Dao Như Ý nhất thời ngây ngốc, y trước khi đến cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy. Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của người kia vừa nhìn sang khiến lòng y run lên. Nhưng lúc này, máu của nam nhân lan ra dưới người y, dòng máu chứa đựng long khí nồng đậm gần như bao trùm lấy y.
Hai chân lập tức hiện ra.
Nấm nhỏ mừng rỡ: "Cảm, cảm ơn?"
Suy nghĩ một lát, Dao Như Ý từng chút một kéo nam nhân vào một góc khuất, "Phù——" y không còn một chút sức lực nào nữa.
Nhưng cũng may hiện tại y đã có chút pháp lực, có thể di chuyển vũng máu từ góc cua xuống dưới người mình.
Cái này không thể lãng phí được.
Làm xong tất cả những điều này, ý thức của Dao Như Ý cũng ngày càng mơ hồ. Lần này y hấp thụ nhiều máu của nam nhân như vậy, không biết phải ngủ say bao lâu.
Ý thức ngày càng nặng nề, trên người Dao Như Ý phát ra ánh sáng màu bạc. Chỉ trong chốc lát sau đã hóa thành một gốc nấm màu cam vàng bị nam nhân nắm chặt trong tay.
Hoàng cung, Vân Điện.
"Ai da Hoàng thượng, người cuối cùng cũng tỉnh!"
"Làm nô tài lo chết đi được!"
"Mau mau mau! Thái y mau lên đây nhìn!"
Mắt Cố Hồi Chu khẽ động, đôi mắt vừa mở ra nhìn chằm chằm vào màn trướng phía trên. Hắn hơi nhíu mày nằm đó chờ thái y tiến lên bắt mạch.
Lão thái y vội vàng tiến lên, sau vài hơi thở thì mở miệng.
"Bệ hạ yên tâm, vết thương đã được băng bó, những vết thương còn lại chỉ cần Bệ hạ tĩnh dưỡng là được. Ngoài thang thuốc phục hồi, lão thần cũng sẽ điều chế thêm một số thuốc bổ dưỡng mang đến."
Lão thái y nói năng sợ hãi, không biết còn tưởng có một con dao đang treo trên đầu ông.
Nói xong, ông cẩn thận ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trong ánh mắt liếc nhìn, Hoàng đế bực bội xua tay, ông lập tức hành lễ, vội vã ra khỏi cửa.
Khóe mắt Thôi Tường Chúc khẽ động, có vài phần ghét bỏ mà phất tay với những người còn lại.
Theo sau đó là tiếng bước chân chậm rãi vang lên, không lâu sau trong điện chỉ còn lại một mình hắn. Tổng quản thái giám lập tức rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngài đã hôn mê suốt một ngày. Lúc Thập Tam Thập Tứ tìm thấy ngài, máu trên đất đã gần như thấm ướt long bào của ngài!"
Hắn ta vừa nói vừa không ngừng lau nước mắt.
"Gọi bọn chúng vào."
"Ư... vâng."
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, trái tim đang treo ngược của Thôi Tường Chúc từ từ hạ xuống, hắn ta nịnh nọt cười, rón rén bước nhanh ra khỏi tẩm điện.
Cố Hồi Chu hít sâu một hơi, hôm qua hắn một mình ra cung điều tra tin tức, ngay cả tổng quản thái giám của hắn cũng không biết lại bị bọn người kia phát giác. Ánh mắt nam nhân đang nằm trên giường dưỡng thương thoáng qua một tia lạnh lẽo, hoàng cung này hiện giờ không thể nói rõ rốt cuộc là ai.
Những mảnh ký ức đột nhiên dừng lại, trong mắt Cố Hồi Chu hiện lên một tia trì độn, thiếu niên trắng trẻo đêm qua...
"Bệ hạ."
Thập Tam Thập Tứ đợi bên ngoài cửa.
"Vào đi."
"Tham kiến Bệ hạ."
Thập Tam trong tay đang cầm một phần tình báo, đây là tin tức hắn vừa nhận được, ngay cả hắn cũng chưa kịp xem. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đây nhất định là tin tốt, bởi vì trên đó có mùi hương của hoa mai.
Thập Nhị cái tên quen thói ở thanh lâu kia luôn thích rắc chút phấn hoa mai lên những bức thư giống như tin thắng trận.
Đáy mắt hắn nhiễm vẻ vui mừng: "Bệ hạ đây là——"
"Đêm qua có thấy một thiếu niên trắng trẻo mặc đồ vải thô không?"
Lời Thập Tam chưa nói xong đã bị Cố Hồi Chu hỏi cắt ngang, thiếu niên trắng trẻo?
"Không, không có."
Thập Tứ suy nghĩ một lát, nói: "Bẩm bệ hạ, thuộc hạ không phát hiện có thiếu niên nào."
Cố Hồi Chu nhướn mày, có chút nghi hoặc: "Đưa đây trẫm xem."
Bức thư được đặt vào tay hắn, Cố Hồi Chu ngửi mùi hoa mai trên đó ánh mắt hơi động, không lâu sau hắn nhìn nội dung bức thư, khẽ bật cười thành tiếng: "Tiếp tục theo dõi, ngày mai là ngày hai vị danh tướng hồi kinh. Các ngươi hãy âm thầm chú ý cẩn thận đừng để kẻ có ý đồ trà trộn vào."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
"Bệ hạ yên tâm!"
Hai người hành lễ xong liền quay người ra ngoài, vừa bước được một bước Thập Tam bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "Bệ hạ. Thuộc hạ còn nhớ ra một chuyện."
"Nói."
"Đêm qua lúc hai chúng thần tìm thấy người, trong tay người đang cầm một cây nấm cam vàng. Ánh sáng diễm lệ, hình dáng đầy đặn, chắc là dược liệu Bệ hạ cần để bào chế thuốc. Thuộc hạ đã cẩn thận cất giữ và giao cho Thôi công công."
Nấm?
Ngón tay Cố Hồi Chu gõ nhẹ lên giường, sau hai hơi thở: "Lui xuống đi."
"Thuộc hạ xin cáo lui."
Hai người không đi ra từ cửa chính, mà đi thẳng ra từ cửa nhỏ phía sau, đến một con đường nhỏ ở vành đai ngoài hoàng cung.
Thập Tứ thở dài, trong tay cầm lệnh bài tùy ý nghịch: "Vừa rồi trong điện không thấy cây nấm đó, chắc chắn là bị Thôi công công cất đi rồi. Những chuyện nhỏ nhặt này huynh cũng phải nói với Bệ hạ sao?"
Thập Tam không nói nên lời: "Bệ hạ của chúng ta ngày thường cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích dùng những loại hoa cỏ này để bào chế thuốc. Hơn nữa hôm qua lúc như vậy cũng phải mang một cây về, nếu ta không nói, lát nữa Thôi Tường Chúc lại nói không thấy." Thập Tam nghĩ đến đây liền không khỏi trợn tròn mắt, "Vậy thì thật sự là——"
"Đó chính là sự thất trách của ta!"
Thập Tứ nghĩ đến cảnh đó, lập tức cũng thấy bực bội không thôi, gật đầu mạnh mẽ: "Làm rất đúng, lần sau ta cũng phải nói."
"Đúng chứ, làm nghề của chúng ta thì phải làm việc tỉ mỉ đến từng chi tiết."
"Ừm."
Ở một đầu khác, trong tẩm điện của Cố Hồi Chu.
Thôi Tường Chúc cẩn thận nâng một cây nấm cam vàng đến trước mặt Cố Hồi Chu, cười cong mắt: "Bệ hạ yên tâm. Từ đêm qua lúc Thập Tam đại nhân giao cho nô tài, nô tài đã đặc biệt coi trọng, đó chính là đồ của Bệ hạ.
Vì vậy nô tài đã tìm một chậu hoa để nuôi nó."
Hắn ta đặt vật đó lên bàn cạnh Cố Hồi Chu, khi thu tay về ngón tay xoa nhẹ hai cái: "Thật đúng là, cái chậu hoa sứ do Hàn tướng quân năm trước tặng cho bệ hạ, đặt cùng với cây nấm cam vàng này thật sự đẹp vô cùng. Dù đặt ở trên bàn cũng rất bắt mắt."
Cây nấm này so với khi mới đặt vào đêm qua đã tươi tỉnh hơn không ít, ngay cả màu cam trên đỉnh mũ nấm cũng có xu hướng chuyển sang đỏ sẫm. Thôi Tường Chúc trước đây từng nghe người làm vườn ở Ngự Hoa Viên nói, có những loại thực vật càng màu sắc rực rỡ thì càng quý hiếm, càng tràn đầy sức sống.
Nghĩ vậy, thái độ của hắn ta thả lòng hơn.
Cố Hồi Chu không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào cây nấm đang phát triển tự do, suy tư.
Người khác không rõ, nhưng hắn thì rõ hơn ai hết. Hắn chưa từng thấy cây nấm nào, càng đừng nói là cầm trong tay.
Nấm cam vàng, nếu hắn không nhớ lầm là một loài quý hiếm mọc trên Thanh Hoa Sơn, Mỗi loại khác nhau có dược tính không giống nhau, còn cây nấm trước mặt hắn, đỉnh nấm có một vệt đỏ chói mắt rực rỡ nói cho mọi người biết, nó chứa kịch độc.
"Ha."
Thật đúng là khiến đám người kia thất vọng rồi, sát thủ tìm được lại là một tên ngốc không hiểu dược lý. Dù là thuốc độc cực mạnh như nấm cam vàng, cũng phải khiến người ăn vào mới có thể mất mạng.
Thế mà lại tùy tiện nhét vào tay hắn.
"Trẫm thật đúng là mạng lớn."
Nam nhân trên giường thở dài: "Quả nhiên là họa hại sống lâu nghìn năm."
Tổng quản thái giám vốn còn đang chờ khen ngợi tức khắc chân liền mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, "Bệ hạ!"
"Ra ngoài đợi."
"Vâng."
Nhận lệnh, Thôi Tường Chúc khao khát muốn chạy trốn ra ngoài. Nhưng dưới ánh mắt của đương kim thiên tử, hắn ta cũng chỉ đành khom lưng, dịch bước nhỏ từng chút ra khỏi tẩm điện này.
Cố Hồi Chu vươn tay vén chăn. Dưới lớp chăn gấm thêu tơ vàng, cơ thể hắn quấn đầy những dải băng trắng rộng lớn, có thể thấy rõ một số chỗ dần chuyển sang màu đỏ.
Nam nhân "chậc" một tiếng, như không cảm thấy đau mà tùy tiện xé toạc dải băng trắng đó, ghét bỏ vứt xuống đất.
Chỉ trong thoáng chốc, vết thương máu thịt lẫn lộn bại lộ trong không khí. Phần thịt ở bụng bị một kiếm chém, máu tươi không ngừng tuôn ra, không còn bị dải băng bó buộc dần dần trở nên sống động.
Chiếc chăn gấm vàng biến thành màu đỏ nâu.
Dù có mở địa long, da thịt tiếp xúc với không khí cũng sẽ cảm thấy lạnh. Nhưng nam nhân không bận tâm, hắn nhìn vết thương dài bằng cẳng tay, sắc mặt lạnh lùng, hắn không chết, đám người kia nhất định thất vọng.
Nhìn chằm chằm vết thương, ánh mắt hắn lại nhiễm một tia thích ý, Cố Hồi Chu từ hộp gỗ ở góc giường lấy ra một lọ thuốc bột.
Hắn tùy tiện mở nắp lọ rắc lên vết thương, lông mày lập tức nhíu chặt. Bột trắng vừa tiếp xúc với vết thương như biến thành một lớp màng trong suốt, máu tươi vừa nãy còn tuôn ra ào ạt dần dần ngừng lại.
Lông mày nhíu chặt của nam nhân giãn ra, một giọt mồ hôi cùng với một tiếng thở dốc trầm thấp trượt qua cằm thấm vào tấm chăn gấm tơ vàng dính đầy máu. Hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bằng lụa dưới chăn, giờ cũng bị máu làm bẩn hơn nửa.
Cố Hồi Chu thở hắt ra, tùy tay cởi bỏ áo trong vứt sang một bên, hắn dùng nước ấm Thôi Tường Chúc đã chuẩn bị sẵn bên cạnh để lau người. Làn da trắng của nam nhân lộ ra trong không khí, chỉ thấy hắn lười biếng lắc lư vài bước, cầm lấy một bộ y phục sạch sẽ bên cạnh, thong thả ung dung đối diện với gương đồng mặc vào.
Nam nhân trong gương đồng sắc mặt thoải mái, đường cong cơ bắp trên cánh tay trơn tru và mạnh mẽ. Những mạch máu màu xanh lam từ khuỷu tay lan tràn đến mu bàn tay, mờ ảo trong gương đồng.
Vết sẹo ở ngực nhanh chóng bị che đi, cùng với vết thương vừa mới ngừng chảy máu dưới lớp chăn. Nam nhân trên mặt không chút biểu cảm, sau khi mặc quần áo xong như thể không có chuyện gì xảy ra.
Một chiếc áo choàng đen dài mềm mại, chất liệu sa tanh(*) lấp lánh khi đi ngang qua cửa sổ. Hoa văn rồng thêu bằng chỉ vàng như đang bơi lội quanh chân nam nhân khi hắn đi lại.
(*) Sa tanh (còn gọi là satin): là loại vải dệt bằng kỹ thuật đặc biệt, tạo nên bề mặt bóng mịn như nước, mềm rũ và có khả năng bắt sáng. Tùy theo nguyên liệu, sa tanh có thể dệt từ lụa tơ tằm, cotton, hoặc sợi nhân tạo. Trong cổ phục, thường dùng để may áo choàng, lễ phục hay y phục quý nhân, tạo cảm giác sang trọng và thướt tha khi di chuyển.
Cố Hồi Chu tóc rối tung không động đậy, hắn đi đến mép giường cầm lấy cây nấm kia, rồi đi đến chiếc trường kỷ ngồi xuống.
(*) Trường kỷ (長几) là loại ghế dài bằng gỗ, thường có tựa lưng, đôi khi có tay vịn hai bên, dùng để ngồi hoặc nằm nghỉ.
"Bây giờ là của ta."
Ngữ khí nói chuyện nhẹ nhàng tự nhiên, nghe qua như một thiếu niên đang tranh giành món đồ chơi với bạn bè.
Diện tích mũ nấm màu đỏ ngày càng lan rộng, gần như không phân biệt được với màu cam.
Cố Hồi Chu nhướn mày, đúng là một vật cực phẩm.
Ba ngày sau.
Nam nhân trẻ tuổi trong bộ long bào màu vàng, được vây quanh bởi một đám người, ăn mặc chỉnh tề, trang trọng.
Thôi Tường Chúc phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Cố Hồi Chu thay bộ áo gấm đỏ kia.
Giờ đây cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Có tin rồi, nói rằng hai vị tướng quân một canh giờ nữa sẽ đến kinh thành. Long liễn(*) đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa, Bệ hạ người xem..."
(*) Long liễn: là loại kiệu lớn dành riêng cho hoàng đế hoặc các bậc đế vương, được chạm khắc hình rồng, biểu tượng hoàng quyền. Liễn thường có mái che, rèm buông, thân xe trang trí hoa văn tinh xảo, do nhiều người khiêng hoặc kéo, đi cùng đội nghi trượng.
Cố Hồi Chu khẽ cười, trong tay thưởng thức một chuỗi tràng hạt Phật: "Trẫm sẽ cùng văn võ bá quan ra đón hai vị danh tướng hồi triều."
"Vâng."
"Vậy đi nhanh đi, kẻo để người khác suốt ruột chờ."
Lòng Thôi Tường Chúc nhảy dựng, bây giờ đi chỉ mất nửa canh giờ, đây đâu phải là để người khác đợi.
Chỉ mong hai vị tướng quân đừng xảy ra chuyện gì, nếu không——
Thôi Tường Chúc nhắm mắt lại.
"Thôi Tường Chúc."
"Nô tài đây!"
"Mang chậu nấm đó theo."
Thôi Tường Chúc ngẩn ra, mang theo nấm? Nhưng miệng ông ta nhanh hơn não, vội vàng đáp: "Vâng."
Cố Hồi Chu ngồi trên long liễn không vội vàng rời cung, cùng các quan lại đợi ở cửa cung.
"Tham kiến Bệ hạ!"
Tiếng hô của hàng trăm người vang vọng khắp bầu trời, Cố Hồi Chu giơ tay lên, lập tức yên tĩnh trở lại, "Hôm nay trẫm cùng các ái khanh đón hai vị danh tướng hồi triều, các ái khanh không cần câu nệ. Chỉ cần có thể gặp được hai vị danh tướng, trẫm liền vui mừng trong lòng."
"Tạ Bệ hạ!"
Nói xong, Cố Hồi Chu trở về long liễn ngồi xuống, hiện giờ đã là tháng Chạp, sắp đến năm mới. Không khí càng lúc càng lạnh, long liễn của Cố Hồi Chu được trải một lớp thảm dày, lò sưởi cũng không biết đặt bao nhiêu cái.
"Ừm?"
Thôi Tường Chúc được hắn sai đi làm việc, không ngờ cây nấm kia lại được đặt ở đây.
"Nấm cam vàng không sợ lạnh." Cố Hồi Chu cười một tiếng, cả nấm lẫn chậu đều được đặt cạnh lò sưởi, bên dưới là tấm thảm dày.
Thoạt nhìn còn có vẻ được đãi ngộ cao hơn cả Cố Hồi Chu.
Cố Hồi Chu đưa tay chạm nhẹ vài cái vào mũ nấm, sau đó cả người nghiêng nghiêng dựa vào vách, đưa tay lấy cuốn sách bên cạnh ung dung lật xem.
Dáng vẻ đó như muốn ở đây khá lâu.
Dao Như Ý vừa tỉnh dậy đã thấy cảnh này, y nhìn chằm chằm nam nhân một lúc lâu, cuối cùng xác nhận đây là người đẹp nhất y từng thấy.
Không kìm được lại nhìn thêm một lúc.
Trên người ấm áp, Dao Như Ý cảm thấy mình như bị lò sưởi này nung mềm ra rồi. Mặc dù y không sợ lạnh, nhưng được nướng cạnh lò sưởi trong mùa đông mơ màng thoải mái vô cùng.
"Đã hơn một canh giờ, sao, sao vẫn không có tiếng động gì truyền đến!"
"Đã đến giờ rồi, sao có thể để Bệ hạ cùng đợi!"
"Mau, mau sai người đi xem."
...
Ngày càng nhiều tiếng ồn ào vang lên từ bên ngoài long liễn, thấy Cố Hồi Chu không động đậy, Dao Như Ý khẽ xoay người, từ khe hở nhìn trộm động tĩnh bên ngoài.
"Còn muốn nửa canh giờ nữa?!"
Một lão thần cảm thấy mình sắp tức chết rồi, ông run rẩy nói: "Không phải nói một canh giờ sao!"
Tên tiểu binh kia cũng rất vô tội: "Tướng quân, tướng quân nói các tướng sĩ đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa canh giờ."