Thiếu nữ hoảng sợ trợn to mắt, hai cánh tay trắng mảnh như cành sen vùng vẫy trong nước nhưng vô lực, hoàn toàn không thể thoát ra.
Cô không thể chìm xuống đáy nước, cũng chẳng thể trốn thoát khỏi sự khống chế của nhân ngư.
Bàn tay siết chặt lấy eo càng lúc càng dùng lực, khiến cơ thể cô áp sát vào lồng ngực trần trụi lạnh lẽo của thiếu niên nhân ngư.
“Anh buông tôi ra… Ưm…”
Tang Niệm bất đắc dĩ mở miệng kháng nghị, nhưng vừa nói được nửa câu đã bị đối phương ngang ngược cúi đầu hôn lên khóe môi.
“Vì sao em có thể tiến vào tinh thần hải của tôi?”
Thiếu niên nhân ngư có mái tóc dài màu lam nhạt, đôi mắt màu trà ánh lên ánh sáng kỳ dị, đánh giá cô một cách chăm chú. Giọng nói trời sinh mang theo một loại mê hoặc mơ hồ.
“Tôi… tôi làm sao mà biết được!”
Tang Niệm trừng lớn mắt nhìn thẳng vào đối phương, gò má nóng bừng. Trong đầu vẫn không ngừng hiện lại cảnh tượng vừa rồi, cái hôn tùy tiện đến vô lý của anh ta.
“Trong tộc nhân ngư chúng tôi có truyền thuyết, chỉ có Omega phù hợp hoàn toàn với Alpha mới có thể tiến vào tinh thần hải. Nhưng em…”
Thiếu niên lại cúi đầu kề sát cổ Tang Niệm, nhẹ nhàng ngửi một hơi, ánh mắt trượt xuống làn da sau gáy trắng nõn.
“Lại chỉ là một tiểu Beta.”
Tang Niệm cắn môi, thân thể khẽ run. Cô nhất định là đang mơ. Cô rõ ràng đang ngủ trên giường trong ký túc xá.
“Omega đã tuyệt tích từ lâu rồi… Điện hạ, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Cô thì thầm, giọng nói mang theo chút uất ức và hoang mang.
“Nơi này đỏ.”
Thiếu niên dường như không nghe thấy cô nói gì, lại dùng ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gẩy vào vành tai cô, chơi đùa như thể phát hiện ra món đồ thú vị.
Tang Niệm: “……”
“Nếu tôi chỉ là một tiểu Beta, vậy anh có thể buông tôi ra không?”
Giọng nói mềm nhẹ của cô mang theo chút van xin không dễ phát hiện, đôi mắt hạnh lớn dần dần ầng ập nước.
“Không thể.”
Thiếu niên đáp lại bằng giọng dịu dàng nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
Tang Niệm siết chặt môi, cố dồn sức muốn đẩy đối phương ra. Trong lúc hoảng hốt, bên tai dường như vang lên một âm thanh mơ hồ:
“Cho dù em là Beta, đã tiến vào tinh thần hải của tôi, thì em chính là tân nương của tôi.”
Cảm giác như đang vùng vẫy giữa dòng nước sâu sắp chết đuối, giây kế tiếp, Tang Niệm bỗng ngồi bật dậy trên giường. Cô thở hổn hển, trông chẳng khác nào một con chó nhỏ vừa được cứu lên từ dưới nước.
Trời đã sáng.
Tang Niệm giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không kiềm được tò mò, vén nhẹ rèm lên một góc.
Sương sớm dày đặc, bên đối diện, tầng hai của Liệu Dũ Viện rèm vàng đã kéo kín. Không có hồ nước, không có nhân ngư.
Chắc chắn là ác mộng.
Chắc chắn là do hôm qua nhìn thấy nhân ngư thật, nên mới bị chấn động đến mức mơ thấy những chuyện như thế.
Cái gì mà tinh thần hải, cái gì mà phù hợp trăm phần trăm, cái gì mà tân nương…
Tang Niệm nghĩ đến những câu nói kỳ lạ kia, mặt liền nóng bừng, cuối cùng quyết định quăng hết mọi chuyện ra sau đầu.
Phòng ăn của Liệu Dũ Viện nằm ở tầng hầm, là nơi Tang Niệm thấy nhiều người nhất kể từ khi cô bước chân vào Hắc Cách Lý Sâm, nay đã là ngày thứ ba.
Mọi người đều mặc đồng phục xám trắng giống nhau, trật tự ngồi trước bàn ăn sáng, không ai nói cười, mặt mày lạnh lùng, yên tĩnh đến mức như một khối không khí trầm đặc.
Nghe An Cách nói, phòng ăn này là không gian sinh hoạt chung của khu A và khu B, nên ở đây có không ít Liệu Dũ Sư đến từ khu B.
Tang Niệm nhận một phần bánh mì và sữa ở quầy, vừa xoay người thì vô tình liếc thấy sau cổ một nữ Beta đi ngang qua lộ rõ những vết xanh tím và dấu đỏ loang lổ, nhìn mà rùng mình.
Ngay khoảnh khắc đó, cô dường như hiểu ra nguyên nhân khiến nơi này yên lặng và lạnh lẽo đến vậy. Những người ở đây, không phải sống như người, mà giống như bị “nuôi” để dùng.
8 giờ 30 cô phải đúng giờ đưa thuốc, Tang Niệm không dám chậm trễ, nhanh chóng ăn xong rồi rời khỏi phòng ăn đến khu dược.
Cô vẫn chưa quen với cấu trúc tòa nhà chính của Liệu Dũ Viện, loay hoay tìm đường khá lâu.
Phòng dược ở đây khác xa hoàn toàn so với hình dung của cô. Nó giống một phòng thí nghiệm công nghệ cao hơn, từng chiếc tủ pha lê phát ra ánh sáng lam nhạt mờ ảo. Những ống thuốc trị liệu được cất trong tủ kính kia là loại tinh khiết cao cấp nhất.
Nghe nói, một ống thuốc như vậy có giá lên tới mười nghìn tinh tệ.
Trong khi đó, lương tháng của một Liệu Dũ Sư Beta bình thường chỉ khoảng 600 tinh tệ. Vì vậy, trong lúc học huấn luyện, các giáo viên luôn nhắc đi nhắc lại phải đặc biệt cẩn thận. Nếu làm vỡ một ống thuốc, xem như mất trắng cả năm trời làm việc.
Tất nhiên, không phải Alpha nào cũng có thể dùng thuốc trị liệu độ tinh khiết cao. Những Alpha có tinh thần lực cấp thấp thường chỉ được tiêm loại thuốc thông thường.
Tang Niệm mở khóa bằng quét tròng mắt, cửa két sắt tự động bật mở, khí lạnh ùa ra khiến cô nổi da gà.
Cô cẩn thận lấy hai ống thuốc, đây là nhiệm vụ giao thuốc sáng hôm nay của cô.
Ở đây, mỗi Alpha có chỉ số tinh thần hải khác nhau. Có người gặp triệu chứng bất ổn, có người không. Do đó, liều lượng thuốc không đồng đều và thời gian tiêm cũng khác nhau.
Lúc này, phía sau quầy thuốc, giọng nói của hai Liệu Dũ Sư khác truyền đến, hình như cũng đang lấy thuốc.
Một người trong đó lên tiếng phàn nàn:
“Tôi thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi. Vị tiểu thiếu gia đó khó hầu hạ kinh khủng, cứ như tra tấn người khác vậy. Căn bản không xem chúng ta là con người.”
Một Liệu Dũ Sư khác đáp lại:
“Cậu nên cảm thấy còn may mắn đấy. Nghĩ xem nhóm Liệu Dũ Sư bị phân đến khu B, chỉ trong tuần này đã chết hai người rồi? Nghe nói trong đó có một người bị móc cả lồng ngực ra, máu me đầy đất, người phụ trách thu dọn hiện trường cũng bị ám ảnh tâm lý nặng.”
“Bên kia là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Bên này thì tinh thần lẫn thể lực đều bị hành hạ. Cơ bản chẳng có chỗ nào yên ổn cả.”
“Dù gì thì Hall thiếu gia cũng là con cháu công tước chính tông, từ nhỏ được nuông chiều, tính cách có kiêu căng một chút cũng là bình thường thôi. So với cái người ở tầng 5 kia thì vẫn dễ chịu hơn nhiều. Người đó leo lên từ tầng thấp nhất, nghe nói làm không biết bao nhiêu chuyện đẫm máu mới có được vị trí hiện tại, tâm cơ sâu không lường nổi. Tôi mỗi lần đến tầng đó đều thấy rợn cả người, cảm giác lạnh như băng.”
Các cô ấy đang nói đến Tắc Mâu Nhĩ tiên sinh sao?
Trái tim Tang Niệm như thắt lại, cô vô thức cúi đầu nhìn hộp trị liệu tề trên khay trong tay mình, đúng lúc có một ống là sáng nay phải đưa lên tầng 5.
Không muốn để lộ chuyện mình nghe lén, Tang Niệm cố tình tạo ra chút động tĩnh, quả nhiên hai người đang nói chuyện lập tức hạ thấp giọng xuống.
Cô nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc, vùi đầu bước nhanh ra khỏi phòng thuốc.
“Kia không phải là Liệu Dũ Sư mới tới sao? Hình như ở ký túc xá phòng 310 thì phải.”
“Này, hai người ở phòng 310 kia không phải là bị bắt rồi sao?”
Tang Niệm đi nhanh quá, hoàn toàn không nghe rõ câu tiếp theo. “Bị bắt rồi” là sao?
Cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đi ngang qua văn phòng Tư Dã tiên sinh thì vừa khéo gặp anh ta đang từ trong đi ra. Anh mặc áo blouse trắng, mái tóc đen chải gọn sang một bên, vẻ ngoài vẫn như thường ngày: sáng sủa, sạch sẽ. Nhìn thấy cô, anh hơi đẩy kính lên rồi chủ động chào hỏi với giọng dịu dàng:
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Tư Dã tiên sinh.”
Tang Niệm khẽ cúi đầu chào, giọng lễ phép.
“Em định mang trị liệu tề cho điện hạ Ethan sao?” Tư Dã hỏi.
Tang Niệm gật đầu nhẹ.
“Vậy cùng đi nhé. Tôi cũng định lên đó.”
Cả hai cùng bước vào thang máy. Tang Niệm theo bản năng đứng lui về phía sau, giữ một khoảng cách với người đàn ông.
“Tối qua nghỉ ngơi có ổn không?”
Giọng anh nhẹ nhàng, giống như một người bạn đang hỏi han, không mang chút áp lực cấp trên nào.
“Cảm ơn anh, em nghỉ… cũng ổn.”
Nếu không tính đến giấc mơ kỳ lạ kia.
Tang Niệm âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Tư Dã không hỏi thêm gì nữa. Thang máy nhanh chóng lên đến tầng sáu, anh là người bước ra trước, Tang Niệm lặng lẽ theo sau.
Khi đến cửa phòng, Tư Dã dừng lại rồi quay đầu nói với cô:
“Để tôi vào là được, em còn phải đi tầng 5 đúng không?”
Tang Niệm thoáng ngây người, rồi nhanh chóng hiểu ý anh là không cần cô đi cùng.
“Vâng.”
Cô ngoan ngoãn đưa một ống trị liệu tề trong khay cho anh.
Khi đầu ngón tay lạnh giá của Tang Niệm vô tình chạm vào lòng bàn tay Tư Dã, dường như có dòng điện nhẹ chạy dọc từ xương sống đến da đầu. Người đàn ông theo bản năng siết chặt ống trị liệu tề, ánh mắt màu nâu đồng nhìn cô chằm chằm, giọng trầm ổn:
“Đi đi, nhớ cẩn thận.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
Tang Niệm nghĩ rằng Tư Dã tiên sinh chỉ đang dặn cô cẩn thận đừng làm vỡ ống trị liệu tề.
Nhìn theo bóng thiếu nữ xoay người rời đi, Tư Dã mới cúi mắt, xoay người bước vào phòng trong.
“Điện hạ, hôm nay cảm thấy thế nào?”
Tư Dã đi đến bên giường nơi thiếu niên tóc bạc đang ngồi.
“Không tốt lắm. Có phải là loại trị liệu tề mới đã bắt đầu gây nhờn thuốc?”
Ethan bình thản nhìn về phía trước, đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ nhưng lại trống rỗng, không có tiêu điểm.
“Tôi đã kiểm tra cho điện hạ rồi, chưa có dấu hiệu kháng thuốc. Chỉ là cơ thể đang bước vào giai đoạn nhạy cảm với tác dụng phụ, dược hiệu hôm nay chỉ có thể phát huy khoảng 70% so với bình thường.”
Dừng một chút, Tư Dã tiếp tục:
“Điện hạ, tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại mức độ tinh thần hải thuần tịnh cho ngài.”
Thiếu niên tóc bạc nhìn thấy một luồng sáng trắng đang tiến đến gần mình, như một bóng ma đang dò tìm điều gì đó xung quanh. Cậu khẽ hỏi:
“…Tang Niệm không đến sao?”
Tư Dã khựng lại, sau một thoáng im lặng mới đáp:
“Cô ấy còn phải đưa thuốc lên tầng 5, nên tôi bảo cô ấy đi trước.”
“À… ra vậy.”
Ethan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ khẽ siết ngón tay lại, ánh mắt màu hổ phách lộ ra một tia mất mát rất nhạt.
Tư Dã thu hết phản ứng ấy vào đáy mắt, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục quá trình kiểm tra.
“Mức thuần tịnh tăng lên đến 7.”
Chính anh cũng không giấu được sự kinh ngạc trong giọng nói.
Một bên, Mary cũng không khỏi sửng sốt:
“Điện hạ chưa bao giờ hồi phục nhanh như vậy.”
“Điện hạ, xem ra triệu chứng rối loạn của ngài có thể sớm tiêu tán.”
Tư Dã báo cáo.
Tang Niệm đi lên tầng 5, trong đầu không ngừng lặp lại những lời bàn tán khi nãy ở phòng thuốc.
Tắc Mâu Nhĩ tiên sinh… thật sự đáng sợ đến vậy sao?
Trong lòng cô như có tiếng trống dồn dập, bất an mà tiến đến trước cánh cửa kia. Cô giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa bằng các đốt ngón tay.
Không ai trả lời.
Tang Niệm nuốt khan, cố lấy dũng khí mở miệng:
“Tiên sinh, tôi mang trị liệu tề đến cho ngài.”
Nói xong, cô cẩn trọng xoay tay nắm mở cửa, đập vào mắt là căn phòng khách rộng rãi với tông màu xám đen làm chủ đạo, nhưng bên trong lại không có ai.
Thông thường, chỉ những Alpha đang có triệu chứng bệnh mới cần Liệu Dũ Sư túc trực 24 giờ. Nơi này không có ai chứng tỏ người trong phòng hiện đang ổn định. Tang Niệm tự an ủi mình như vậy.
“Gõ cửa rồi chứ?”
Một giọng nói trầm thấp, đầy áp lực vang lên sau lưng.
Trái tim nhỏ của Tang Niệm giật thót, cô vội quay đầu lại và lập tức đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của người đàn ông trước mặt.
Anh có đôi mắt lam sâu thẳm, đường nét khuôn mặt góc cạnh, vóc dáng cao lớn được bộ vest đen càng tôn thêm vẻ mạnh mẽ và nguy hiểm.
Khi ánh mắt kia rũ xuống nhìn cô, nó mang theo vẻ âm trầm đến rợn người, như loài rắn độc đang quan sát con mồi.
“Tắc… Tắc Carl tiên sinh, tôi có gõ rồi, thật sự có gõ cửa rồi.”
“Em vừa gọi tôi là gì?”
Người đàn ông nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, không rõ là tức giận hay đang trêu đùa.
“Xin lỗi! Là Tắc Mâu Nhĩ tiên sinh!”
Thiếu nữ bối rối sửa lời, nhận ra mình gọi sai tên thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Samuel mặt vẫn lạnh như băng, tiến lên một bước, cúi nhẹ người, đến gần sát tai cô.
“Tôi không thích ai dùng nước hoa vào phòng tôi. Không ai nhắc em chuyện đó sao?”
Giọng anh hơi khàn, trầm thấp lại có từ tính. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô khiến Tang Niệm ngứa ngáy cả người.