Thiếu niên bất đắc dĩ bĩu môi, y cũng không muốn vậy. Muốn hóa hình thành một chiếc áo choàng đẹp đẽ, chỉnh tề thì cũng cần phải có tu vi.

May mà y không sợ lạnh, mặc dù mỏng cũng không sao.

Ánh mắt ảm đạm, y u oán lướt nhìn những sợi nấm li ti dưới tay áo bên phải.

Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ, mấy ngày này y phải tìm được người đàn ông đó.

Hai người kia đi phía trước Dao Như Ý, y vừa mới xuống Thanh Hoa Sơn, trùng hợp gặp đám thư sinh này từng nhóm kết bè kết đội vào kinh. Nghe họ nói hình như tháng này có đại nho công khai giảng bài.

Dao Như Ý nghe xong trong lòng mừng rỡ, vậy thì thật đúng lúc, y cũng phải đi xem sao.

Y hắng giọng, tiến lên vỗ vai người vừa nói chuyện: "Xin chào, xin hỏi từ đây đến kinh thành còn mấy ngày nữa?"

Người kia cũng không ngờ Dao Như Ý lại chủ động bắt chuyện, nghĩ đến việc mình vừa rồi còn nói xấu người ta sau lưng, có chút mất mặt: "Không, không quá hai ngày."

Má người thanh niên hơi ửng hồng, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt của Dao Như Ý.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Y bây giờ cười vẫn chưa quen lắm, nhưng người thanh niên đối diện vẫn nhanh chóng quay người lại, xoa xoa vành tai đang đỏ bừng, khẽ lẩm bẩm: "Thật là lạ."

Lạ sao?

Hay là hiện tại y cười vẫn chưa đủ tự nhiên?

Trong lòng căng thẳng, Dao Như Ý thấy xung quanh không ai chú ý đến mình, y lén lút nặn ra hai nụ cười thật tươi.

"Sít——"

Bị vướng tóc rồi!

Từ khi Dao Như Ý chủ động bắt chuyện, ba người dường như trở nên quen thuộc hơn, hai người kia khi đi ngang qua dịch trạm nghỉ ngơi cũng gọi Dao Như Ý đi cùng.

"Huynh đệ, huynh cũng định đến kinh thành nghe vị tiên sinh kia giảng bài?"

Một thanh niên khác trông rất thanh tú, khi nhìn người luôn mang theo ý cười, hắn chia cho Dao Như Ý nửa cái bánh bao khô, vừa gặm vừa hỏi.

"Đúng vậy."

Nhưng cũng còn có việc khác, Dao Như Ý mỉm cười nói. Y vừa trả lời câu hỏi, vừa chú ý đến động tác của thanh niên, học theo hắn bẻ một miếng bánh bao cho vào miệng, nhai một cách nhấm nháp.

Một miếng, hai miếng, ba miếng...

Lông mày Dao Như Ý nhíu chặt, trong miệng y có một vị tanh của máu.

"Dao huynh?"

Người thanh niên họ Cao, thấy sắc mặt Dao Như Ý không ổn vội vàng hỏi.

"Không sao không sao."

Dao Như Ý liên tục xua tay, vội vàng trả lại cái bánh bao trong tay: "Ta đột nhiên nhớ ra khi xuống núi đã ăn rồi, lương thực của huynh cũng không nhiều, vẫn nên giữ lại mà ăn."

Vẻ mặt thiện lương hiểu chuyện đó khiến hai người đối diện rưng rưng nước mắt.

"Được! Đa tạ Dao huynh thông cảm! Nếu sau này còn có thể gặp lại, Dao huynh có chuyện gì cứ việc mở lời!" Bọn họ sớm đã gặp Dao huynh, rõ ràng là một ngày không ăn gì, nhưng vẫn giữ dáng vẻ này. Cao Kỳ đưa tay nhận lấy bánh bao bỏ vào túi, vẻ mặt nghiêm túc không thể kìm được.

Dao Như Ý cười xua tay, ba người hiện giờ nghỉ ngơi đã tạm ổn, liền tiếp tục lên đường.

Y bước chậm lại đi phía sau hai người, giờ đây trời đã nhập nhoạng tối, y nương theo ánh sáng vàng ấm áp mà nhìn những vết trầy xước trên cổ chân, còn có vết đỏ trên khuỷu tay, da bị rách ở sau gáy...

À, còn có cổ họng bị cái bánh bao cứng làm xước.

Tâm trạng Dao Như Ý càng ngày càng tệ, tu vi của y hiện giờ thấp kém. Không những không thể kiểm soát được hình người, mà còn không thể thi triển bất kỳ phép thuật nào. Thậm chí thân thể này còn không bằng một nam nhân bình thường.

Không đúng, cũng không bằng nữ nhân bình thường.

Vừa nãy y còn thấy mấy nữ nhân yểu điệu phi ngựa cầm kiếm lướt qua họ. Cao Kỳ và Trương Lực mắt đều nhìn thẳng.

Tâm trạng bực bội, Dao Như Ý thấy viên đá trên đất liền muốn đá đi, nhưng khi sắp chạm vào thì lại vội vàng né tránh.

Tim đập thình thịch!

Dao Như Ý thở phào một hơi, "May quá may quá, không thì lại có thêm một vết thương nữa."

Không biết từ lúc nào Dao Như Ý cách hai người kia một đoạn, Cao Kỳ đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy thiếu một người, vội vàng quay đầu lại: "Dao huynh? Nhanh lên."

"Đến đây!"

Quả nhiên, ngày thứ hai vừa qua buổi trưa, đoàn người liền thấy được cổng thành kinh thành.

"Cuối cùng cũng đến rồi!"

"Thì ra đây là kinh thành!"

Một đám thư sinh đứng trước cửa thành kinh đô rưng rưng nước mắt, Cao Kỳ nghẹn ngào không nói nên lời.

Dao Như Ý cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng đến rồi.

Y nhíu mày cúi đầu, mắt cá chân bên phải đã bị mài ra bọng máu.

"Đi, Trương huynh, Dao huynh, chúng ta mau vào thôi!"

Cao Kỳ cười không ngớt, phấn khích khoác tay hai người định đi về phía cổng thành, nhưng lại khoác hụt tay Dao Như Ý: "Ơ? Dao huynh không đi sao?"

Dao Như Ý một hơi nghẹn lên cổ họng, y liếc nhìn tay áo vừa bị Cao Kỳ khoác qua, bên dưới trống rỗng, chỉ còn vài sợi nấm lấp lánh ánh sáng trắng nhàn nhạt.

"Ta, ta..."

"Ta hiểu!"

Cao Kỳ lau nước mắt, đối diện Trương Lực cười, trong mắt hai người đều là vẻ đắc ý của những người đã từng trải: "Dao huynh sợ là quá phấn khích! Chúng ta sau này nếu thật sự có thể bước vào con đường làm quan, là có thể ở lại chỗ này mãi!"

"Đúng đúng đúng."

Trương Lực bất đắc dĩ cười cười: "Mau, Dao huynh, chúng ta cùng đi qua đó."

Dao Như Ý vừa thở phào nhẹ nhõm, thấy người kia khoác tay về phía cánh tay trái, y liền lùi lại.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Trương Lực khựng lại, nhưng lúc này tay hai người đã khoác vào nhau rồi. Hắn cúi đầu cười, buông tay vỗ vỗ vai Dao Như Ý: "Đi thôi đi thôi."

Dao Như Ý vội vàng gật đầu, y còn không nhận ra nụ cười của mình lúc này tự nhiên đến mức nào.

Tim đập vẫn chưa bình ổn, Dao Như Ý vừa đi theo hai người vào thành vừa vỗ ngực. May mà vừa nãy kích động hóa hình ra được, nếu không thật không biết giải thích thế nào.

Cả ngày hôm đó y cứ thấp thỏm lo lắng vì chuyện này.

Binh lính cổng thành kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, Dao Như Ý cẩn thận đưa công văn được hóa hình bằng pháp thuật còn sót lại, không lâu sau liền được cho vào thành.

Ba người đứng trên bãi đất trống ngẩn ngơ nhìn hồi lâu.

Hốc mắt Cao Kỳ lại đỏ.

"Dao huynh có muốn cùng huynh đệ chúng ta tìm chỗ ở không?"

Dao Như Ý lắc đầu: "Ta còn phải đi tìm người."

Trương Lực cười cười, quả nhiên là công tử nhà giàu: "Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Ba người cứ thế chia tay, trên người Dao Như Ý chỉ mang một tay nải, trông cũng vô giá trị như chiếc áo khoác vải thô trên người y. Hiện giờ trên mặt y còn dính tro bụi, bộ dạng nghèo túng. Đi trên chợ nếu không nhìn kỹ còn tưởng là tiểu ăn mày từ đâu đến.

"Tiểu thư tiểu thư, mau tránh xa người đó ra, không thì phu nhân lại trách nô tì."

"Ấy ấy ấy, tránh xa quầy hàng của ta ra. Nhìn ngươi bẩn thỉu."

...

Những tiếng lẩm bẩm oán trách rất nhỏ không ngừng bên tai, Dao Như Ý hơi nhíu mày.

"Ai! Vị tiểu ca này không có chỗ nào để đi sao?"

"Quần áo ở chỗ chúng tôi cực kỳ đẹp, có muốn vào tắm rửa rồi thay đồ không?"

Dao Như Ý vừa quay đầu lại, một nữ nhân trang điểm lòe loẹt không ngừng chớp mắt với y, tự mình uyển chuyển đứng tựa cửa một tửu lầu, thấy y nhìn đến thì càng cười rạng rỡ.

"Không cần."

"Được rồi, vậy thì sau này hãy nói."

Nếu y không đoán sai, nơi này hẳn là thanh lâu trong sách nhắc đến.

Nữ nhân kia thấy y từ chối cũng không giận, còn cười xua tay, rồi đi tìm mục tiêu tiếp theo. Ngược lại, hai công tử nhà giàu đứng xem náo nhiệt bên cạnh lại cười rất vui vẻ.

"Sao lại bị từ chối rồi? Nhìn hắn thế kia, chắc là đến tiền ăn cũng không có."

"Liễu cô nương không giữ được người, nói không chừng là người ta không thích kiểu này."

Hai người nói xong, sự dâm đãng trực tiếp từ trong mắt lan ra mặt. Dưới ánh mặt trời, y phục gấm hoa lấp lánh, e rằng bách tính cả đời cũng không mua nổi một bộ y phục như vậy.

"Hai vị công tử đừng chê cười nô gia, chúng ta vào trong uống một chén rượu ngon đi."

Đôi mắt quyến rũ, lập tức khiến hai người kia mê mẩn không biết trời đất, bị người ta kéo vào bóng tối một cách lảo đảo.

Bên này Dao Như Ý vừa đi vừa lật xem sách, những cuốn sách trong tay y đều là do các tiền bối đã hóa hình thành công từ rất lâu trước đây để lại. Trong đó có một cuốn sổ ghi lại bản đồ địa hình kinh thành.

Nó được vẽ bằng tre, đường nét ngoằn ngoèo khó nhìn rõ.

"Bên trái? Hình như lại là bên phải." Dao Như Ý đứng trước một ngã tư bị lạc phương hướng. Nếu y tìm đúng hướng thì tối nay có thể lẻn vào cung, nói không chừng ngày mai việc hóa hình sẽ ổn định.

Sau đó y có thể dồn hết tâm trí vào việc thi khoa cử, tiện thể cũng phải báo ân, có việc gì y có thể giúp được thì y nhất định sẽ giúp.

Nhưng người đó là Hoàng thượng, chắc hẳn cũng không cần y - một con nấm tinh giúp đỡ.

"Đi lối này tốt hơn."

Trời đã tối, nhìn vào từ đầu hẻm chỉ thấy một màu xám xịt, khu này ngay cả một cấm quân tuần tra cũng không có.

Dao Như Ý hiên ngang đi vào, hoàn toàn không để ý đến một bóng người vụt qua trên tường.

Bên ngoài cửa phụ, tay phải Cố Hồi Chu ghì chặt vết thương, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh tự giễu. Nếu hôm nay hắn thật sự chết ở đây, e rằng cũng không thể nhắm mắt.

Hơi thở yếu ớt, hắn nghe thấy những động tĩnh rất nhỏ gần đó.

Có người đang đến.

Lúc này sao lại có người đi về phía này, bước chân vững vàng nhẹ nhàng, không phải người của bọn họ.

Nhưng đồng thời còn có một tiếng động rất nhỏ khác.

Bàn tay vừa che vết thương từ từ di chuyển đến bội kiếm, vết thương rỉ máu, nhanh chóng lan xuống dưới chân hắn làm ướt góc tường.

Chỉ cách một bức tường.

Cố Hồi Chu nhìn thấy bóng dáng thích khách trên bức tường đối diện.

Ba, hai, một...

"Ai ui——"

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên vang lên.

Đôi mắt Dao Như Ý kinh ngạc trợn tròn, nhìn dáng vẻ y sắp đến hoàng cung. Nhưng đúng lúc này, hai chân y lại hóa thành sợi nấm.

Y sẽ không phải tu luyện vài trăm năm ở chỗ này chứ?

Vậy thì thà ở lại Thanh Hoa Sơn không xuống còn hơn.

Y nghĩ vậy.

"Ngươi là ai——"

Cố Hồi Chu gắng gượng chút sức lực cuối cùng đi ra khỏi con hẻm sâu, nhìn thiếu niên thanh tú ngã khuỵu ở góc cua, giữa lông mày mang theo sát ý.

Tim Dao Như Ý đập "thình thịch thình thịch". Y không nhớ rõ người đó trông như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn mùi hương đó.

Là hắn!

"Ta——"

"Rầm——"

Y còn chưa nói xong, nam nhân đột nhiên mất hết sức lực, cả người ngã xuống đất. Bội kiếm cũng rơi xuống bên chân Dao Như Ý. Chỉ duy nhất bàn tay bị thương kia vẫn siết chặt lấy cổ tay y, tựa như xiềng xích bằng sắt, không sao bẻ ra được.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play