Các thành viên trong tổ điều tra của đế quốc đều là những Alpha địa vị xã hội cao, từ trước đến nay vốn chẳng bao giờ để mắt đến beta.
Bởi đặc thù nghề nghiệp và tính độc lập này, trong khi phải bán mạng làm việc cho chính phủ Liên bang, bọn họ cũng không ít lần nhúng tay vào những chuyện bẩn thỉu, máu tanh sau lưng. Vì vậy trong mắt cộng đồng beta, tổ chức này cũng chẳng khác nào một thế lực mang tiếng xấu rõ ràng, đến mức bị gọi thẳng là “bộ môn Diêm Vương”.
Khi tổ điều tra đặt chân đến Liệu Dũ Viện của Hắc Cách Lí Sâm, viện trưởng Vưu Lị Tư đích thân dẫn theo các Liệu Dũ Sư ra tận sân viện để tiếp đón.
Xuất phát từ nghi lễ cao cấp nhất, hai Liệu Dũ Sư cấp cao là Tư Dã và Ryan đều có mặt không vắng mặt.
Những Alpha cao ngạo kia vừa bước xuống xe đã tỏ rõ thái độ bề trên.
Alpha đi đầu tên là Ivan, tóc cắt ngắn màu nâu sẫm, dáng người gầy cao, nhưng gương mặt lại toát lên nét dữ tợn, không dễ tiếp cận. Đôi mắt hung ác kia chẳng che giấu nổi vẻ kiêu ngạo cùng ánh nhìn coi rẻ mạng người.
“Ivan đại nhân, tôi là viện trưởng Vưu Lị Tư của Liệu Dũ Viện Hắc Cách Lí Sâm. Viện đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ cùng rượu ngon thức ăn dành cho quý vị. Một đường vất vả, mong các ngài trước tiên dời bước đến nghỉ ngơi thư giãn.”
“Không cần nghỉ ngơi,” Ivan cau mày từ chối, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Vưu Lị Tư mập mạp, giọng mang theo khinh miệt, “Chúng tôi đến còn có chính sự.”
Gã phóng mắt nhìn quanh sân viện, chất giọng nghiêm lạnh: “Liệu Dũ Sư cấp cao của khu A là ai?”
“Tôi.”
Tư Dã bước lên một bước, sắc mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không có lấy một chút thái độ lấy lòng.
Đứng phía sau viện trưởng, An Cách nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn rõ ràng biết Tư Dã tiên sinh là ai, cố ý làm ra vẻ ta đây tự cao tự đại thôi!”
“Im miệng! Mạng nhỏ của em không cần nữa à?” Vưu Lị Tư cau mày, nghiêm mặt răn dạy.
Ivan không để ý tới lời bọn họ, tiếp tục hất cằm ra lệnh: “Tôi cần danh sách và hồ sơ chi tiết của tất cả Liệu Dũ Sư ở khu A, lập tức!”
Ánh mắt gã vẫn giữ nguyên vẻ khinh thường khi nhìn về phía Tư Dã, giống như khắc sâu tận xương loại kỳ thị Alpha dành cho beta.
“Được, mời ngài theo tôi.”
Tư Dã vẫn giữ lễ độ, nghiêng người mời.
Đám người kia vừa chuẩn bị theo Tư Dã vào trong, Ryan đứng một bên khoanh tay lười nhác, khẽ bật cười: “Mấy vị đại nhân, chắc là không đến lượt tôi rồi nhỉ?”
Một Alpha đi sau quay đầu liếc cậu một cái: “Cậu có thể cút.”
Đợi bóng đám người kia biến mất trong hành lang tối tăm, viện mới tạm thời yên ắng lại. Mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ryan cũng lập tức rũ bỏ bộ dáng cúi mình nịnh bợ, chậm rãi thẳng lưng, vẻ mặt theo đó trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.
“Bọn họ vậy mà còn chẳng xem Ryan tiên sinh ra gì, thật quá đáng. Dù gì hai Liệu Dũ Sư cấp cao cũng đâu thua kém gì tụi kia!” An Cách bức xúc nói.
Ryan khẽ cười cười, ánh mắt tối đi một thoáng: “Bọn chúng đã đối xử với tôi như thế, không biết lần này Tư Dã…”
Cậu không nói tiếp, chỉ thở nhẹ, trong mắt ánh lên chút lạnh lẽo và lo lắng khó nhận ra.
“Chỉ mong Liệu Dũ Viện lần này có thể vượt qua được.” Vưu Lị Tư ngẩng mặt nhìn trời, lặng lẽ làm dấu thánh giá trước ngực.
Ngay sau đó, Ryan khôi phục lại vẻ cười cợt như thường ngày: “Viện trưởng Vưu, chỗ này không có việc của tôi nữa, tôi đưa người bên khu B về trước.”
Vưu Lị Tư khẽ gật đầu tiễn cậu.
“Viện trưởng ơi, ngài có nghĩ là trong viện thật sự có nội gián không?” An Cách lo lắng hỏi.
Vưu Lị Tư xoa xoa ngực, gương mặt đầy vẻ âu lo: “Chỉ mong tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi tiếp: “Tang Niệm Liệu Dũ Sư mới đến sao chưa thấy đâu?”
“À, Tư Dã tiên sinh trưa nay cho cô ấy về ký túc xá nghỉ ngơi rồi. Hôm nay cô ấy đến tầng sáu đưa thuốc, đúng lúc gặp thượng tướng phát bệnh, một Liệu Dũ Sư trung cấp bị thương khá nặng. Tang Niệm cũng bị liên lụy chút ít, nhưng may mà không nghiêm trọng lắm.”
An Cách nhanh chóng giải thích.
Lúc này, Tang Niệm đang nằm một mình trên giường, vật lộn với cơn đau âm ỉ kéo dài từ lưng.
Thuốc gây tê đã hết tác dụng. Cơn đau như thủy triều ập đến, lan từ sống lưng đến từng thớ cơ, giống như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm da thịt cô, xuyên vào tận tim.
Cô đặt chiếc vòng tay công tác ở nơi dễ thấy nhất, nhưng từ lúc về ký túc xá đến giờ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào. Tang Niệm không biết là vì không có ai gửi tin hay thiết bị đã trục trặc.
Buồn ngủ quá. Cô thật sự muốn ngủ một giấc.
Nhưng cái đau này khiến người ta hoàn toàn không thể chợp mắt.
Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân, ngày mai liệu còn có thể bình thường quay lại làm việc hay không.
Không còn cách nào khác, Tang Niệm miễn cưỡng với lấy cuốn tiểu thuyết 《 Điện hạ đế quốc yêu tôi 》do An Cách đưa, chọn tư thế kỳ quặc nhất có thể, nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay kia lật giở từng trang.
Dùng truyện để tạm thời phân tán sự chú ý.
[Điện hạ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thâm tình. Tôi còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã cúi đầu, bá đạo hôn lên môi tôi. Nụ hôn bất ngờ khiến đầu óc tôi trống rỗng, như cơn bão càn quét đi toàn bộ lý trí. Tôi chỉ biết đắm chìm trong khoảnh khắc này, đáp lại hắn bằng tất cả cuồng nhiệt. Ôi, điện hạ của tôi, tôi khao khát biết bao ——]
Lạch cạch!
Tang Niệm không nhịn được nữa, dứt khoát gập cuốn tiểu thuyết lại, một lần nữa ném vào góc giường sát tường. Ngôi thứ nhất thì thôi đi, nhưng lúc đọc, trong đầu cô không ngừng hiện lên gương mặt của Ethan điện hạ QAQ.
Gần nửa đêm, toàn bộ Liệu Dư Viện chìm trong tĩnh lặng. Vài con quạ đen bay ngang qua đậu lên cành khô, đột ngột cất tiếng kêu quang quác, khiến bầu không khí vốn đã tiêu điều lại càng thêm phần rợn ngợp và lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng ứng phó xong với tổ điều tra của Đế quốc, Tư Dã mới trở lại ký túc xá. Bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của người đàn ông ấy vô cớ toát ra nét cô quạnh và mỏi mệt. Gương mặt thanh tú lại bị phủ một lớp u ám khó nói thành lời.
“Tư Dã tiên sinh, anh cũng vừa tan ca à?”
An Cách vừa tăng ca cùng viện trưởng đến tận giờ mới về, tình cờ gặp anh ở đại sảnh tầng một của ký túc xá.
Tư Dã khẽ gật đầu, ánh mắt không kìm được liếc lên phía cầu thang, sau khi suy nghĩ một lúc mới thu lại ánh nhìn, quay sang An Cách.
“Làm phiền cô mang cái này đến cho Liệu Dư Sư Tang Niệm.”
Anh mở lòng bàn tay, bên trong là một lọ thuốc nhỏ. An Cách nhìn lướt qua, lập tức nhận ra tên loại dược.
“Đây chẳng phải là YOT, loại thuốc trị thương thần kỳ được đồn đại sao? Anh định đưa cái này cho Tang Niệm thật à?”
Gương mặt nhỏ của An Cách hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Tư Dã không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
“Nhưng mà giờ đã khuya thế này, Tang Niệm chắc đã ngủ rồi ấy chứ?”
“Cơn đau nếu vượt quá ngưỡng chịu đựng, thì không thể ngủ nổi đâu.”
Tư Dã mỉm cười nhẹ, lời nói như thể anh từng tự mình trải qua cảm giác đó vậy.
“Phải rồi, còn chuyện này, phiền cô chuyển lời giúp tôi. Buổi thẩm vấn của tổ điều tra vào 10 giờ sáng mai, bảo cô ấy đừng hoảng loạn, cứ giữ tâm trạng thoải mái.”
Nói tới đây, như chợt nhớ ra điều gì, anh thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc vòng tay công tác mới, đưa cùng với lọ thuốc cho An Cách.
“Vòng tay của cô ấy có lẽ bị hỏng rồi. Đem cái này đưa luôn cho cô ấy.”
An Cách ngây người nhìn tất cả, trong đáy mắt hiện rõ sự ngỡ ngàng cùng cảm xúc phức tạp.
Xong rồi, sao cô càng lúc càng cảm thấy Tư Dã tiên sinh có tình cảm đặc biệt với Tang Niệm thế này?
Cô muốn đẩy thuyền cp quá đi!
“Nhưng mà…” An Cách khẽ xoắn tay, “Tư Dã tiên sinh sao không tự lên đưa cho cô ấy luôn?”
“Không tiện, khuya thế này rồi.”
Tư Dã cụp mắt, trả lời hết sức đúng mực.
An Cách gật đầu, quả nhiên là quý ông mẫu mực – Tư Dã tiên sinh!
“Vậy tôi đi đưa ngay bây giờ.”
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Tang Niệm không ngờ giờ này vẫn còn có người đến tìm cô.
“Tôi mang cho cô vài thứ tốt lắm đây, đều là Tư Dã tiên sinh nhờ đưa.”
An Cách đi đến bên mép giường ngồi xuống, đưa lọ thuốc nhỏ trong tay ra: “Biết cái này không?”
Tang Niệm nghiêng đầu nhìn bình thuốc trong tay cô ấy, rồi lắc đầu, vẻ mặt không hiểu gì.
“Cô không biết YOT á? Đây là thần dược chuyên dùng cho hoàng thất và quân đội Đế quốc đó! Người bình thường căn bản không mua được, mỗi lọ vài chục vạn tinh tệ, còn bị giới hạn số lượng nữa. Nghe nói hiệu quả trị liệu cực kỳ đáng sợ! Tôi thật sự không ngờ Tư Dã tiên sinh lại đưa cái này cho cô, anh ấy đúng là quá đặc biệt với cô luôn rồi!”
Bộ dáng phấn khích của An Cách chẳng khác gì fan cuồng khi nhìn thấy idol.
Tang Niệm: “……”
“Còn có cái này—vòng tay công tác mới, cũng là Tư Dã tiên sinh nhờ tôi mang cho.”
An Cách đặt nó lên tủ đầu giường, rồi quay sang nói tiếp:
“Cô có cần tôi giúp bôi thuốc không? Được rồi, nhìn cô bây giờ cũng chỉ có tôi là giúp được thôi.”
“Tôi nghĩ chắc sáng mai ngủ dậy sẽ đỡ hơn rồi.”
Vừa cẩn thận bôi thuốc, An Cách vừa nói.
“Thuốc này thực sự thần kỳ đến thế sao? Nhưng… Tư Dã tiên sinh vì sao lại đưa cho tôi thứ thuốc đắt đỏ như vậy chứ?”
Tang Niệm ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường, không hề nhúc nhích.
“Hoặc là đột nhiên nổi lòng tốt, hoặc là… thật sự thích cô. Tôi thấy khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn đấy.”
“Nhưng… tại sao Tư Dã tiên sinh lại thích tôi chứ?”
Thiếu nữ da trắng như tuyết trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.
“Chuyện này à… Thích một người vốn dĩ đâu có lý do rõ ràng.”
An Cách nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau khi vận hết sức của bộ não nhỏ rồi vẫn quyết đoán bỏ cuộc, nói:
“Thôi vậy, tôi cũng không trả lời được.”
“Cảm giác bôi thuốc thế nào rồi?”
“Lạnh lạnh, rất dễ chịu.”
“Tất nhiên rồi, dù gì cũng là thứ mấy chục vạn tinh tệ một lọ! Không biết trong đời tôi có may mắn được dùng thử thứ đồ đắt đỏ thế này không nữa…”
“Phụt, An Cách chị đang nói gì vậy chứ!”
Tang Niệm bật cười vì lời nói ngớ ngẩn của cô bạn.
Trong khoảnh khắc ấy, trong phòng ký túc xá 310 vang lên tiếng cười trong trẻo của hai cô gái.
Sau khi bôi thuốc xong, An Cách rời đi.
Thuốc mới vừa bôi khiến vùng lưng đau nhức của Tang Niệm dịu đi rõ rệt, cô cảm thấy mình đã có thể ngủ một giấc ngon lành.
Thầm nói lời cảm ơn với Tư Dã tiên sinh trong lòng, thiếu nữ trên giường từ từ nhắm mắt lại, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi một làn hơi lạnh quen thuộc bao phủ khắp toàn thân, Tang Niệm bỗng mở mắt, mới phát hiện mình lại đang trôi giữa một đại dương mênh mông.
Trước mặt là màu xanh thẫm kéo dài vô tận, không một gợn sóng, tĩnh lặng đến mức như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
“Amos điện hạ, ngài lại kéo tôi vào tinh thần hải sao?”
Tuy không bị chìm xuống, Tang Niệm vẫn theo thói quen vẫy tay trong nước, đập nhẹ nhẹ quanh người.
Lúc này không xa, mặt nước khẽ gợn lên, đồng thời một chiếc đuôi cá màu lam to lớn mờ ảo xuất hiện.
Nhanh chóng bơi đến trước mặt cô, nhân ngư bật lên khỏi mặt nước, tạo ra một mảnh bọt tung trắng xóa.
Mái tóc dài màu rong biển ướt đẫm rũ xuống, dán vào gương mặt tuấn mỹ, yêu dị của người đàn ông. Những giọt nước đọng trên làn da trắng sáng, lấp lánh như phát sáng nơi nửa thân trên, phô bày rõ đường cong bụng săn chắc cùng đường nhân ngư gợi cảm.
Khác hẳn ánh mắt quyến rũ thường thấy, lần này, đôi đồng tử màu trà lại ngập tràn lo lắng.
“Tang Niệm, em bị thương rồi sao?”
Hàng mi dài cong vút của cô run nhẹ, đôi môi khẽ mở, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Amos điện hạ… sao ngài lại biết?”
Amos không nói gì, chỉ từ tốn xoay người sang bên, để lộ phía sau lưng.
Nơi lưng trắng nõn ban nãy, lúc này lại hiện ra một vùng bầm đỏ loang lổ giống hệt cô.
Chưa kịp nhìn kỹ, nhân ngư đã xoay lại đối diện, ánh mắt vẫn đầy đau lòng:
“Vì em đau… nên tôi cảm nhận được.”
Tang Niệm không thể tin được.
Tại sao Amos điện hạ cũng có vết thương giống y hệt cô?
“Đau không?”
Thiếu nữ tự trách, muốn đưa tay ra nhưng lại do dự không dám chạm vào.
Thế mà giây tiếp theo, nhân ngư lại chủ động cầm tay cô đặt lên ngực mình, ánh mắt cong cong dịu dàng như trẻ con.
“Có Tang Niệm quan tâm Amos, tôi không thấy đau chút nào. Chỉ tiếc là không thể rời phòng bệnh đi tìm em, chỉ có thể chờ đến lúc em ngủ mới có thể vào tinh thần hải gặp được.”
Nói đến đây, trên gương mặt tuấn mỹ của nhân ngư vương tử thoáng hiện vẻ áy náy sâu sắc.
Tang Niệm: “…”
“Nếu ban ngày em đến gặp tôi thì tốt biết mấy, tôi có thể trực tiếp…”
Chưa kịp nói xong, Tang Niệm theo bản năng muốn rút tay về, không ngờ lại bị anh nắm chặt hơn, lòng bàn tay lạnh lạnh do ngâm nước biển, mềm mềm khiến người ta khó lòng giãy ra.
Lúc này, Tang Niệm không thể không nhìn anh đầy nghi ngờ——
Rõ ràng đang bị thương, sao còn có thể lộ ra vẻ mặt sung sướng như vậy?!
“Thật xin lỗi…”
Dù vì lý do gì, cô vẫn thấy mình có lỗi vì đã khiến đối phương bị thương.
Tang Niệm đau lòng nghĩ.
“Không sao, tôi không trách em. Tôi có thể giúp em chữa lành.”
Đôi đồng tử màu trà ánh lên tia sáng tinh nghịch. Lợi dụng lúc cô không chú ý, Amos chồm tới, nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Còn chưa kịp phản ứng, anh đã chui hẳn vào nước, bơi ra phía sau lưng Tang Niệm. Giây kế tiếp, áo trên người cô như bị vô hình cởi ra, vùng lưng đau nhức lập tức bị vô số nụ hôn nhỏ xíu như hạt mưa phủ xuống.
Tang Niệm bất giác siết chặt tay, cảm nhận được từ phía sau, dưới làn nước bao quanh, từng đợt tê dại cùng cảm giác ngưa ngứa khác thường lan khắp người…