Edit Miên

Tào Mục Chi trời sinh tính tình nhân ái, có lòng trắc ẩn, tính cách cung kính cẩn thận. Chẳng sợ đã gần vị trí Quý Phi tôn quý, nàng cũng chưa từng tùy ý đánh mắng cung nhân.

Thế nhưng tối nay, nàng lại động sát tâm mười phần!

Quế ma ma cũng được coi là người xưa của Thái Sư phủ, lão nhân của Tướng quân phủ. Cha ruột bà năm đó bất quá là một kẻ lưu dân, nhờ chén cháo của vợ Tạ Thái Sư mà sống sót. Dưới cơ duyên xảo hợp, lão hán ấy may mắn được vào Thái Sư phủ nghe lệnh. Quế ma ma là người hầu của Thái Sư phủ, từ nhỏ đã hầu hạ cô con gái duy nhất của Tạ Thái Sư.

Tạ thị thấy đại nha hoàn này còn nhỏ hơn mình vài tuổi, tất nhiên là rất mực chiếu cố. Nàng chưa bao giờ bạc đãi đại nha hoàn này của mình. Sau này Quế ma ma sinh đứa con thứ ba, đúng lúc Tạ thị sinh Kim Đồng Tử, bà liền trở thành bà vú của Kim Đồng Tử…

Sau khi Tạ thị qua đời, Tào Mục Chi ôm đệ đệ còn nhỏ về Định Khang vương phủ, Quế ma ma tự nhiên cũng đi theo cùng. Tào Mục Chi tự hỏi mình chưa từng bạc đãi vị người xưa bên cạnh mẫu thân này, ngược lại còn kính trọng hết mực, phó thác tin tưởng.

Chưa nói ở Định Khang vương phủ thế nào, cho dù hiện giờ đã vào cung, các cung nhân được Tào Mục Chi sắp xếp chăm sóc đệ đệ đều phải nghe lời vị ma ma ngoại cung này. Hơn nữa, Tào Mục Chi dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, càng chưa từng hỏi kỹ về cuộc sống hàng ngày của đệ đệ dưới sự chăm sóc của Quế ma ma.

Trọng vọng và kính nể như thế, vậy mà lại nuôi ra một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Trong cung điện kim bích huy hoàng, quý phụ nhân tư chất phong diễm đang ngự trên cao nhẹ nhàng giơ tay vẫy, hờ hững nói: “Kéo xuống đi, đánh chết!”

Hai chữ “đánh chết” khiến huyết sắc trên mặt Quế ma ma hoàn toàn biến mất. Bà ta bang bang dập đầu, thê thảm kêu to vì chính mình giải vây: “Quý Phi nương nương tha mạng! Quý Phi nương nương tha mạng a! Xem như nô tỳ hầu hạ nhiều năm, nô tỳ chính là người bên cạnh mẫu thân ngài a…”

Ý chí cầu sinh quả nhiên khiến người ta bùng nổ sức mạnh. Quế ma ma thoát khỏi sự kiềm chế của đám thái giám, mồm miệng lưu loát điên cuồng giải thích: “Quý Phi nương nương, Quý Phi nương nương! Nô tỳ đều bị bức ép, tiểu nhi tử của nô tỳ thua tiền ở sòng bạc bị bọn họ bắt giữ, nô tỳ cũng không còn cách nào khác a. Huống hồ bọn họ cũng không bắt nô tỳ hạ độc Quốc Cữu gia, chẳng qua chỉ là nói vài câu, dẫn dụ Quốc Cữu gia thích chơi bời một chút…”

Tào Mục Chi không muốn nghe tiếp nữa, đôi mắt đẹp của nàng khẽ nheo lại, khí thế bùng nổ: “Ồn ào!”

Chỉ một câu “Ồn ào”, liền khiến Quế ma ma không thể phát ra tiếng nữa, chỉ có một trận “ô ô ô” không cam lòng ngày càng xa dần.

Quế ma ma làm gì, Tào Mục Chi đều có thể thông cảm. Ngay cả khi bà ta không cưỡng lại được sự mê hoặc của kẻ địch mà chọn đối phó với nàng, vị Quý Phi này, nàng cũng có thể lý giải.

Nhưng bà ta ngàn lần không nên, vạn lần không nên, lại nhúng tay vào chuyện của Kim Đồng Tử. Càng không nên cho rằng những hành vi như “ly gián tỷ đệ Quý Phi”, “dạy hư Kim Đồng Tử, làm thối nát danh tiếng hắn”, “dẫn dụ Kim Đồng Tử gay gắt mâu thuẫn với hai vị hoàng tử” chỉ là những nhiệm vụ nhỏ nhặt không đáng nhắc tới!

Tào Mục Chi âm thầm nghiến răng: Môn phiệt sĩ tộc, quả thực lòng lang dạ sói lại đa mưu túc kế!

***

Cung điện đèn đuốc sáng trưng lại khôi phục yên lặng như xưa.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tào Mục Chi.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam quen thuộc, thấp giọng an ủi: “Thôi được rồi, bất quá chỉ là một nô tỳ thôi, người ti tiện nào đáng để nàng vì bà ta mà động khí?”

Nếu là hạ nhân bình thường, Tào Mục Chi xử lý thì cứ xử lý, cũng sẽ không cố ý kinh động Vĩnh Minh Đế. Nhưng Quế ma ma này… Ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng có ấn tượng không nhỏ về bà ta. Cho nên lần này, nàng đã trước mặt Vĩnh Minh Đế, trực tiếp xử trí.

Tào Mục Chi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt dù không còn trẻ trung nhưng vẫn anh tuấn dưới ánh nến lộng lẫy. Nàng hơi mệt mỏi lắc đầu: “Thiếp chỉ là không ngờ tới, sao ngay cả bà ta cũng sẽ…” Lời còn chưa dứt, nàng thở dài thườn thượt: “Thật sự là, lòng người khó dò.”

Vĩnh Minh Đế nghe vậy, trong mắt vẻ đau lòng càng nặng: “Đều là ta không tốt, là ta hổ thẹn với nàng…” Đám hỗn đản kia thật sự phiền phức, không công khai được thì dùng thủ đoạn ám muội, càng ngày càng bỉ ổi xấu xa.

Lời hắn còn chưa dứt, liền bị một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi ngăn lại.

Tào Mục Chi vuốt ve đôi môi khô ráo của trượng phu, cười khổ nói: “Tạo hóa trêu người thôi, nào phải lỗi của chàng?”

Thế sự như cờ, cờ đã hạ thì không rút lại được. Việc đã đến nước này, bất quá là ý trời khó lường, hà tất phải làm khó trượng phu đang gánh vác áp lực không nhỏ?

Giờ đây việc này, lại có thể trách được ai?

Trách Tạ Thái Sư không có dã tâm, không ngay từ đầu đã hướng về ngôi vị hoàng đế mà tranh đua, dẫn đến đối tượng kết hôn của nữ nhii và ngoại tôn nữ không đủ thực lực trên chiến trường tranh giành ngôi vị?

Trách Vĩnh Minh Đế năm đó không cố tình chịu đựng để giãy giụa, hay trách hắn là người trọng tình trọng nghĩa, không đủ lạnh lùng tàn nhẫn?

Hay trách sĩ tộc Sơn Đông dã tâm bừng bừng không chịu cho nhà bọn họ hưởng lợi không công mà cứ như hổ rình mồi với ngôi vị hoàng đế?

Hay trách hoàng tử con vợ cả và trưởng tử của tiên hoàng sao lại đánh sống đánh chết đến mức cả hai cùng thua, lại còn tạo cơ hội cho các hoàng tử khác?

Thôi thôi, ai cũng có lập trường riêng, không thể nào trách tội. Huống hồ thế sự bất quá tận nhân sự, quan thiên mệnh.

Tào Mục Chi, đã sớm nghĩ thông rồi.

(*) "tận nhân sự, quan thiên mệnh": Câu nói này có hàm ý là người ta khi làm việc đều cần phải hết trách nhiệm, hết sức lực, hết bổn phận, hết lương tâm. Còn về phần làm được đến mức độ nào, có thành công hay không thì không nên cưỡng cầu. Chỉ cần tận sức làm thì cho dù sự tình không thành công hay không được như ý người khác, chúng ta cũng không phải hổ thẹn với lương tâm mình. (Theo trithucvn2.net. )

***

“Hiện giờ ta xử trí Quế ma ma, bà ta là bà vú của Kim Đồng Tử, từ nhỏ đã bầu bạn, tình nghĩa không như bình thường, e rằng bên Kim Đồng Tử sẽ không dễ giải thích,” nói đến đứa em trai mấy năm nay ngày càng “không hiểu chuyện”, Tào Mục Chi liền cảm thấy hơi đau đầu, “Ngày mai ta bảo hắn vào cung một chuyến, nói chuyện tử tế với hắn. Hơn nữa chuyện hôm nay, hắn thật sự là quá kỳ cục, con chó sư tử kia…”

Tào Mục Chi lời còn chưa dứt, liền cảm giác được Vĩnh Minh Đế đang xoay tròn xoa bóp thái dương của nàng.

Động tác của đế vương mềm nhẹ, lực đạo vừa phải: “Con chó sư tử kia thì sao? Dù quý báu đến mấy, cũng bất quá chỉ là một súc sinh. Kim Đồng Tử thích, thì đó là của hắn. Hôm nay hắn mới bị nàng răn dạy, ngày mai đừng bắt hắn vào cung nữa. Bản thân hắn đều nói ba ngày nữa sẽ đến, nàng cần gì phải vội vàng bắt hắn đi một chuyến nữa?”

“Hơn nữa, chuyện hôm nay hắn cũng đâu có làm sai gì? Hai đứa trẻ kia chẳng phải là huynh đệ sao? Vì một con chó mà hai huynh đệ đánh nhau, sao lại không nên trừng phạt? Ta thấy Kim Đồng Tử làm chuyện này có lý có lẽ, đáng được khen ngợi!”

Tào Mục Chi tận hưởng sự âu yếm của trượng phu, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: “Chàng làm tỷ phu, cứ thế mà chiều chuộng hắn đi!”

“Ta chiều chuộng hắn thì sao?” Vĩnh Minh Đế nghe vậy liền cười: “Hơn nữa “Huynh hữu đệ cung” đó là xuất từ 《Sử Ký - Ngũ Đế Bản Kỷ》. Kim Đồng Tử phạt bọn họ ba lần, chính là xuất binh có danh nghĩa, chứ không phải trừng phạt bừa bãi. Từ trước nàng luôn nói đứa nhỏ này không thích học hành, đoạn thời gian này ngay cả thư phòng cũng không đi. Ta thấy hắn học được không tồi, phản ứng nhanh nhạy. Cái thư phòng này, không đi cũng chẳng sao.”

Tự mang kính lọc, kính lọc cũng không thể dày đến mức như vậy được! Sách đều không cần đọc sao?

Quý Phi vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Vĩnh Minh Đế cứ thế nói tiếp: “Tiên sinh chu du thiên hạ dạy học, không phải gửi thư nói cuối năm sẽ trở về rồi sao? Đến lúc đó cứ để tiên sinh tự mình dạy dỗ Kim Đồng Tử cũng chưa chắc là không được. Dưới gầm trời này, lại có ai dạy học và giáo dục giỏi hơn tiên sinh chứ?”

Tào Mục Chi: “……”

Được rồi, cái kính lọc này của trượng phu không phải chỉ dành riêng cho Kim Đồng Tử, ngoại tổ phụ nàng cũng có phần đấy chứ.

***

Được đến thánh tâm Trạm Hề ngày thứ hai ăn trưa cùng Lưu thị thì nghe tin người trong cung đến.

Nữ quan hành lễ xong, bắt đầu báo cáo cho hắn.

Nói rằng đêm qua Quế ma ma vào cung trả lời vài câu hỏi, trả lời xong trời đã quá muộn, Quý Phi nương nương khoan dung nhân từ, liền đặc biệt cho phép Quế ma ma ngủ lại trong cung.

Vốn dĩ sáng sớm hôm nay Quế ma ma đã phải ra cung về phủ tướng quân, nhưng nhìn thế nào thì, không phải là trùng hợp sao, bà ta vừa đến cái ngõ nhỏ của phủ tướng quân thì người nhà bà ta đến!

Người nhà Quế ma ma nói rằng lão gia ở nhà đang hấp hối, chỉ chờ được gặp bà ta lần cuối.

Hiếu đạo lớn hơn trời, Quế ma ma lòng nóng như lửa đốt, không kịp lo về phủ tướng quân, trực tiếp đi theo người nhà về gặp cha già lần cuối.

Trước khi đi, Quế ma ma đã ủy thác nữ quan đến giải thích nguyên nhân và gửi lời xin lỗi đến Trạm Hề.

Cuối cùng, đại nhi tử của Quế ma ma lại nói rằng mẫu thân tuổi đã cao, con trai là người hiếu thuận, cũng không tiện để mẹ già tiếp tục hầu hạ người khác, cầu nương nương thông cảm và chấp thuận.

Trong cung, Quý Phi nương nương nghe nói việc này, đã ban ân điển, chấp thuận cho Quế ma ma về nhà dưỡng lão.

Cho nên, tóm lại như đã trình bày: Từ nay về sau Quế ma ma sẽ không trở lại hầu hạ Quốc Cữu gia ngài nữa. Sau này cả nhà bà ta sẽ cùng đến cửa dập đầu tạ ơn ngài.

Còn về việc "sau này" là khi nào, hắc, không ai biết! Dù sao trí nhớ của Quốc Cữu gia ngài, qua vài ba bữa cơm, đoán chừng cũng quên gần hết rồi.

Trạm Hề: “…… Được, ta biết rồi.” (làm bộ mình là một tên đại ngốc)

Lưu thị nghe xong, sắc mặt như thường. Bà bảo Dung ma ma ra tiễn nữ quan về, trong miệng còn nói vài câu như “Quý Phi nương nương thật đúng là tâm địa Bồ Tát vậy. Quế ma ma có thể gặp cha già lần cuối lại còn được đại nhi tử về dưỡng lão, thật đúng là chết già an hưởng phúc nha” và những lời tương tự.

Sau đó bà cầm lấy đũa công vui vẻ gắp đồ ăn cho Trạm Hề, trong lúc đó còn khen vài câu rằng con chó sư tử hôm qua thật sự ngoan ngoãn, chỉ là quá hiền lành, không mấy khi làm ồn.

Trạm Hề hùa theo chủ đề chó sư tử đáp lại vài câu. Hắn căn bản không để ý nhiều đến những người được cài cắm bên cạnh mình, Quế ma ma cũng thế, gã sai vặt đêm qua bị đưa đến trước mặt Lưu thị cũng vậy.

So với bọn họ, Trạm Hề cảm thấy hai hài tử trong cung kia còn thú vị hơn, hắc hắc!

***

Buổi chiều, tiểu nha hoàn họ Thạch đã trở về, mang theo hai chú chó con đen thui.

Trạm Hề kinh ngạc xách lên một con, quan sát một chút, phát hiện con này không chỉ lông tóc toàn thân màu đen, mà tròng mắt cũng đen đến nỗi không thấy ánh sáng, miệng cũng đen.

Hắn nhéo nhéo cái móng vuốt nhỏ, nâng lên xem, quả nhiên, bàn chân cũng là màu đen. Lại nhìn nó anh anh anh lè lưỡi, lưỡi cũng đen nốt.

“Ngũ Hắc Khuyển, đây không phải chó vùng này.” Trạm Hề đặt con chó này xuống.

Con chó sung sướng lao vào chân hắn, dùng sức lay lay.

Hắn buồn cười sờ sờ cái đầu tròn vo của chúng, cười nói: “Lớn lên cứ như gấu đen tinh vậy, hai ngươi lớn lên có phải muốn đi trộm áo cà sa không?”

Các nha hoàn gã sai vặt đều không hiểu tại sao hai chú chó đen nhỏ này lại muốn đi trộm áo cà sa. Cô nha đầu họ Thạch cẩn thận trả lời theo lời Trạm Hề đã dặn dò ban đầu: “Quả thật không phải chó bản địa, là theo những thương nhân du mục khác đến. Nghe nói là do lão gia phú hộ có tiền trong thành nuôi, sau này nhà họ chuyển đi, con chó này không biết làm sao lại lưu lạc đến Thạch Gia Thôn. Nô tỳ thấy chúng đặc biệt ngoan ngoãn, hơn nữa người già còn nói chó đen trấn trạch đó ạ, cho nên…”

“Không sao, khá tốt, ngươi đi lĩnh thưởng đi.”

Trạm Hề sai người đi chuẩn bị thuốc nhuộm màu trắng. Hắn cầm thuốc nhuộm và bút lông vừa quay đầu lại, hai chú chó bám người đã biến mất.

Tìm một lúc, hắn phát hiện hai chú chó con màu đen đang kề sát vào nhau ở cái góc quen thuộc hôm qua, và ở phía trước, quả nhiên có một con mèo li hoa đang ngả ngớn.

Lão Hổ quay đầu lại, dùng một ánh mắt nhìn kẻ “phụ bạc”, uy nghiêm nhìn chằm chằm Trạm Hề. Ánh mắt sâu thẳm ấy, chói lọi chất vấn: Là ngươi phụ tình, hay lão nương không cầm nổi dao, mà ngươi lại dám mang chó về nhà! Lần này còn là hai con chó! Hai con!!!

“Chúng nó chỉ ở tạm thôi, hai ngày nữa là phải vào cung rồi!” Trạm Hề lập tức lên tiếng giải thích.

Con mèo xuất quỷ nhập thần này lại chủ động hiện thân. Trạm Hề nhanh chóng sai người bắt nó lại, đưa đến chỗ đại phu xem thử, liệu cái chân của nó còn có thể cứu chữa không.

Còn về hai con chó kia thì sao…

Trạm Hề sung sướng dùng thuốc nhuộm màu trắng, lần lượt viết lên trán chúng hai nhũ danh: “Vu Thố” và “Thanh Tước”.

Ai hắc, nhìn xem, tên trên đầu hai con chó này, thật ngay ngắn biết bao! Chó đen chữ trắng, thật bắt mắt biết bao!

Nếu hai đứa trẻ kia nhìn thấy nhũ danh của mình nằm chễm chệ trên đỉnh đầu chó con, bọn họ sẽ kinh hỉ đến mức nào đây? Bọn họ nhất định sẽ vui mừng khôn xiết đi, hì hì?

Trạm Hề đặt bút xuống, thầm nghĩ: Ta thật đúng là cữu cữu tốt nhất, tri kỷ nhất trên đời này!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play