽ đáp một tiếng, vẫn lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Thang máy bắt đầu di chuyển xuống. Tang Niệm lúng túng lên tiếng:
“Xin lỗi điện hạ, tôi lỡ bấm nhầm tầng trước.”
“Không sao.”
Ethan đáp lại, giọng điệu trầm ổn, mang theo sự dịu dàng khó nhận ra.
Đến tầng đã chọn, cửa thang máy mở ra.
Tang Niệm cúi người chào, vừa định nhấc chân bước ra thì
“Tang Niệm.”
Ethan gọi cô lại.
Thiếu niên khẽ siết chặt các ngón tay, ánh mắt hổ phách ẩn chứa chút nhớ nhung.
“Điện hạ còn gì dặn dò sao?”
Tang Niệm quay đầu, dịu dàng hỏi.
Thiếu nữ khẽ cong lông mày, ánh mắt nhu hòa, nụ cười trên môi như ánh sáng sưởi ấm đêm tối. Trong khoảnh khắc đó, cô trở thành điểm sáng rực rỡ trong thế giới anh.
“Ngủ ngon.”
Ethan nghẹn lời, vành tai đỏ ửng. Anh nhanh chóng đưa tay ấn nút đóng cửa.
“Chúc ——”
Còn chưa kịp để Tang Niệm nói xong lời “ngủ ngon”, cửa thang máy đã khép lại.
Tang Niệm vừa trở lại quầy trực ban chưa được bao lâu, một liệu dũ sư khác đã vội vã chạy tới.
Cô gái đó vẫn còn ngái ngủ, bộ đồng phục màu xám trắng cài khuy lộn xộn, rõ ràng là vừa từ trong chăn bò dậy.
Chưa kịp nói gì thì Tư Dã tiên sinh từ tầng hai đã đi thang máy xuống.
Sắc mặt anh có phần mệt mỏi, cau mày, một tay cắm vào túi áo blouse trắng.
“Tư Dã tiên sinh, Amos điện hạ… ngài ấy không sao chứ?”
Tang Niệm khẽ hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ đầy quan tâm.
Tư Dã thoáng chau mày rồi lại giãn ra ngay, trấn an:
“Tạm thời đã ổn định. Nhưng…”
Anh vô thức ngước mắt lên, nhìn Tang Niệm với ánh mắt chứa đầy cân nhắc và đánh giá, sắc mặt hơi trầm lại.
“Còn có vấn đề gì khác sao?”
Tang Niệm lo lắng hỏi.
Lẽ nào tình trạng dễ cảm của Amos điện hạ… có liên quan đến cô?
Thân là một Beta, tại sao cô lại có thể bước vào tinh thần hải của một Alpha nhân ngư?
Hàng loạt nghi vấn như màn sương dày đặc bao phủ trong đầu Tư Dã.
Anh siết tay lại, mặt không biểu cảm nhưng giọng nói dịu đi một chút:
“Cô tiếp tục công việc đi.”
Không đợi Tang Niệm nói thêm, Tư Dã đã quay người rời khỏi toà nhà Liệu Dũ Viện.
Đêm khuya ở Hắc Cách Lý Sâm, mọi âm thanh đều chìm trong tĩnh lặng. Rừng nguyên sinh xung quanh đen đặc và tiêu điều.
Lối đi nối từ Liệu Dũ Viện đến ký túc xá nhân viên lát đá cuội, thấm ướt vì mưa bụi.
Tư Dã lặng lẽ cởi bỏ áo blouse trắng, bên trong là sơ mi trắng giản dị và quần tây đen.
Anh tháo một nút tay áo, để mặc mưa bụi lấm tấm rơi lên mặt.
Khi vừa tới gần ký túc xá, thật trùng hợp lại gặp Ryan đang từ bên ngoài trở về.
Mái tóc đen gợn sóng của Ryan hôm nay rối hơn thường ngày, cổ áo sơ mi cũng hơi nhàu, không che nổi sự mệt mỏi.
Ryan không ngờ sẽ gặp Tư Dã ở đây, ngượng ngùng gãi đầu, cười khổ:
“Anh cũng về muộn nhỉ.”
“Tối nay ở khu A lại có một vương tử bước vào giai đoạn dễ cảm đầu tiên.”
Giọng Tư Dã pha chút bất đắc dĩ.
“Còn bên cậu thế nào?”
Ryan đút tay vào túi quần, nhún vai đáp:
“Cũng chẳng khá hơn là bao. Một lão công tước định xâm phạm một liệu dũ sư, tôi phải ra tay cản lại.”
“Lạ đấy. Bình thường cậu luôn khoanh tay đứng nhìn, hôm nay lại ra tay vì bất bình sao?”
Tư Dã mỉm cười, như trêu chọc.
“Chắc lương tâm tôi vừa tỉnh dậy chăng?”
Ryan trừng mắt nhìn anh một cái, bực bội nói,
“Bình thường mấy lão già đó dễ cảm hay phát tình rồi làm ra chuyện ác ôn tôi cũng không can thiệp. Nhưng hôm nay… thật sự không thể ngó lơ. Cô bé beta đó mới vừa tròn 18 tuổi.”
“Sau đó thì sao?”
Tư Dã hỏi.
“Sau đó à…”
Ryan khẽ cười, môi cong lên nhưng trong mắt lại không chút vui vẻ. Anh nghiêng người, dưới ánh đèn đường, khóe miệng hiện rõ một vết bầm chưa tan.
“Lão công tước cảnh cáo tôi đừng xen vào việc người khác.”
Ryan khẽ nhếch khóe miệng, liếc Tư Dã một cái: “Anh khu hai lại có người vào kỳ dễ cảm sớm, chuyện này nên báo lên.”
“Tôi biết rồi.”
Tư Dã đáp bằng giọng thản nhiên, tỏ rõ không cần nhắc nhở.
“Vào thôi.”
Dứt lời, anh nhấc chân bước lên bậc thềm ký túc xá, chỉ còn lại bóng lưng cao gầy lạnh lùng khuất dần trong ánh đèn mờ.
Ryan đứng một mình dưới hiên thêm chốc lát, để mưa bụi rơi lặng lẽ trên vai áo, tựa như đang bình ổn lại tâm trạng vừa bị khuấy động.
Nửa đêm hôm đó, khu Liệu Dũ vẫn yên tĩnh như thường, không có gì khác lạ xảy ra. Tang Niệm gục trên bàn trực cố gắng chợp mắt lấy sức cho ca sáng hôm sau.
Sáng sớm, khi đến dược phòng lấy thuốc, cô lại tình cờ nghe được vài lời bàn tán.
“Nghe chưa? Đêm qua khu A lại có người vào kỳ dễ cảm sớm đấy.”
“Nghe nói Tư Dã tiên sinh đã báo cáo lên tổng bộ Liên Bang rồi. Liệu có khi nào có người được cử đến điều tra không?”
“Không chừng thật sự có nội gián từ địch quốc trà trộn vào Liệu Dũ Viện, muốn phá hoại quan hệ giữa Đế quốc và nhân ngư tộc cũng nên.”
Địch quốc… nội gián…
Tang Niệm nghe xong vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cẩn thận lấy thuốc điều trị rồi đóng cửa tủ lạnh.
Quả nhiên, thế giới tinh tế này chẳng bao giờ yên ổn được lâu.
Sáng nay, cô cần mang thuốc cho vị tiểu vương tử nước láng giềng đang ở tại tầng bốn.
Tối qua khi rảnh rỗi, Tang Niệm đã tìm hiểu sơ qua thông tin của đối phương. Vị vương tử đến từ Cape, sinh ra trong một gia đình đầy tình yêu thương, lớn lên trong môi trường ấm áp, tính cách hiền hòa dễ gần.
Thông tin này khiến cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều… bệnh tình của vị vương tử này lại không hề nhẹ. Khi đọc hồ sơ hệ thống của Viện, cô suýt nữa ngất tại chỗ.
Chẩn đoán: Không phân biệt được kỳ động dục, dẫn đến suy kiệt tinh thần lực rồi bất tỉnh.
Vị tiểu vương tử này quả là hơi… thảm QAQ
Thang máy dừng lại ở tầng bốn. Tang Niệm bưng khay thuốc bước ra, dừng trước một cánh cửa, giơ tay gõ nhẹ.
“Casper điện hạ, tôi là Liệu Dũ Sư Tang Niệm, mang thuốc trị liệu hôm nay đến cho ngài.”
“Mời vào.”
Từ trong phòng vang lên giọng nói ấm áp thanh thoát của thiếu niên, giống như cơn gió mùa hè mang theo hương nắng sau cơn mưa, nhẹ nhàng xoa dịu lòng người.
Tang Niệm khẽ đẩy cửa bước vào. Cảnh đầu tiên cô thấy là một thiếu niên tóc vàng đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm trong phòng khách, cẩn thận lắp ráp một mô hình phi thuyền.
Đối phương chăm chú, thần sắc nghiêm túc đến mức không nỡ quấy rầy.
“Cô sao không vào luôn?”
Dường như đợi lâu không thấy động tĩnh, thiếu niên tóc vàng ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt lam của cậu sáng như sao trời, phản chiếu ánh đèn lung linh.
Gương mặt cậu vô cùng tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tự nhiên ánh hồng, tóc vàng mềm mại có vài sợi xoã trước trán, dưới ánh đèn huỳnh quang càng thêm phần rực rỡ.
Quả nhiên là một người vô cùng dễ mến.
Tang Niệm lấy lại bình tĩnh, mạnh dạn tiến lên một bước.
“Cô là Liệu Dũ Sư mới đến Hắc Cách Lí Sâm à? Tôi hình như chưa từng gặp cô.”
Thiếu niên tóc vàng cẩn thận quan sát cô, đôi mắt trong trẻo dưới hàng mi dài khẽ cong, ánh nhìn sạch sẽ như chưa từng vướng bụi trần.
“Tôi vừa đến Hắc Cách Lí Sâm chưa được bao lâu, vẫn còn là Liệu Dũ Sư kiến tập.”
Tang Niệm lễ phép đáp.
Nhưng dường như thiếu niên chẳng chú ý đến lời cô, chỉ chăm chú nhìn một lúc rồi bật thốt:
“Cô trông thật đẹp mắt.”
Tang Niệm: “……?”