Trời dần tối.

Trong một góc khuất không ai để ý trong Ngự thư phòng, một cánh cửa được đẩy ra, không gây sự chú ý cho bất kỳ ai. Các thị vệ, thái giám trong điện đã bị Thiên tử đuổi ra ngoài, lúc này trên cao vị chỉ còn lại một mình hắn lật xem tấu chương.

"Đến rồi."

"Vi thần Từ Nghi bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Người đến mặt tựa hoa đào, dung mạo hơn cả Phan An, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngoái lại nhìn thêm vài lần. Lúc này hắn cúi đầu không nói, một thân áo vải thô bọc nhiều lớp từ trong ra ngoài, cũng không che giấu được phong thái thư sinh của hắn.

Hắn chính là Thám hoa lang do đích thân Cố Hồi Chu lựa chọn.

Năm đó vì chuyện này mà dấy lên không ít lời đồn thổi, có người nói đương kim Bệ hạ không có hậu cung, e rằng có long dương chi hảo(*), càng đừng nói tự mình chấm một vị Thám Hoa lang đẹp như thần tiên.

(*) Long dương chi hảo: Cách nói uyển ngữ trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, ám chỉ mối quan hệ đồng tính nam, đặc biệt là giữa một vị hoàng đế (long) và một nam nhân được sủng ái (dương)

Cố Hồi Chu đối với điều này chỉ lạnh nhạt.

"Đứng dậy đi."

Ánh nến làm nổi bật đôi con ngươi của người kia càng thêm lạnh lùng.

"Tạ Bệ hạ."

Từ Nghi đứng dậy, ánh mắt đối diện với Cố Hồi Chu ở trên cao, không kiêu ngạo cũng không luồn cúi.

"Bệ hạ, Lương Phục thân là nguyên lão hai triều, nay đã vững vàng ở vị trí Thừa tướng, nhưng vì sao vẫn cứ... lời lẽ bất cẩn."

Lời lẽ bất cẩn?

Cố Hồi Chu thầm niệm lại từ này trong lòng. Phải nói rằng, lão già đó diễn thật rất giống.

"Trẫm đăng cơ chưa đầy hai năm, nay khoa cử cũng vừa mới trôi qua một năm. Bọn lão già đó làm sao có thể cam tâm?"

Trong lòng Từ Nghi chấn động, chẳng lẽ!

"Lương gia là trọng thần tiền triều, phò tá tiên đế thống trị Vân Quốc. Tuy mang danh nhân từ ái dân, nhưng lại cắt nhượng không ít thành trì của Vân Quốc ta, chẳng lẽ Lương gia không yêu thương con dân Vân Quốc ta?"

Lời vừa dứt, Từ Nghi nghe thấy Thiên tử cười một tiếng.

"Xin Bệ hạ chỉ giáo!"

Từ Nghi được Cố Hồi Chu trọng dụng chưa đầy hai tháng, hiện tại hắn vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu việc triều chính. Trong mắt tràn đầy khao khát học hỏi, hắn thi đỗ công danh là để bước lên con đường thăng tiến, cũng vì danh tiếng Thám hoa mà gặp không ít thị phi.

Nay cuối cùng cũng được Thánh thượng trọng dụng, hắn thề chết cũng phải nắm bắt cơ hội này.

Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt đế vương, hắn cũng không hề sợ hãi.

"Lương gia bất mãn trẫm đã lâu, gần đây các tướng sĩ tiền tuyến của triều ta sắp trở về, thu hồi mười hai thành trì biên giới của ta. Giúp trẫm giành được lòng dân, lập công lớn. Lương Hợp thân là một trong những thống soái công lao hiển hách, là huynh trưởng của đại tướng quân, Lương đại nhân hẳn là không ngồi yên được nữa."

"Đợi danh tướng hồi triều, công lao trẫm sẽ lệnh người tỉ mỉ tổng hợp lại, ngươi thay trẫm theo dõi động tĩnh của Lương gia."

Từ Nghi gật đầu, "Vâng!"

"Đi đi."

"Vi thần cáo lui!"

Cố Hồi Chu không nói thêm lời nào, hắn nhìn cánh cửa nhỏ mở rồi lại đóng, sự mệt mỏi trong mắt vô tình lộ ra một tia. Nhưng lập tức bị hắn đè nén, tay cầm lấy bản tấu chương tiếp theo.

Địa long(*) sưởi ấm rất mạnh, hắn khoác một chiếc áo choàng nhẹ nhàng, mềm mại trên người.

(*) Địa long: Đây là một hệ thống sưởi ấm được sử dụng trong các cung điện, phủ đệ thời xưa. Hệ thống này bao gồm các đường ống dẫn nhiệt hoặc khói nóng chạy ngầm dưới sàn nhà, giúp làm ấm không gian từ bên dưới lên.

Vết thương vô tình lộ ra trên cổ tay trông thật ghê rợn, chỗ đó còn những sợi máu đỏ tươi không ngừng lan ra. Hắn không để tâm, thậm chí còn tựa cổ tay vào cạnh bàn, vô ý ấn mạnh. Trong mắt hắn lúc này lại hiện lên một tia thoải mái.

Trong khi đó, sau một cánh cửa khác, Từ Nghi qua cửa bí mật đi ra ngoài cung, con đường nhỏ tối đen hun hút, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không thấy một bóng người. Trước đây hắn luôn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ đầu óc rối bời nên cũng không bận tâm nhiều đến những chuyện vặt vãnh này.

"Lương gia thân là tâm phúc của tiên đế, nay dốc sức phò tá Thánh thượng, cũng được coi là trung thần, sao gần đây lại..."

Từ Nghi vừa đi vừa lẩm bẩm.

Lương gia bất mãn Thánh thượng đã lâu?

Từ Nghi cau mày, gần đây hắn có ý theo dõi Lương Phục ở triều đình, nhưng vẫn không nhìn ra điều gì. Nhưng nếu quả thật như Bệ hạ nói, Lương gia bất mãn Thiên tử. Vậy thì thắng lợi lớn ở tiền tuyến bây giờ đối với Lương gia lại không phải là chuyện tốt.

Lông mày càng nhíu chặt hơn.

Từ Nghi trước đây không có ý kiến gì về Lương Phục, thậm chí trước khi hắn thi khoa cử, thường xuyên nghe nói Thừa tướng đại nhân đề xuất kế sách hay cho tiên hoàng, tạo một phương cho bách tính

Nhưng bây giờ...

Thấy đã đến cổng cung, Từ Nghi mím môi không nói, lấy ra lệnh bài ở thắt lưng ra hiệu cho lính gác cửa, hai bên không nói lời nào, chỉ gật đầu với nhau.

Cánh cổng lớn trong im lặng từ từ mở ra, để lộ một khe hở chỉ vừa đủ cho một người đi qua, sau khi Từ Nghi đi qua lại trở về trạng thái ban đầu. Cứ như thể trên con đường này chưa từng có ai đến.

Ánh mắt người lính gác cảnh giác nhìn bốn phía, thấy một tiểu thái giám từ từ đi tới từ xa, vẻ mặt hắn đột nhiên giãn ra, vươn vai rung chân, thấy người càng lúc càng đến gần, hai thị vệ nhìn nhau đều thấy vẻ khinh thường trong mắt đối phương.

"Hai ngươi! Được làm việc trong cung là phúc phận mà kiếp trước các ngươi tu luyện được! Nếu để gia gia đây thấy các ngươi lười biếng nữa, gia gia sẽ nói với Thôi công công!"

Tiểu thái giám ra vẻ bề trên, đầy uy phong.

"Vâng vâng vâng! Dù sao chỗ này Hoàng thượng cũng không đến, tối muộn thế này đúng là lạnh người, mong công công thông cảm!"

Vẻ sắc bén và khinh thường trong mắt thị vệ vừa rồi đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là nụ cười nịnh nọt.

"Được rồi được rồi, lần này coi như gia gia không thấy!"

Tên thái giám được nịnh nọt liền vui vẻ, khóe miệng gần như muốn nhếch lên tận trời, liếc nhìn hai người rồi hừ một tiếng bỏ đi. Tự nhiên không nhìn thấy vẻ châm chọc trên mặt hai thị vệ sau lưng họ.

Loại tạp nham này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Bệ hạ lôi từng con kéo ra ngoài cho chó ăn!

Một lúc sau, một con chim bồ câu đưa thư đáp xuống bên cạnh hai người, một trong số đó mắt sáng lên, "Có tin tức rồi sao?"

Thập Tam cũng lộ vẻ mừng rỡ, sốt ruột mở tờ giấy, thậm chí tiện tay lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra cho chim bồ câu đưa thư ăn.

[Đã điều tra ra Lương Thừa Phong, con trai cả của Lương gia, thường xuyên liên lạc với người bên ngoài thành, thân phận đối phương tạm thời chưa xác minh được.]

Vẻ mừng rỡ chỉ kéo dài trong chốc lát rồi tan biến, Thập Tứ mím môi không nói.

"Trước tiên hãy báo cho Bệ hạ, ta sẽ bảo họ tiếp tục điều tra. Động thái của Lương gia ngày càng rõ ràng."

"Được."

Một cái lách mình, bóng đen trong đêm tối hoàn hảo hòa mình vào đó, nhanh chóng lướt đi trong hoàng cung. Thậm chí khi đi ngang qua tiểu thái giám kia, Thập Tứ cố ý ném một hòn đá nhỏ xuống.

"Ai! Ai dám mưu hại gia gia!"

Thập Tứ cười nhạo một tiếng, mặc kệ tiểu thái giám đang gầm thét tại chỗ, nhanh chóng chạy sâu vào hoàng cung.

---

Ngày hôm đó, Thanh Hoa Sơn.

Trời tờ mờ sáng, khắp nơi vẫn còn một màu xám trắng. Vài thân cây trơ trụi cho thấy sự tiêu điều của mùa đông. Cách đó không xa, đất hơi hơi nới lỏng, một cành cây khô bên cạnh liếc nhìn không nói gì, rồi quay đầu không nhìn nữa.

"Hô——"

Một tán nấm màu cam vàng nổi bật giữa một màu xám trắng Thanh Hoa Sơn. Ngoại trừ nó, màu sắc tươi tắn nhất chính là vài giọt máu đỏ thẫm bên cạnh nó, trông có vẻ đã khô cạn từ lâu, nhưng chưa hòa tan vào đất.

Thân nấm màu cam vàng lắc lắc đầu, thân trắng mập mạp nhúc nhích thoát ra khỏi đất.

"Hô hô——"

Cuối cùng cũng có thể hóa thành hình người rồi.

Ở một nơi không ai chú ý, Dao Như Ý trong một vầng sáng biến từ cây nấm cam vàng to bằng bàn tay thành một thiếu niên tuấn tú, làn da trắng sáng, xương quai xanh rõ ràng và sáng, đôi mắt đẹp được ví như tuyệt sắc.

Chỉ thấy y đứng dậy, một lọn tóc màu cam vàng ẩn hiện bên tai trái. Trông y khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhưng trong mắt lại có vẻ trầm ổn và phong thái trí thức hơn những chàng trai cùng tuổi.

Nhưng bộ quần áo vải thô màu trắng do thân nấm trắng hóa thành trông cực kỳ rẻ tiền, e rằng ngay cả nhà nghèo cũng không nỡ cho con mặc thứ vải rách rưới như vậy, mặc trên người một lát đã làm cổ tay y đỏ lên.

Dao Như Ý làm bộ không để ý, nhưng lại chăm chú nhìn chằm chằm vào chỗ sưng đỏ kia một hồi lâu.

"Ưm——"

Y tu luyện ở Thanh Hoa Sơn chưa đến trăm năm, bây giờ có thể hóa thành hình người, trong mắt các yêu quái núi rừng khác thì đó chính là gặp được cơ duyên, là phúc lớn hiếm có.

Ngày đó, giọt máu của người đàn ông kia rơi xuống người y nên y mới có được cơ duyên này. Toàn thân người đàn ông tỏa ra long khí vàng óng nồng đậm, trong sách nói người mang long khí là...

Thiên tử nhân gian, Hoàng thượng.

Dao Như Ý nghĩ vậy.

Chỉ một giọt máu của người đàn ông rơi xuống đỉnh đầu y, đã có thể khiến y trực tiếp từ tinh quái(*) sơ cấp biến thành nấm tinh có thể hóa hình.

(*)tinh quái: Chỉ những loài vật, cây cỏ, thậm chí là vật vô tri như đá, gỗ... sau khi trải qua trăm năm hấp thu linh khí đất trời, tu luyện thành hình, khai mở linh trí.

Dao Như Ý bình tĩnh nhìn bàn tay của mình không hiểu sao lại biến thành sợi nấm trắng, đồng tử màu nâu nhạt thoáng qua vẻ bất mãn.

Y khẽ lẩm bẩm: "Cái này không ổn định chút nào."

Y phải tìm được người đàn ông đó, không chỉ để cọ long khí của hắn mà còn để báo ân.

Nếu không, đợi đến khi y hoàn toàn ổn định hình người chắc cũng phải vài trăm năm sau. Lúc đó, ngọn núi của y liệu có còn tồn tại hay không cũng là một vấn đề.

Mắt y càng lúc càng sáng, Dao Như Ý hít một hơi thật sâu, y bây giờ đọc sách vẫn còn quá ít. Đợi y ổn định nhân tính, tham gia khoa cử trở thành một quan viên. Như vậy y có thể ở lại kinh thành với thân phận con người, còn có thể tạo phúc cho bách tính.

Sắc trời dần sáng, sợi tóc màu cam của Dao Như Ý dưới ánh sáng mặt trời càng ngày rõ rệt, y giật mình, luống cuống tết hai lọn tóc lại giấu sau tai. Sợi nấm cũng tranh đua, lúc này bất tri bất giác biến trở lại thành bàn tay.

Nhìn đi nhìn lại, dáng vẻ này của y trà trộn vào đám đông cũng không có chút sơ hở nào. Thiếu niên hài lòng gật đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong cứng đờ, lạ lẫm.

Xuống núi, vào thành.

Một thân y phục vải rách là cảnh thường thấy ở nơi núi rừng, đi đến đâu cũng không khiến người ta phải nhìn nhiều. Nhưng vị công tử nhỏ này thì khác, một thân y phục vải trắng mặc trên người y cũng không che được khí chất quý phái bức người, khiến người ta lầm tưởng là tiểu thiếu gia rời nhà du ngoạn.

"Tiểu thiếu gia nhà ai lại mặc áo rách thế kia, nhìn còn không bằng bộ quần áo của chúng ta nữa."

"Hơn nữa đây là mùa đông, hắn mặc ít thế sao chịu được?"

Hai thanh niên cũng mặc quần áo rách rưới, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc và khó hiểu, cũng ăn mặc mỏng manh nhưng họ vẫn hơn Dao Như Ý một bộ đồ mùa đông. Cuốn sách trong tay hai người trông như đã được lật đi lật lại hàng trăm lần, mép trang ố vàng và nhăn nheo, dường như chỉ cần thổi nhẹ một hơi cũng sẽ nát vụn.

Lời lẩm bẩm cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị Dao Như Ý nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play