"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!"

Lương Phục chợt thấy mình như chỉ mành treo chuông, không biết liệu có thể bình an qua năm nay hay không.

Ông ta tức đến run cả người, tay ôm ngực như sắp ngất đến nơi.

"Lương đại nhân, Lương đại nhân, ngài phải bảo trọng thân thể!"

Lương Phục khó khăn lắm mới nhân cơ hội đệ đệ ruột mình công thành hồi kinh mà ra khỏi nhà, vết thương trên người ông ta cũng đã lành hơn nửa.

Hiện tại y phục ông ta mặc lộng lẫy, trang trọng lại vui mừng, ông ta là một trong những người đến sớm nhất. Mặc dù thân phận địa vị cao hơn người bình thường, nhưng người trở về lúc này lại là công thần của nhà ông ta, ông ta làm sao có thể không đối đãi tử tế.

Ông ta còn mong dựa vào cơ hội này để địa vị trong triều càng thêm vững chắc, nhưng không ngờ đến người đệ đệ này của ông ta: "Ai nha!"

Ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng ngồi dậy cẩn thận hỏi: "Ngươi có biết lệnh này là do ai hạ không?"

"Là Lương tướng quân hay Hàn tướng quân?"

Tên tiểu binh suy nghĩ một lát, "Bẩm đại nhân, là Lương tướng quân."

Nghe xong lời đó, Lương Phục càng thấy hai mắt tối sầm.

Không cần cố ý truyền tin, tiểu binh vừa nói xong, những người xung quanh lập tức tản ra bàn tán.

"Mới vừa lập chiến công đã kiêu ngạo như vậy!"

"Hôm nay ngay cả Bệ hạ cũng đã đến sớm nửa canh giờ để chờ!"

"Lương gia này có phải không coi Thiên tử ra gì rồi không!"

Còn có người nói: "Cái này tính là gì, Lương Hợp đại tướng quân là một trong hai tướng lĩnh dẫn binh lần này.

Lần này chiến thắng Tiêu quốc đã đoạt lại 11 thành trì mà Đại Vân ta đã mất, còn thu được vô số lương thực. Tết này ngay cả ăn mày ngoài phố cũng có thể được một bát cháo nóng!"

"Đây là công thần lương tướng kiểu gì chứ!"

"Công thần lương tướng? Công thần có tính hay không thì chưa nói, lương tướng thì chưa chắc."

"Vị đại nhân này ngài nói nhỏ giọng chút, Lương đại nhân vẫn còn ở gần đây!"

Người nói lập tức hạ giọng, nhưng nhìn thoáng qua Lương Phục đang cau mày không xa, liền biết ông ta căn bản không để ý đến đám người họ, vẻ mặt lại nhuốm lên một tia khinh thường.

Lúc này không cần Cố Hồi Chu ra lệnh, chỉ cần những lời đồn thổi cũng đủ để Lương gia bị đóng đinh trên cột nhục nhã. Lương Phục tức khắc muốn bay đến đánh chết cái tên đệ đệ ngu xuẩn chết tiệt kia, đỡ phải phụ thân đại nhân ở dưới chín suối cũng không yên.

Nghĩ vậy, Lương Phục lập tức xông đến trước long liễn của Cố Hồi Chu tạ tội: "Lão thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Ngu đệ lần này làm vậy cũng là vì nghĩ cho các tướng sĩ Đại Vân ta, lần này mặc dù đánh thắng trận nhưng cũng không thể thiếu sự tương trợ đắc lực của các tướng sĩ dưới trướng! Ngu đệ từ nhỏ đã thích nghĩ cho người khác, các tướng quân có thể thúc ngựa ngày đêm chạy về.

Nhưng đám tướng sĩ kia chỉ có thể đi bộ về kinh thành!"

Lương Phục nói hận không thể quỳ xuống: "Ngu đệ cũng là muốn cho các tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen để có diện mạo tốt nhất đến yết kiến Thánh Thượng! Mong bệ hạ thứ tội!"

Khóe miệng Cố Hồi Chu cười càng lúc càng lớn, nhưng hắn không trả lời. Bàn tay lật sách dừng lại, một lát sau mới mở miệng: "Nghe nói hôm qua đại công tử đã triệu tập rất nhiều thư sinh."

Lương Phục trong lòng run lên: "Xác, xác thực có chuyện này."

Lương Phục cũng không hiểu sao chủ đề lại chuyển đến nhà ông ta, đáy mắt ông ta hiện lên vẻ ngưng trong: "Con trai thần ngày thường thích nghiên cứu Kinh Thi(*) cổ văn, lần này trùng hợp khi đang đàm luận thi văn với bằng hữu thì gặp một vị đại nho."

(*) Kinh Thi: Một trong Ngũ Kinh của Nho gia, là tuyển tập thơ ca cổ đại gồm 305 bài, phản ánh đời sống, phong tục và lễ nghi thời Tây Chu – Xuân Thu. Từng được Khổng Tử san định, dùng làm sách dạy đạo lý, tu thân và trị quốc.

Ông ta cười cười, nói: "Vị đại nho kia nổi tiếng từ lâu, là Trạng Nguyên lang Lý Văn Tĩnh tiên sinh của tiền triều. Tiên sinh không thích những chuyện vặt vãnh của quan trường, vào ngày công bố bảng vàng đã ẩn cư sâu trong núi. Nay tiên sinh tuổi đã già, liền muốn truyền thụ những gì mình lĩnh ngộ cho các thư sinh Đại Vân."

"Vì vậy con trai thần đã giúp tiên sinh việc này."

Cố Hồi Chu gật đầu: "Vậy ra đại công tử vẫn là vì giang sơn xã tắc của trẫm mà suy nghĩ."

Lương Phục vội vàng phủ nhận: "Con trai thần vạn lần không dám gánh trọng trách này! Chỉ là muốn giúp đỡ lão tiên sinh. Cũng có thể nhân cơ hội này học hỏi được nhiều điều!"

"Vậy phẩm hạnh của đại công tử thật đáng để trẫm học hỏi."

"Bệ hạ, con trai thần——"

Hai người đang nói chuyện thì không xa truyền đến tiếng vó ngựa.

"Được rồi, hai vị đại tướng quân của trẫm đã đến. Cùng đi xem sao."

Cố Hồi Chu vừa dứt lời, Thôi Tường Chúc vừa mới trở về bên cạnh đã đưa tay vén rèm: "Bệ hạ cẩn thận."

Hoàng đế tiến lên, tất cả mọi người tự giác cúi đầu nhường đường cho hắn, bất kể trong lòng họ có tôn trọng hay trung thành với người này hay không, lúc này cũng đều phải giả vờ như vậy.

Và Lương Phục vừa mới đứng dậy phía sau tức giận dùng tay đấm vào đùi mình, vừa rồi không biết vì sao chủ đề lại chuyển sang con trai nhà ông ta, cũng không biết thái độ của bệ hạ đối với Lương Hợp sẽ như thế nào.

Thôi bỏ đi, đến xem rồi sẽ biết.

Đại quân hồi triều khắp nơi đều là cảnh bụi bay mù mịt.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, các quan lại cũng không khỏi ho nhẹ vài tiếng. Chỉ có Cố Hồi Chu bình tĩnh tự nhiên lùi lại hai bước mặc kệ Thôi Tường Chúc bị bụi mù sặc đến mặt xám mày tro.

Đại quân dừng lại cách cổng kinh thành trăm mét, mơ hồ thấy hai bóng người dẫn đầu đi trước, nhanh chóng tiến lên.

"Thần Hàn Quý Thanh tham kiến Hoàng thượng!"

"Thần Lương Hợp tham kiến Hoàng thượng!"

"Tham kiến Hoàng thượng!"

Từ hai vị tướng quân dẫn đầu, phía sau là một biển binh lính đen kịt hướng về phía Cố Hồi Chu bái kiến hành lễ.

"Mau mau đứng dậy." Cố Hồi Chu tiến lên một bước, giả vờ đưa tay muốn đỡ hai vị danh tướng dậy.

Nhưng hắn chỉ hơi cúi người, hai người liền lập tức đứng dậy. Ai dám để Hoàng đế đỡ dậy?

Hàn Quý Thanh cười đến lộ cả răng, cả người tuy mặc chỉnh tề, khí phách ngút trời, áo giáp mặc trên người từ xa nhìn thấy đều khiến lòng người run sợ. Nhưng hắn lúc này cười rạng rỡ, khuôn mặt phong trần đến khô nứt cũng bị kéo căng đến ửng đỏ: "Tạ bệ hạ!"

Bên cạnh, gia chủ Hàn gia Hàn Đại Hải, thân là Binh bộ Thượng thư trong quan trường vốn dĩ luôn sấm rền gió cuốn, gặp người không cười ha hả thì cũng thổi râu trợn mắt, nhưng lúc này cũng lộ ra vài phần chua xót của người cha già, thấy Hàn Quý Thanh bình an trở về mắt ông đỏ hoe không dám tiến lên.

Hàn Quý Thanh chào hỏi Hoàng thượng xong, quay sang phía phụ thân mình: "Cha!"

"A, con trai tốt!"

Hai cha con ôm chặt lấy nhau, đám quan lại xung quanh chỉ có thể ngưỡng mộ và tung hô. Chưa kể Hàn Đại Hải vốn là Binh bộ Thượng thư, Hàn Quý Thanh vừa chiến thắng trở về, ít nhất cũng phải là một tướng quân chính nhị phẩm!

"Chúc mừng tướng quân thắng lợi trở về!"

"Chúc mừng Hàn đại nhân!"

"Chúc mừng tướng quân!"

...

Cố Hồi Chu chào hỏi Hàn Quý Thanh xong, quay đầu nhìn Lương Hợp, cười rất tự nhiên, lông mày hơi cong dường như mang theo vẻ lạnh lẽo: "Lương tướng quân đường sá xa xôi nhất định đã chịu không ít khổ sở. Trẫm ở kinh thành luôn lo lắng cho các ngươi, nay thấy đại tướng quân của trẫm thắng lợi trở về——"

"Lòng trẫm được an ủi."

Lương Hợp năm nay 48 tuổi, so với Hàn Quý Thanh chưa đầy 30 tuổi, hắn có thêm vài phần già dặn của một tướng quân. Sau chuyến đi biên quan hiện tại trông như đã già đi hơn mười tuổi.

Mắt hắn hơi nheo lại, người hắn cao tương đương với Cố Hồi Chu, dường như phát ra một tiếng cười lạnh: "Biên quan khắc nghiệt. Thần quả thật cùng tướng sĩ chịu không ít khổ sở, nhưng có thể khiến Tiêu quốc trả lại 11 thành trì, lại còn có thể giúp bách tính Đại Vân ta ăn no mặc ấm khi đón năm mới.

Thần dù có chết cũng cam tâm tình nguyện!"

Khóe miệng Cố Hồi Chu càng nhếch cao hơn: "Quả không hổ là lương tướng của trẫm."

Hắn quay người đối mặt với quần thần: "Mùa đông giá rét. Trẫm không tiện nói chuyện phiếm với hai vị tướng quân ở đây. Tối nay trong cung bày tiệc rượu ngon, trẫm cùng các quan lại sẽ cùng đón gió tẩy trần cho hai vị."

"Tạ bệ hạ!"

"Tạ bệ hạ."

Cả ngày hôm trong hoàng cung đều tấp nập bận rộn, các cung nữ thái giám trong Vân Điện cũng luống cuống tay chân vì trang phục dự yến của Cố Hồi Chu.

Đêm đó trong hoàng cung.

"Vẫn chưa kịp chúc mừng Lương tướng quân, chắc hẳn với quân công của mình, tướng quân sau này nhất định sẽ thăng tiến như diều gặp gió!"

"Tuy nói là hâm mộ nhưng ta cũng hâm mộ không tới." Người nói chuyện nhìn xung quanh rồi cười ha hả tiếp lời: "Ngài dũng cảm ra chiến trường, bọn thư sinh yếu đuối trong kinh thành bọn ta không thể nào sánh bằng được."

"Vị đại nhân này nói đúng, tướng quân trên chiến trường nhất định vô cùng anh dũng, mới có thể đánh cho lũ tiểu nhân Tiêu quốc thất bại thảm hại!"

"Nói hay lắm!"

Bên này, xung quanh Lương Hợp vây kín một vòng người, mỗi lời nói đều không nhắc đến việc kết giao nhưng lại ngầm ý kết giao.

Nụ cười trên mặt Lương Hợp không ngớt, sự kiêu ngạo và đắc ý trong mắt càng muốn che giấu cũng không được: "Lương Hợp đa tạ chư vị đã khen."

"Lương tướng quân quá lời rồi, lời bọn ta nói đây đều là từ tận đáy lòng, ván đã đóng thuyền."

Bên kia Hàn Quý Thanh cũng có không ít kẻ bám víu quyền thế và có ý đồ riêng vây quanh.

Lương gia và Hàn gia đều là một trong ba đại thế gia của Vân Quốc. Hơn nữa chưa kể hai vị này là tướng quân chiến thắng trở về, ngay cả gia chủ của hai nhà cũng đều là nguyên lão trong triều.

Không ai là không muốn đến gần để hưởng ké chút lợi lộc.

Nhưng lựa chọn thế nào lại là một chuyện khác, đã sớm nghe nói bệ hạ lần này sẽ cẩn thận định đoạt việc phân chia quân công, người có quân công cao hơn sẽ là Trấn Quốc Đại tướng quân của Vân Quốc.

Đó chính là nhị phẩm tướng quân!

Lương gia từ khi tiên hoàng còn tại vị đã là hồng nhân trong triều, nhiều cải cách thời tiên đế đều xuất phát từ người Lương gia, là thần tử phò tá quốc gia danh xứng với thực. Tuy sau khi đương kim Thánh Thượng lên ngôi không còn rạng rỡ như trước, nhưng cũng là nguyên lão hai triều, địa vị trong triều không ai có thể lay chuyển.

So với điều này, Hàn gia lại là danh môn vọng tộc do tân hoàng tự tay đề bạt lên, gia chủ Hàn Đại Hải cũng mới ngồi vững chức Binh bộ Thượng thư chưa đầy hai năm, nói ra thì nền tảng trong triều kém xa Lương gia vững chắc.

Nhưng dù sao đây cũng là thế gia được bệ hạ đích thân đề bạt, huống hồ trưởng tử Hàn gia vừa chiến thắng trở về còn chưa lập gia đình, tiền đồ sau này không thể lường trước được.

Bên này, bá quan vây quanh vây quanh hai vị tướng quân nịnh nọt, Cố Hồi Chu chầm chậm từ ngoài cửa bước vào điện: "Xem ra các ái khanh còn vui mừng hơn cả trẫm khi hai vị tướng quân trở về."

Lời vừa dứt, trong điện tức khắc an tĩnh, sau đó đồng thanh hô lớn: "Vi thần tham kiến bệ hạ!"

"Bình thân."

Trong mắt Cố Hồi Chu mang theo nụ cười, tầm mắt lướt qua người Lương Hợp, đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh, hắn được Thôi Tường Chúc đỡ ngồi lên vị trí cao nhất: "Không cần câu nệ, cứ như lúc nãy là được."

Lời hắn nói ai dám không nghe, trong điện lập tức lại náo nhiệt trở lại. Nhưng đám người đó không còn dám vây quanh một người nói không ngừng nữa, mà lần lượt mời rượu hai vị tướng quân, bày tỏ sự vui mừng và kính trọng của mình.

Lương Hợp đối với điều này không tỏ thái độ, nhưng Hàn Quý Thanh thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn mới thoát thân, bắt đầu càu nhàu với lão cha nhà mình: "Đám quan văn này thật biết nói, nói đến mức con không chen nổi một lời nào."

Hắn vừa cười khổ vừa uống cạn một chén rượu, kết quả chưa kịp nuốt xuống đã bị lão cha nhà mình vung một quyền: "Con còn uống!"

Hàn Quý Thanh tránh được một nửa, nói: "Ai ui cha, con ở trong quân hai năm nay, không học được gì khác, chỉ có uống rượu là không ai bằng con!" Hắn nói một cách đắc ý, liếc nhìn Lương Hợp đối diện: "Cha xem Lương đại tướng quân kia, bây giờ mặt đỏ tía tai rồi, chắc lát nữa phải có người khiêng đi xuống."

Hàn Đại Hải rời quân hai năm thân hình đã mập ra, vóc dáng cường tráng, liếc nhìn sang bên cạnh, liên lụy cái bàn cũng theo đó lắc lư một chút. "Ha." Đúng là Quý Thanh nói không sai, vị kia lát nữa thật sự phải bị khiêng xuống.

Cố Hồi Chu ngồi trên cao vị, chậm rãi uống một chén rượu, hắn như xem kịch mà nhìn cảnh tượng bên dưới. Tầm mắt chuyển sang một bên, lông mày hắn khẽ động, hơi bất mãn.

"Tướng quân."

Cung nữ nhỏ giọng kháng cự, nhưng sức lực của nam nhân từ chiến trường trở về mạnh hơn người thường, một cung nữ nhỏ bé sao có thể chống cự được. Lương Hợp như không nghe thấy, nụ cười đắc ý lại kéo nàng lại gần hơn nửa phân: "Không bằng theo ta, hầu hạ ai cũng như nhau."

Nước mắt cung nữ lập tức rơi xuống, liên tục lắc đầu. Nhưng những người xung quanh không ai quan tâm đến nàng, chén rượu trong tay nàng đã rơi xuống đất từ lâu, cung nữ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Thôi Tường Chúc, nàng là thị nữ trong Vân Điện!

"Tướng quân, nô tì là cung nữ trong Vân Điện——"

Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh Lương Hợp ít nhiều đều biến sắc, động tác chén đĩa va chạm chậm lại nửa nhịp.

"Ha ha ha ha ha." Lương Hợp cười lớn' "Thế thì sao?"

Lời này vừa thốt ra ngay cả cung nữ này cũng biến sắc; "Tướng quân!"

"Đến! Bổn tướng quân từ khi hồi triều còn chưa uống với Lương tướng quân một chén nào! Cùng ở chiến trường hai năm, chúng ta cũng là duyên phận." Hàn Quý Thanh đứng dậy, nâng chén rượu đi về phía đối diện.

Hắn đứng vững trước mặt Lương Hợp, bàn tay cầm chén rượu đặt lên cánh tay của đối phương đang nắm lấy cung nữ, cả hai đều âm thầm dùng sức, không ai chịu nhường ai.

Lương Hợp nhìn Hàn Quý Thanh bằng ánh mắt khinh thường: "Hàn tướng quân có gì chỉ giáo?"

Hàn Quý Thanh mỉm cười nói: "Không nhận chén rượu này của ta sao? Ta đang cứu mạng ngươi."

Lại thêm vài nhịp thở đối đầu, hai người nhìn nhau không nói gì. Nhưng cung nữ bên cạnh sắc mặt tái xanh, nói vậy Lương Hợp đang dồn hết khí tức giận vào bàn tay nắm chặt nàng.

"Ha." khẽ cười một tiếng. Cố Hồi Chu nhẹ giọng mở miệng: "Sao Lương tướng quân không muốn nhận rượu của Hàn tướng quân?"

"Chẳng lẽ giữa hai vị tướng quân lại có hiềm khích?" Hắn lẳng lặng cười nói: "Điều này không tốt."

Cây nấm sớm được đặt trên bàn của Cố Hồi Chu cũng quay đầu nhìn sang, một cây nấm được đặt trong chậu hoa, rực rỡ như một món đồ trang trí. Khi y xoay người như một khối trụ xoay tròn, chỉ cần không ai nhìn chằm chằm vào y, sẽ không phát hiện ra.

Y nhìn về phía hai người đang giằng co, y có ấn tượng vô cùng xấu về Lương Hợp đó. Từ sáng đến giờ, hắn làm y không cảm nhận được một chút thiện ý nào.

Hơn nữa y còn nhìn thấy, Lương Hợp kia nắm chặt cổ tay cung nữ đến mức lòng bàn tay đã tím tái.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play