“Tư Dã tiên sinh, là Liệu Dũ Sư Tang Niệm và thượng tướng!”
Thang máy tầng sáu vừa mở ra, các Liệu Dũ Sư liền bắt gặp cảnh tượng trước mắt.
Nam nhân cao lớn như dã thú bừng tỉnh kéo mạnh lớp rèm sa trắng bên cửa sổ, cố ý che đi nửa thân dưới của mình.
Tang Niệm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, giọng khản đặc:
“Tôi đã giữ được thượng tướng, các anh mau tiêm trị liệu tề vào cho anh ấy!”
“Vì sao cô gái này vẫn chưa chịu buông tay?”
Tu cố gắng chịu đựng, nhưng lại có cảm giác như bản thân mất đi khả năng kiểm soát, không thể nào gỡ được cô khỏi người mình.
Mấy vị Liệu Dũ Sư nhanh chóng lao vào, khiêng trung cấp Liệu Dũ Sư bị thương lên cáng, đưa ra ngoài.
Tư Dã cũng bước đến cuối hành lang.
“Tang Niệm Liệu Dũ Sư, để chúng tôi lo.”
Tư Dã nghiêm túc nói, trong mắt ánh lên một tia không rõ cảm xúc.
Một trung cấp Liệu Dũ Sư sở hữu tinh thần lực cấp A cũng không thể khống chế được một thượng tướng đang phát cuồng.
Thế mà Tang Niệm, người không có tinh thần lực, lại làm được.
Chuyện này dường như vượt xa khỏi suy đoán của anh ta.
Nghe vậy, thiếu nữ mới yên tâm buông tay. Cô vừa rời khỏi người thượng tướng, cơ thể lập tức lảo đảo, lùi lại hai bước.
Lúc này Tang Niệm mới ý thức được, thì ra từ nãy đến giờ, bản thân vì bị thương mà vô thức dồn toàn bộ trọng lượng lên người đối phương.
“Xin lỗi… thượng tướng tiên sinh…”
Chuẩn bị tiêm trị liệu tề cho thượng tướng, Tư Dã chợt liếc nhìn sang phía Tang Niệm.
Anh nhanh chóng ra lệnh bằng giọng nhàn nhạt:
“Lilith, phiền cô đưa Tang Niệm Liệu Dũ Sư đến phòng y tế.”
“Vâng, Tư Dã tiên sinh.”
Một nữ beta Liệu Dũ Sư bước tới gần Tang Niệm.
“Tôi không sao, tôi có thể tự đi.”
Thiếu nữ cố chấp bước về phía trước một bước, nhưng đau quá ngã khụy xuống.
May mắn bên cạnh có Lilith kịp đỡ lấy cô.
Trong khoảnh khắc đó, Tư Dã không kiềm được mà liếc sang, trong mắt ánh lên một tia lo lắng, rồi lập tức biến mất, trở lại vẻ điềm tĩnh.
Sau khi tiêm xong bốn ống trị liệu tề, trạng thái của thượng tướng tạm thời được ổn định.
Nhưng anh ta vẫn nắm chặt tấm rèm mỏng, che kín phần thân dưới, lực siết quá mức khiến cơ bắp tay nổi đầy gân xanh, nơi cổ tay còn lờ mờ dấu sẹo, như ghi lại một đoạn suy sụp, cũng như một thời vinh quang đã qua.
“Mọi người rời đi cả đi.”
Phát hiện chi tiết ấy, Tư Dã mặt không đổi sắc, ra lệnh cho những Liệu Dũ Sư beta nữ còn lại rời khỏi hiện trường.
“Nhưng mà Tư Dã tiên sinh, thượng tướng anh ấy…”
“Có tôi ở đây.”
Một câu dứt khoát, khiến không ai có thể phản bác.
Sự thật đúng là như vậy. Một Liệu Dũ Sư sở hữu tinh thần lực cấp S đủ khả năng đối phó với một Alpha cấp S có tinh thần hải đã tổn hại.
Nếu như giữa cấp B và cấp A có khoảng cách bằng mười người cấp B, thì từ cấp A đến cấp S, khoảng cách đó thậm chí có thể vượt xa cả một vạn người cấp A, mà vẫn chưa đủ để lấp đầy.
Khoảng cách giữa A cấp và S cấp như một vực sâu không thể vượt qua. Đây không phải là thứ có thể dùng nỗ lực hậu thiên để bù đắp, mà là thiên phú, một loại ưu ái trời sinh.
Trong suốt trăm năm qua của đế quốc, số lượng Liệu Dũ Sư beta có tinh thần lực cấp S chỉ vỏn vẹn… mười người.
“Xin lỗi, lại khiến mọi người thêm phiền.”
Nam nhân nằm trên giường, đôi mắt đen trống rỗng không có thần sắc, giọng nói lại đầy tự trách.
“Thượng tướng không cần phải áy náy, đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi, những Liệu Dũ Sư.”
Tư Dã tiến lên, bắt đầu giám sát tinh thần hải của anh, truyền dữ liệu đến thiết bị đầu cuối.
“Chỉ số thuần tịnh đã tăng từ 4.8 lên 5.6. Tạm thời có thể xem là kết quả không tồi.”
Rất nhanh, ngón tay Tư Dã dừng lại giữa không trung. Đôi mày anh khẽ nhíu lại, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
“Thượng tướng, còn một việc… tôi cần phải báo cho anh biết.”
“Thời kỳ nhạy cảm của anh… e rằng đã đến sớm hơn dự đoán.”
Nam nhân nằm im, cụp mắt nhìn về phía nửa thân dưới vẫn chưa ổn định nổi.
Nội tâm dường như đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Biểu cảm cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, vẫn là vẻ bình thản đến lãnh đạm.
“Nửa tháng nữa, tôi có thể xuất viện không?”
Tu siết chặt nắm đấm. Mỗi lần thở ra, cơ ngực đều phập phồng như triền núi kéo dài không dứt.
“Chỉ e… không dễ dàng. Nửa tháng nữa có chiến sự sao?”
Tư Dã đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, ánh mắt nghiêm túc.
“Ừ. Phải đi chinh chiến ở vùng sao ngoại.”
Nam nhân đáp thẳng thắn, không chút do dự.
Bảy năm trước, anh đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu tại Viện Liệu Dũ Hắc Cách Lí Sâm.
Giữa anh và các Liệu Dũ Sư cấp cao nơi đây có mối quan hệ thân thiết khó phân định. Không phải tri kỷ, nhưng còn hơn cả tri kỷ, là một loại tín nhiệm lặng thầm, hiểu nhau không cần nói ra.
“Kỳ dễ cảm lần này sẽ hơi phiền một chút,” Tư Dã đẩy mắt kính, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như thường lệ. “Trong vòng một tháng tới, bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng rơi vào trạng thái động dục. Chỉ khi kỳ động dục kết thúc, kỳ dễ cảm này mới được xem là chấm dứt.”
“Có cách nào… rút ngắn không?”
Tư Dã lập tức hiểu ý đối phương, chậm rãi giải thích lợi và hại: “Cưỡng ép rút ngắn kỳ động dục sẽ càng khó chịu hơn so với tự nhiên, chỉ cần một chút sơ suất, tinh thần hải rất dễ tổn hại lần nữa.”
Người đàn ông trên giường im lặng nhắm mắt, hàng mi đen dài hơi run nhẹ, lông mày siết chặt như đang hạ quyết tâm.
“Tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Tư Dã không khuyên thêm.
Khi rời đi, anh sắp xếp một Liệu Dũ Sư khác đến hỗ trợ túc trực, nhưng theo phân phó của anh, người đó không trực tiếp bước vào phòng bệnh, chỉ chờ bên ngoài khu vực phòng khách.
Tu nằm yên trên giường, ánh mắt dừng nơi trần nhà, không lên tiếng. Lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nữ:
“Thượng tướng, tôi là Liệu Dũ Sư Mã Cơ. Kế tiếp sẽ là thời gian bồi hộ 24 giờ. Nếu ngài có bất kỳ yêu cầu nào, hoặc cảm thấy không khoẻ, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi luôn ở bên ngoài.”
Nam nhân khẽ siết ngón tay, hơi thở trầm ổn, nhưng trong đầu lại không khống chế được mà hiện lên giọng nói của thiếu nữ kia.
Anh chưa từng bị bất kỳ nữ beta nào ôm chặt như vậy.
Chỉ là một chút hồi tưởng mờ nhạt, thân thể đã không chịu khống chế mà sinh ra phản ứng.
Tu ghét chính mình như vậy. Ghét cảm giác cơ thể mất đi sự kiểm soát.
Anh nắm chặt hai tay, cố gắng dùng lực để áp chế. Cơ bắp toàn thân như bị hút căng như bọt biển trương phồng, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.
Càng kìm nén, lại càng khó chịu…
Tại phòng y tế của Viện Liệu Dũ.
Tang Niệm nằm úp người trên chiếc giường trắng muốt, phía sau tấm màn truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của một Liệu Dũ Sư khác, sau đó là tiếng quát lớn của bác sĩ:
“Còn lộn xộn nữa là không cho bôi thuốc đâu!”
Nghe thấy thế, một bác sĩ trợ lý nhanh chóng vén rèm bước vào, đi đến đầu giường, trên khay là loạt dụng cụ kim loại,rõ ràng là thuốc và thiết bị được chuẩn bị cho cô.
Tang Niệm cố nén cơn đau, thấp giọng hỏi:
“Người cùng tôi vào lúc trước… vị Liệu Dũ Sư trung cấp kia sao rồi? Trông có vẻ bị thương rất nặng…”
“Đã chuyển cô ấy đến trung tâm bệnh viện của thành trấn. Cơ sở chữa trị ở Liệu Dũ Viện có giới hạn, cô ấy cần phải phẫu thuật mới ổn được.”
Nữ beta trợ lý vừa dứt lời liền có phần thô bạo kéo áo Tang Niệm lên, để lộ toàn bộ lưng của cô ra ngoài.
Tang Niệm không kìm được khẽ kêu lên, lại bị đối phương bật lại: “Đều là nữ beta, sợ cái gì.”
Cô nghiêng mặt áp lên gối, bàn tay vô thức co lại, không dám lên tiếng thêm.
“Xem như cô may mắn, không bị gãy tay gãy chân gì cả, chỉ là một chút tổn thương phần mềm và bầm tím thôi. Nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.”
Vừa nói, nữ beta vừa lấy thuốc mỡ lạnh ngắt bôi lên lưng Tang Niệm.
Tang Niệm không biết loại thuốc mỡ này lạnh đến mức nào, nhưng khi chạm vào da thịt, cô có cảm giác như một khối băng trượt trên sống lưng, dính nhớp, hơi ẩm ướt. Ngay cả trong không khí cũng nồng lên mùi thuốc khó diễn tả, không hẳn là thối, nhưng đủ khiến người ta choáng váng, cảm giác tê dại lan khắp thần kinh.
Cô ấy nói đúng, Tang Niệm đúng là may mắn. Khi nhớ lại những gì đã xảy ra trên tầng sáu, lòng cô vẫn còn thót lại.
Đây là lần đầu tiên, từ khi đến Hắc Cách Lí Sâm, cô thật sự cảm nhận được nguy hiểm của nghề Liệu Dũ Sư.
“Được rồi, nằm thêm nửa tiếng nữa, chờ thuốc ngấm rồi có thể xuống giường.”
Beta trợ lý nói xong liền bưng khay rời đi, vén rèm ra ngoài.
Tang Niệm ngoan ngoãn nằm yên nửa giờ. Nửa tiếng đồng hồ này đối với cô mà nói dài đến khó tin.
Khi đồng hồ điểm giờ, cô thử ngồi dậy. Lưng đúng là đã bớt đau hơn trước. Có lẽ thuốc mỡ kia có pha thuốc tê.
Trước mặt là một ô cửa sổ không lớn cũng không nhỏ. Ngoài cửa sổ lúc này thời tiết dịu nhẹ, rừng rậm xa xa xanh mướt, rèm trắng bên cửa sổ khẽ lay trong gió.
Vòng tay làm việc đồng thời cũng sáng lên, báo có tin nhắn.
Tang Niệm cúi đầu nhìn.
[Tư Dã: Tang Niệm Liệu Dũ Sư, hôm nay không cần làm việc, về nghỉ ngơi đi.]
Không có bất kỳ cảnh báo nào, cô bất ngờ nhận được nửa ngày nghỉ.
Tang Niệm muốn trả lời, nhưng phát hiện vòng tay đã mất tín hiệu. Thử vài lần vẫn không gửi đi được, cô đành từ bỏ.
Chạng vạng tối. Ánh mặt trời ảm đạm, màn đêm từ từ buông xuống.
Tại tầng bảy khu A của Liệu Dũ Viện, một thanh niên tóc bạc đứng trước cửa sổ sát đất.
Anh có dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú. Chiếc áo sơ mi trắng trên người cởi một nút cổ, lộ ra phần da ngực trắng mịn như sứ. Đôi mắt màu hổ phách như phủ một tầng sơn mờ, không thể đoán nổi tâm tư.
Đối diện với anh, qua màn hình trong suốt là gương mặt phóng đại của một người đàn ông đang họp trực tuyến, báo cáo các vấn đề chính sự của đế quốc.
Ethan trông có phần mệt mỏi, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên màn hình. Giao diện ngay lập tức chuyển đổi, khuôn mặt của phó quan Colin bị thu nhỏ, dạt sang một góc, phần lớn không gian bị thay thế bằng các tin tức thời sự và phân tích chính trị.
“Đợi tôi về rồi nói sau.”
Sắc mặt Ethan chợt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Colin thoáng không hiểu được tâm tư của vị điện hạ này, nhưng vẫn không yên lòng hỏi:
“Nghe nói tối nay tổ điều tra sẽ đến Liệu Dũ Viện, có khi nào thật sự có kẻ trong nội bộ địch quốc mưu đồ gây bất lợi cho ngài… điện hạ có cần…”
Ethan cúi mắt, lặng lẽ nhìn xuống ba chiếc xe đen vừa tiến vào khuôn viên viện.
Gương mặt tuấn tú của anh phủ một lớp băng lạnh.
“Xem ra Hắc Cách Lí Sâm sắp không yên rồi. Chờ kỳ dễ cảm qua đi, điện hạ nên sớm trở về.”
Colin lại thử dò hỏi một lần nữa.
Ethan nghe rất rõ.
Chỉ là… hắn đang nghĩ đến cô.
Ánh mắt Alpha hoàng thất xưa nay vẫn bình đạm nay thoáng hiện vẻ ôn nhu rất khó nhận ra. Hắn lặng lẽ siết chặt ngón tay, hầu kết khẽ chuyển động.
“…Tôi vẫn chưa muốn rời đi sớm như vậy.”