Là lành lạnh, mềm mại như cánh môi, đều đặn dừng lại trên từng tấc da sau lưng, nơi đi qua khiến cơ thể chủ nhân run rẩy.

Ngay sau đó là một loại biến hóa kỳ diệu, đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Những tổn thương ở tầng biểu bì ngoài da bị phá hỏng trước đó, bắt đầu hồi phục với tốc độ cực nhanh, từng chút một khép lại.

Có hơi nóng.

Thiếu nữ cắn chặt môi dưới, khóe mắt bất giác ửng đỏ, cố gắng mở miệng:

“Amos điện hạ…”

Sau khi làm xong tất cả, nhân ngư lại nhẹ nhàng bơi vòng qua bên cạnh cô, rồi từ phía trước trồi lên mặt nước. Trong khoảnh khắc ấy, không ít bọt nước bị mang ra, bắn lấm tấm lên người và khuôn mặt cô. Hàng mi dài như lông quạ đỡ lấy một giọt bọt nước nhỏ xíu, tựa như viên trân châu tròn vo phủ sương mờ ảo, khiến cô càng thêm quyến rũ, động lòng người.

“Sau này Tang Niệm sẽ không đau nữa.”

Nhân ngư chớp chớp đôi mắt màu trà, hàng mày hơi nhướng cao, giọng điệu mang chút tự hào.

Tuy không hiểu vì sao lại như vậy, Tang Niệm vẫn lễ phép nói cảm ơn:

“Cảm ơn điện hạ.”

“Chỉ cần trở thành tân nương của tôi, Tang Niệm sẽ không cần tiếp tục làm việc ở Liệu Dư Viện, cũng sẽ không bị thương nữa.”

Amos bỗng nhiên ủ rũ nhíu mày. Dưới mặt nước, đôi tay tựa như xúc tua mềm mại vô thức quấn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Tang Niệm cúi mắt, liếc nhìn phía dưới mặt nước một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị nhân ngư vương tử tóc lam trước mặt, nghiêm túc nói:

“Kết hôn phải là hai người thật lòng yêu nhau, cùng thích nhau. Nếu không thì sẽ không hạnh phúc.”

Nhân ngư nghe xong, đôi mắt màu trà thoáng hiện nét hoang mang và khó hiểu.

Trong tộc của họ, hoàn toàn không tồn tại khái niệm hay lý lẽ như vậy.

Dường như nhận ra điều gì, tay anh ta siết chặt vòng eo Tang Niệm thêm một chút, đáy mắt mang theo bất an lặng lẽ dao động.

“Vậy thì tôi thích em, Tang Niệm.”

Tang Niệm bất đắc dĩ cong môi cười nhẹ, cố ý sửa lại lời anh ta:

“Điện hạ đối với tôi không phải là thích. Ngài chỉ là vì…”

Bản năng của giống loài mà thôi.

Không muốn nói ra những lời quá tổn thương người khác, cô điều chỉnh lại cách diễn đạt, dịu giọng:

“Nếu tôi không bước vào tinh thần hải của điện hạ, chắc hẳn điện hạ sẽ không nói những lời đó.”

Nhân ngư kinh ngạc chớp mắt một cái, khuôn mặt trắng nhợt mà yêu dị thoáng hiện thần sắc phức tạp và mơ hồ.

“Nhưng em đã vào được.”

Nhân ngư Alpha cụp mắt, nói nhỏ. Ngay giây sau đó, anh ta gập tay ôm trọn lấy cơ thể cô vào lòng, siết chặt đến mức gần như không thể thoát ra, ngực kề sát chặt lấy nhau.

“Điện hạ…!”

Tang Niệm kinh hoảng trừng to mắt, vừa sợ vừa bất lực.

Rõ ràng cô đã nói rất rõ ràng rồi, tại sao lại càng ngày càng gần?!

Nhân ngư Alpha đặt cằm lên vai cô, hơi thở nóng hổi vây quanh vành tai nhạy cảm.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tang Niệm dường như ngửi thấy một mùi hương hoa hồng thoang thoảng.

Hương thơm tươi mát, thanh nhã, lại ngọt ngào mơ hồ, khiến người ta mê muội.

Tựa như chính con người anh ta, trời sinh đã có sự quyến rũ mê hoặc, còn đặc biệt biết cách chủ động dụ dỗ người khác.

Tai cô bắt đầu nóng ran, cố duỗi tay đẩy ra, nhưng không ngờ nhân ngư lại siết càng chặt hơn, như muốn đem cô hòa tan vào cơ thể mình.

Phản kháng thất bại, Tang Niệm buông xuôi, hai tay mềm nhũn rũ xuống, ngâm mình trong làn nước biển mát lạnh.

Lúc này bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của anh ta:

“Dù thế nào đi nữa, cả đời này Amos cũng sẽ không trao trái tim mình cho người thứ hai. Tang Niệm còn sống, Amos sống. Tang Niệm chết, Amos cũng chết.”

Tang Niệm:!!!

Tại sao đang yên đang lành lại nhắc đến cái chết chứ? Cô còn chưa muốn chết mà QAQ!

“Trời sắp sáng rồi… tôi không muốn phải rời khỏi Tang Niệm…”

Nhân ngư vùi mặt vào cổ cô, giọng nói trầm thấp, lưu luyến khôn nguôi, quyến rũ đến lạ thường.

Một hồi chuông báo gấp gáp đột nhiên vang lên bên tai, Tang Niệm giật mình ngồi bật dậy từ trên giường, như vừa trải qua một giấc mộng dài lê thê.

Trán cô phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Cơn đau phía sau lưng đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào, tốc độ hồi phục khiến người ta khó mà tin được.

Tang Niệm thử cử động nhẹ, thậm chí dũng cảm vươn tay chọc thử một cái, thật sự, không còn đau chút nào.

Trên tủ đầu giường vẫn còn lọ thuốc mà tối qua tiên sinh Tư Dã nhờ An Cách mang đến. Cộng thêm việc Amos điện hạ chữa trị bên trong tinh thần hải…

Dù là hiệu quả của thuốc hay năng lực của nhân ngư, tóm lại cô đã hoàn toàn bình phục.

Chợt nhớ sáng nay còn ca trực phát thuốc, Tang Niệm vội vàng đeo lại vòng tay công tác, tìm đọc lịch làm việc thì mới phát hiện: lịch ca trực sáng đã bị hủy, hôm nay hoàn toàn không có nhiệm vụ nào.

Còn đang thấy kỳ lạ, tin nhắn của tiên sinh Tư Dã đã nhảy ra.

[Tư Dã]: Xét thấy Liệu Dũ Sư Tang Niệm trên người còn thương tích, ca trực sáng bị hủy bỏ. Đừng quên 10 giờ có mặt tại phòng thẩm vấn.

Tang Niệm vuốt nhẹ ngón tay, định mở miệng nói rằng cơ thể mình đã hoàn toàn hồi phục, có thể đảm đương công việc. Nhưng…

Làm vậy chẳng khác nào tự lộ chuyện bản thân lại một lần nữa bị kéo vào tinh thần hải của nhân ngư.

Cân nhắc một lúc, cô chọn im lặng, chấp nhận sự điều chỉnh này.

Trong giờ ăn sáng, Tang Niệm gặp An Cách ở nhà ăn của Liệu Dũ Viện. Cô nàng vẫy tay ra hiệu gọi cô lại, trông có vẻ rất phấn khích.

“Trông cậu hồi phục tốt thật đấy, hôm nay đã có thể xuống giường đi lại rồi. Quả nhiên thuốc Tư Dã tiên sinh đưa không phải hạng thường.”

Trong mắt Tang Niệm thoáng qua chút chột dạ, hoàn toàn không dám nhắc gì đến chuyện liên quan đến tinh thần hải của nhân ngư.

“Tôi cũng không ngờ thuốc lại có tác dụng thần kỳ như vậy.”

Cô gượng cười, khóe môi hơi cong lên.

“Hai tiếng nữa là phải đến phòng thẩm vấn rồi, cậu có thấy lo không?”

An Cách liếc vòng tay, nhìn giờ rồi khẽ thở dài.

“Có chứ.”

Tang Niệm gật đầu không chút do dự, hoàn toàn thành thật.

Nếu chỉ là thẩm tra thông thường, cô đương nhiên chẳng có gì phải sợ. Nhưng vấn đề là — cô biết từ Tư Dã tiên sinh rằng, tổ điều tra lần này đến từ bộ phận danh tiếng hung ác nhất của đế quốc. Cộng thêm việc bản thân mang nhiều nghi vấn, Tang Niệm quả thực là sợ đến mức muốn ch·ết.

“Tôi cũng lo muốn xỉu đây này!”

An Cách rùng mình một cái, lại nghiêng người ghé sát Tang Niệm, thì thào kể nhỏ: “Hôm qua chiều cậu không có ở đó, viện trưởng dẫn mấy Liệu Dũ Sư rảnh rỗi tụi tôi ra tiền viện đón tổ điều tra. Đám Alpha kia kiêu ngạo kinh khủng, đến cả Tư Dã tiên sinh với Ryan tiên sinh mà họ cũng chẳng buồn nể mặt.”

“Hừ, cứ như thể bọn họ là hoàng thất của đế quốc vậy. Mà chúng ta cũng có một vị thái tử đấy nhé, có thấy ngạo mạn như họ đâu. Nếu tất cả Alpha trên đời đều giống Ethan điện hạ, vừa nhã nhặn vừa lễ độ, lại tử tế với người khác thì tốt biết mấy.”

An Cách mơ màng nâng hai tay lên trời, thoải mái tưởng tượng.

“Chuyện đó chắc là không thể rồi.”

Tang Niệm khẽ cười thành tiếng.

Bởi vì những lời này nghe như kiểu trên thế giới này chỉ toàn người tốt, không có lấy một kẻ xấu vậy.

Không đời nào có chuyện một xã hội hoàn hảo đến thế tồn tại.

An Cách lườm cô một cái rõ dài, chống cằm lên bàn, rồi phẫn uất nhét luôn miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Cho nên tôi mới chỉ dám tưởng tượng thôi, thế mà cậu cũng nỡ đập tan hy vọng của tôi à…”

Tang Niệm ngồi đối diện, nét mặt vô tội mà dịu dàng, môi hơi cong lên như cười. Màu môi đỏ tự nhiên, mềm mại và quyến rũ đến khó tả.

An Cách ngơ ra mất một nhịp, rồi ngay lập tức hoàn hồn, bật cười trêu: “Cậu xinh đẹp thế này, đừng nói là đàn ông, ngay cả tôi, một nữ Beta chính hiệu cũng thấy tim rung rinh rồi đây này.”

Câu nói ấy bất chợt khiến Tang Niệm nhớ lại lần đầu được Tư Dã tiên sinh dẫn đến ký túc xá Liệu Dũ Sư.

Lúc ấy, từ hành lang còn vọng ra vài âm thanh hơi quá mức kiều mị. Nếu nhớ không lầm, hình như trong phòng là hai nữ Beta.

Tuy Tư Dã tiên sinh đã nhanh tay đóng cửa trước khi mọi thứ vượt giới hạn, nhưng lần đó vẫn để lại trong lòng Tang Niệm một cú sốc nho nhỏ.

Chuyện đó… so với thời cô còn học ở trung tâm huấn luyện, từng bị nữ Alpha của Đại Tấn Giang theo đuổi quá mức nhiệt tình, thì còn táo bạo hơn vài phần.

“Chết rồi, viện trưởng gọi tôi, tôi phải chạy ngay!”

An Cách vội đứng dậy, nhét nốt chỗ thức ăn còn lại vào miệng, tay nhanh nhẹn bê khay lên.

Trước khi đi còn quay đầu nhắc: “Gặp nhau lúc 10 giờ nhé!”

Bây giờ, con số 10 giờ tự nhiên trở thành thứ mang đầy sắc thái… rùng rợn.

9 giờ.

Tư Dã như thường lệ lên tầng cao nhất để kiểm tra phòng, đồng thời đo lường chỉ số thuần tịnh trong tinh thần hải của điện hạ Ethan.

Từ sau khi chứng loạn cảm xúc thuyên giảm, phạm vi hoạt động của vị điện hạ này cũng rộng hơn trước một chút.

Ví dụ như hiện tại, khi Tư Dã đến nơi, thiếu niên tóc bạc đang ngồi ngoài ban công thưởng trà. Ánh nắng hiếm hoi xuyên qua tầng sương mù dày đặc của Hắc Cách Lí Sâm, rải xuống mặt đất loang lổ những vệt sáng mỏng như tơ, vừa vặn có một tia dừng lại trên mái tóc bạc của đối phương, khúc xạ thành ánh sáng bạc chói mắt.

“Hôm nay thật hiếm khi thấy trời nắng ở Hắc Cách Lí Sâm.”

Thấy Tư Dã tới gần, thiếu niên tóc bạc chậm rãi cầm lấy chiếc ly sứ trắng khắc hoa văn cổ đặt trên bàn, hàng mi dài khẽ rũ, nhấp một ngụm trà nhạt.

“Đúng vậy. Hắc Cách Lí Sâm quanh năm mưa dầm là chủ yếu.”

Tư Dã nâng mắt, ánh nhìn lướt qua không trung như đang tìm kiếm những tia nắng hiếm hoi còn sót lại.

Ai cũng biết, Hắc Cách Lí Sâm, hành tinh nhỏ này có tầng khí quyển chứa lượng hơi nước lớn, độ ẩm trong không khí luôn cao, bởi vậy trời nắng cả năm đếm trên đầu ngón tay. Dân bản địa sinh sống ở đây từ lâu đã cho rằng, mỗi lần nắng lên là một điềm lành, tượng trưng cho may mắn và những chuyện tốt sắp xảy ra.

Tư Dã nghĩ đến buổi thẩm vấn sắp diễn ra ở khu A, vô thức siết nhẹ các ngón tay.

Chỉ mong đúng là như vậy.

“Buổi thẩm vấn của tổ điều tra bắt đầu lúc mấy giờ?”

Thiếu niên tóc bạc đột nhiên quay đầu, giọng điệu thản nhiên hỏi, đôi mắt màu hổ phách giấu đi cảm xúc khiến người ta khó lòng đoán được tâm trạng.

“Thưa điện hạ, là 10 giờ.”

Tư Dã đáp. Ngay sau đó, anh bắt đầu tiến hành đo lường chỉ số tinh thần hải cho đối phương. Nhìn thấy con số hiển thị, khóe môi anh không kìm được khẽ cong lên.

“Chỉ số thuần tịnh đã hồi phục lên đến 7.8 , Chờ điện hạ vượt qua kỳ động dục, có thể xuất viện rồi.”

Thiếu niên tóc bạc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía khu rừng rậm xanh um ở phía xa, ánh sáng trong đáy mắt như bị che phủ, ánh lên một tia mất mát mờ nhạt.

Phòng thẩm vấn của Liệu Dũ Viện, nghe tên là biết chẳng thể nằm ở nơi nào dễ chịu cho cam.

Tang Niệm mới đến, chỉ có thể đi theo sau các Liệu Dũ Sư khác lần mò tìm đường. Hành lang trước mặt như không có điểm dừng, vòng vèo hết đoạn này đến đoạn khác, rồi đột ngột yêu cầu xuống lầu. Cuối cùng, cả nhóm tiến vào tầng hầm thứ hai.

Khác hẳn với tầng một phía trên, nơi đặt nhà ăn lúc nào cũng sáng sủa, thơm nức mùi đồ ăn, nơi này tối tăm, ẩm lạnh, mùi ẩm mốc lẫn mùi hôi thối mơ hồ len lỏi trong không khí khiến người ta thấy khó chịu.

Còn mười phút nữa mới đến mười giờ. Hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn đã có không ít người ngồi chờ. Tang Niệm tìm một chỗ trống ngồi xuống, tim trong ngực đã đập loạn không ngừng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong đầu cô bất giác ôn lại từng lời Tư Dã tiên sinh đã căn dặn, lặp lại những tình huống và câu trả lời đã chuẩn bị sẵn.

Đúng lúc ấy, An Cách mới hớt hải chạy tới, ngồi phịch xuống cạnh cô, thở hổn hển cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Bắt đầu rồi hả?”

An Cách hỏi nhỏ, ánh mắt liếc về phía phòng thẩm vấn, nơi thấp thoáng khí thế đen kịt và áp lực nặng nề khó tả.

Cảm giác áp bách mà một nhóm Alpha tạo ra luôn khiến các Beta như bọn họ cảm nhận được rất rõ ràng.

“Chưa bắt đầu.”

Tang Niệm khẽ lắc đầu.

Vừa dứt lời, cô lại nhận được một tin nhắn.

[Tư Dã]: Sắp bắt đầu rồi. Đừng căng thẳng, nhớ kỹ những gì tôi đã dặn.

“Ai nhắn vậy?”

An Cách tò mò nghiêng đầu lại gần.

“Là… là Tư Dã tiên sinh.”

Gương mặt thiếu nữ lập tức nhuộm lên một tầng đỏ ửng khác thường.

An Cách nhanh chóng bày ra một vẻ mặt “tôi hiểu rồi”, ngoan ngoãn ngồi lại vào chỗ, đồng thời lắc lắc chiếc vòng tay yên tĩnh trên cổ tay như ban đầu.

“Trời ơi, sao chẳng có ai quan tâm đến tôi chút nào hết vậy…”

Tang Niệm: “……”

Đúng lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn từ bên trong bật mở. Một Alpha vóc dáng cao lớn, đầu cắt ngắn, mặc bộ tây trang đen bước ra, đứng trước cửa lớn tiếng gọi:

“Người đầu tiên, An Cách Rodriguez!”

Giọng Alpha trầm thấp hùng hồn mang theo khí thế nghiêm nghị khiến tất cả Beta đang ngồi ngoài hành lang lập tức im bặt, ai nấy đều nín thở không dám lên tiếng.

“Trời đất ơi, sao người đầu tiên lại là tôi chứ? Phải làm sao bây giờ? Làm sao mới được đây…”

An Cách thì thào trong miệng đầy hoảng loạn, nhưng vẫn đứng dậy với vẻ mặt hoang mang lẫn bất an.

“Cố lên, cố lên!”

Tang Niệm nhỏ giọng cổ vũ cô.

An Cách vừa bước vào phòng, cửa thẩm vấn liền ầm một tiếng đóng sập lại. Lực đạo mạnh đến mức dường như khiến cả một mặt tường cũng rung lên theo.

Tang Niệm ngồi một mình trên ghế, lo lắng siết chặt lòng bàn tay, không ngừng véo lấy chính mình để bình tĩnh lại.

Có lẽ người tiếp theo chính là cô.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra dễ dàng như vậy. Người ta vẫn thường nói, chờ đợi là điều dày vò nhất.

An Cách khi ra khỏi phòng, tuy nét mặt không mấy vui vẻ, nhưng may mắn là vẫn an toàn vượt qua. Vì trên đầu còn có công việc khác, cô chỉ kịp quay lại vỗ vai Tang Niệm cổ vũ vài câu rồi vội vàng rời khỏi tầng hầm.

Tang Niệm cứ thế ngồi chờ, nhìn từng người một được gọi tên bước vào rồi bước ra.

Mà tên cô vẫn mãi không vang lên.

Thời gian dần trôi, chậm rãi đến mức khiến người ta tê dại. Bất tri bất giác, đã là bốn giờ chiều.

“Tang Niệm…?”

Cửa mở ra, Alpha cắt tóc ngắn gọi đến cái tên này, giọng nói dừng một nhịp rõ rệt khi đọc đến chữ cuối cùng, như thể có chút bất ngờ.

Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi cô. Không ngờ cô lại là người cuối cùng.

Tang Niệm hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy khỏi ghế, không quên lặng lẽ lau đi lớp mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

Alpha trước mặt,  người gọi tên cô ánh mắt lộ liễu lướt qua người cô, mang theo dục vọng trần trụi, chẳng hề che giấu.

“Cậu làm cái gì vậy, Carl!?”

Bên trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng tức giận mất kiên nhẫn của Ivan.

Nghe tiếng lão đại không vui thúc giục, Carl mới như bừng tỉnh khỏi mộng, miễn cưỡng dời mắt khỏi thiếu nữ trước mặt rồi tránh sang một bên nhường đường.

Tang Niệm bước vào, dù đã cố tránh, vẫn vô tình va nhẹ vào vai của Alpha cao lớn ấy.

Nam nhân khẽ nheo mắt, nụ cười hiện lên đầy ý vị, như thể được toại nguyện điều gì đó.

Bên trong phòng thẩm vấn, Tang Niệm đối diện một đám Alpha cao lớn, khẩn trương đến mức cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt rồi từ từ ngồi xuống.

Ngay khoảnh khắc Ivan,  người đứng đầu, trông thấy cô, nụ cười lạnh trên gương mặt hắn bất giác nhếch cao, nhưng không phải nụ cười thân thiện.

Mà là nụ cười của bầy sói khi trông thấy con mồi non nớt.

“Cô là Tang Niệm? Vừa đến Hắc Cách Lí Sâm được một tuần.”

Ivan nhướng mày, lật xem tư liệu hiển thị trên quang bình, giọng điệu lộ rõ hứng thú.

“Vâng.”

Tang Niệm ngồi thẳng lưng, cố giữ vẻ bình tĩnh. Nếu những người khác đều có thể vượt qua an toàn, vậy thì cô cũng nhất định làm được.

Những câu hỏi tiếp theo, cô đều trả lời trôi chảy, đúng như những gì Tư Dã tiên sinh đã căn dặn trước đó.

Chỉ có điều, cô không hề hay biết – nhóm Alpha đối diện cô lúc này đã âm thầm nổi lên lòng dạ xấu xa.

Cô không thể nhìn thấy luồng tin tức đang rậm rạp lướt qua trong nhóm liên lạc của bọn họ:

[Lão đại, Beta này xinh quá trời xinh, hay là bắt về chơi một bữa đi, haha.]

[Phải đấy, tôi chưa từng thấy Beta nào đẹp thế này, hơn cả mấy cô nàng trong kỹ viện đế quốc.]

[Dù sao cũng chẳng tra ra được gì, bắt đại một người về còn có lý do báo cáo.]

[Trắng quá… mềm quá… nhìn mà muốn…]

……

Ivan chỉ khẽ gõ mặt bàn một cái, thu lại nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt rời khỏi quang bình rồi dừng lại trên người thiếu nữ trước mặt.

Nam nhân hạ giọng, khuôn mặt lạnh lùng tuyên bố:

“Tôi cho rằng, Tang Niệm, cô có liên quan đến vụ án này. Hiện tại, tôi lấy danh nghĩa Tổ Điều Tra của Đế Quốc, chính thức ra lệnh bắt giữ cô.”

“!”

Sắc mặt thiếu nữ lập tức trắng bệch.

5 giờ chiều.

Tư Dã ngồi trong văn phòng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn đồng hồ, tâm trí hoàn toàn không đặt vào công việc trước mặt.

Cho đến khi An Cách hoảng hốt chạy xộc vào, sắc mặt trắng bệch:

“Không ổn rồi! Tư Dã tiên sinh, Tang Niệm sắp bị người của tổ điều tra mang đi!”

Tư Dã lập tức bật dậy, lòng rối loạn, vội vã lao ra khỏi văn phòng.

Tại tiền viện, Tang Niệm bị còng tay bằng xiềng xích điện tử chuyên dụng của Đế quốc, khuôn mặt đầy bất lực và bi thương.

Dưới sự thúc giục của mấy Alpha mặc đồng phục, cô lặng lẽ cúi đầu bước lên xe, trông nhỏ bé và đáng thương vô cùng.

“Tại sao lại như vậy?!”

Tư Dã nôn nóng hỏi dồn.

“Tang Niệm sao có thể là nội gián được chứ?!”

Viện trưởng Vưu Lị Tư đứng bên lầu bầu, vẻ mặt mập mạp tràn đầy hoài nghi và không thể tin nổi.

Không thể chần chừ thêm, Tư Dã lập tức mở thiết bị liên lạc, gọi ra đoạn tin nhắn chưa kịp trả lời từ trước đó.

[Ethan]: “Tình hình thẩm vấn thế nào rồi?” Gửi từ 1 giờ trước.

Anh biết mình làm vậy là trái với quy định của Liệu Dũ Viện.

Nhưng…

Xuất phát từ tâm tư không thể nói rõ, đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ đến lúc này.

Ngón tay siết chặt, ánh mắt nặng nề, cuối cùng vẫn quyết định đập nồi dìm thuyền, gửi đi một dòng tin nhắn:

[Tư Dã]: Tang Niệm đã bị bọn họ mang đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play