Edit Miên

Vừa nghe lời này, Lưu thị lại ngơ ngẩn ngồi trở lại chỗ cũ, quay đầu nhìn về phía Trạm Hề.

Trạm Hề đang ăn cơm ngon lành: “Đại bá mẫu nhìn gì vậy, ăn đi chứ!”

Nhìn cái dáng vẻ vô tâm vô phổi này, Lưu thị bị hắn làm cho cứng họng. Bà cau mày, trơ mắt nhìn đám người kia đi thẳng về phía họ, những người khác thì ầm ầm kéo nhau về phía nhà bếp phụ. Nhìn thế nào cũng không giống vẻ “thỉnh” đi hỏi chuyện.

Lưu thị có chút lo sợ bất an, do dự mở miệng: “Kim Đồng Tử, chuyện này…”

“Nếu tỷ tỷ đã chính miệng đồng ý cho bọn họ bắt người, vậy cứ để bọn họ bắt đi thôi!” Trạm Hề chẳng hề để ý nói. Nói xong, hắn còn gắp cho Lưu thị một miếng món cừu hấp ngỗng: “Món này làm không tệ, đại bá mẫu, người mau ăn đi ạ.”

Món cừu hấp ngỗng này là một món ăn có quy trình chế biến phức tạp và phiền toái. Miêu tả đơn giản thì là chuẩn bị sẵn gạo nếp, gia vị phức tạp, thịt và một con dê cùng một con ngỗng. Dê và ngỗng được sơ chế riêng, sau đó gạo nếp trộn thịt đã nêm nếm gia vị được nhồi vào bụng ngỗng, rồi lại nhồi ngỗng vào bụng dê. Cuối cùng, nướng dê. Đợi dê chín, lấy ngỗng ra, thái miếng ngỗng cùng gạo nếp trộn thịt rồi bày ra đĩa.

Trạm Hề năm đó đã bị sư phụ mình giao cho nghiên cứu không ít món ngon kỳ lạ của Tu Chân giới. Nói thật lòng, hắn tự nhận tài nấu nướng của mình không tồi, nhưng đối với món cừu hấp ngỗng này, hắn đánh giá là mất công vô ích.

Món này ăn ngon là vì gạo nếp trộn thịt được nêm nếm gia vị tốt, chứ không liên quan nhiều đến việc nướng ngỗng trong bụng dê. Theo Trạm Hề, chi bằng nướng thẳng ngỗng hoặc nướng dê thì hơn.

Nhưng không đồng tình là không đồng tình, đây là tấm lòng của Lưu thị, hắn còn có thể làm gì? Món này cũng không phải ngày nào cũng ăn, đã lỡ làm rồi thì ăn thôi.

Lưu thị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết rõ ràng từ nhà bếp phụ truyền đến, thật sự không còn mùi vị gì nữa, hơn nữa nữ quan do Thượng Cung Cục phái tới vẫn đứng trước mặt họ, ngay ngắn chỉnh tề hành lễ.

Dường như phát hiện sắc mặt Lưu thị không tốt lắm, nữ quan ra hiệu bằng ánh mắt. Không lâu sau, nhà bếp phụ liền không còn tiếng kêu la của Quế ma ma nữa, đoán chừng là đã bị người ta bịt miệng.

Tâm phúc của Lưu thị cẩn thận tiến lại gần, hỏi Trạm Hề: “Tiểu thiếu gia, Quế ma ma vừa rồi khóc lóc nhất định đòi gặp ngài một mặt, ngài có muốn gặp bà ấy không?”

“Không gặp,” Trạm Hề phủ quyết ngay lập tức: “Ta đang ăn cơm mà, không rảnh.”

Quế ma ma, người có vị thế không nhỏ trước mặt mấy cái đùi vàng số một số hai thiên hạ, cứ thế bị lôi đi.

Lưu thị rối rắm một lúc, sau khi lấy lại tinh thần, cũng không nhắc đến tên người này nữa.

Sau khi bà gả cho Tào Tử Bình, hậu trạch của Tào Tử Bình sạch sẽ, không có chuyện đấu đá nội bộ, nhưng Lưu thị không phải kẻ ngu dốt.

Vị thế của Quế ma ma thể diện hơn cả quan viên lục thất phẩm thông thường. Cho dù bà ta có làm loạn, chỉ cần đừng quá mức, ai cũng không thể làm gì bà ta. Nhưng hôm nay trong cung lại gióng trống khua chiêng đến bắt người, hơn nữa còn là thông qua Quý Phi nương nương. Ngay cả Kim Đồng Tử, người do Quế ma ma nuôi nấng, cũng lạnh nhạt không phản đối chuyện này. Vậy Lưu thị còn gì mà không hiểu?

Quế ma ma chắc chắn đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Quý Phi nương nương!

Nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt này, Lưu thị liền như người không có chuyện gì, mời Trạm Hề nhanh chóng ăn các món khác khi còn nóng. Món này ngon, món kia cũng ngon.

Trạm Hề không đáp lại nhiều, nhưng hắn lại dễ nuôi và không bắt bẻ. Lưu thị gắp món nào thì hắn ăn món đó, ai cho gì cũng không từ chối.

Thấy thiếu niên không hề vướng bận, một lòng chỉ chú tâm vào việc ăn uống, Lưu thị trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói bà, vị đại bá mẫu này, không thể quản được chuyện của Kim Đồng Tử, nhưng bảo bà trơ mắt nhìn đứa nhỏ này bị dạy hư, bà cũng thực sự không làm được. Bà không hối hận khi nói cho Quý Phi trong cung chuyện Kim Đồng Tử bị mang đi dạo hoa lâu…

Nhưng trong lòng bà, rốt cuộc vẫn có chút không tự tin, thật sự lo lắng Kim Đồng Tử sẽ oán trách bà, càng sợ hắn không chịu nguôi giận. Đời này của bà một cái liếc mắt là thấy đến cuối, cũng không có gì mong đợi, niệm tưởng duy nhất, chính là hai tỷ đệ nhà họ Tào đều được bình an, chống đỡ môn diện Tào gia.

Tuy nhiên, nhìn Trạm Hề ăn ngon uống tốt, tâm hồn không vướng bận, Lưu thị vừa thở phào nhẹ nhõm, lại càng thêm vui mừng. Tuy nói tính nết của Kim Đồng Tử mấy năm nay dường như có thay đổi chút, nhưng rốt cuộc hắn vẫn tốt, đối với người trong nhà không hề ghi thù.

Lưu thị suốt bữa không ăn được bao nhiêu, chỉ mãn tâm mãn nhãn vui vẻ nhìn Trạm Hề ăn cơm. Cũng may Trạm Hề không phải người thường, hắn ăn sạch cả bàn đồ ăn, không lãng phí chút nào, chỉ là hơi căng bụng.

Trạm Hề sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, nói: “Đại bá nương, nhà mình hiện tại chỉ có hai chúng ta ăn cơm, về sau không cần làm nhiều đồ ăn như vậy đâu.”

Lưu thị buồn cười nhìn cái bụng hắn, trêu chọc nói: “Người ta nói “choai choai tiểu tử ăn nghèo lão tử”, ta ban đầu còn không tin đâu, thằng bé ăn khỏe thì ăn được bao nhiêu chứ? Không ngờ hôm nay… Ta xem ra không thể không tin rồi.”

Lời bà nói, các cô cô và đại nha hoàn được yêu thích hầu hạ bên cạnh đều khúc khích cười, trong không khí tràn ngập hơi thở vui vẻ.

Trạm Hề cũng không để ý việc họ trêu chọc mình. Vừa đúng lúc nha hoàn bên ngoài thông báo rằng con chó sư tử hắn đã cho đi tắm sạch sẽ, lau khô lông rồi, đang đợi ở bên ngoài.

Lưu thị có chút kinh ngạc: “Chó sư tử? Loài này hình như không phải giống bản địa.”

Trạm Hề sai người ôm chó vào, sau đó đón lấy con chó ngoan ngoãn hiền lành, đặt vào lòng Lưu thị, cười hắc hắc nói: “Đây là con chó cháu đặc biệt giành được cho đại bá mẫu đó ạ! Về sau cứ để nó bầu bạn với người!”

Lưu thị ôm con chó đầy lòng, đang hiếm lạ vuốt ve bộ lông đặc biệt bồng bềnh mượt mà của nó, lại bị ý tứ trong lời nói của Trạm Hề làm cho giật mình: “Giành được?!”

Trạm Hề đắc ý dào dạt gật đầu: “Đúng vậy! Con chó sư tử này là do tên Vương Ý Như kia tặng cho Thái Tử, cháu lại cướp được từ tay Thái Tử! Giờ cháu đưa chó con cho người, thế nào, người cảm động lắm đúng không?”

Lưu thị: “……”

Trong lòng ta đang ôm cái gì đây? Là chó con sao?

Ôi không, chó con sao lại nóng bỏng tay đến thế chứ!?

Đây thật ra là một củ khoai lang hình dáng con chó trưởng thành đi!? Đúng vậy đi?

***

Trạm Hề dọa Lưu thị một hồi, cười hì hì để lại một câu: “Không sao đâu, cháu cướp được thì là của cháu. Giờ cháu nói tặng cho người, thì nó chính là của người, người cứ nuôi nó thật tốt nhé!” Rồi hắn trốn chạy.

Lưu thị ôm con chó ngoan ngoãn, vứt không được, không vứt cũng không xong: “……”

Lại nghe thấy từ phía bên kia của cổng vòm trăng khuyết cách sân, xa xa vọng đến tiếng của thiếu niên:

“À đúng rồi đại bá mẫu, ba ngày nữa cháu còn mang nó về cung một chuyến, nhưng người yên tâm, con chó này nói là cho người thì là của người mà, cháu chỉ là vào cung một chuyến, tiện thể nhờ Ngự Thú Sư đến đây chỉ cho người cách nuôi dưỡng con chó này thật tốt thôi, vậy cháu về đây, người nghỉ ngơi sớm nhé!”

Lưu thị: “……”

Con chó ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bà, lòng bà ngũ vị tạp trần, phức tạp vô cùng, tay vô tri vô giác bắt đầu vuốt ve con chó.

Dung ma ma, người đã bầu bạn với bà hơn nửa đời, thấy thế liền cười trấn an: “Nhìn con chó này, lớn lên thật sự không giống tầm thường, đẹp đẽ lạ thường. Tiểu thiếu gia đặc biệt mang đến cho ngài, đó là đang nhớ thương ngài đấy! Lúc nhàn hạ ngài không thích nữ công, con chó này cũng có thể bầu bạn giải buồn cho ngài.”

Lưu thị đương nhiên biết đây là tấm lòng của đứa trẻ Kim Đồng Tử nhớ đến mình. Bà quả thật cảm thấy được an ủi và vui vẻ, thậm chí cảm động đến muốn rơi lệ, nhưng mà…

Thấy vẻ chần chờ do dự trên mặt Lưu thị, Dung ma ma tiếp tục nói: “Tuy nói là đến hơi khéo một chút. Nhưng ngài cũng không cần quan tâm con chó là ai mua, hay Tiểu thiếu gia làm cách nào có được nó, chỉ cần nhớ con chó là do Tiểu thiếu gia tặng là được.”

Chuyện này cho dù có làm lớn đến tận trước mặt thánh nhân, kết cục cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Hơn nữa rất nhiều chuyện, Lưu thị, một góa phụ như bà, không thể nhúng tay vào được. Như con chó sư tử quý báu này, Quốc Cữu gia đã cho, bà cứ nhận là được. Cùng lắm thì lại nói thêm vài câu với Quý Phi nương nương thôi.

***

Trạm Hề trở lại sân của mình. Vừa bước qua cổng viện, hắn liền thấy một bóng đen mập mạp lao về phía mình.

“Làm gì đó, làm gì đó?” Trạm Hề nhanh tay lẹ mắt tóm được con mèo lấy mặt làm mục tiêu.

Nhưng con mèo li hoa tên Lão Hổ không vì bị Trạm Hề nắm trúng gáy mà chịu an phận. Ngược lại, nó theo tư thế của Trạm Hề, vươn dài cổ, mũi mấp máy, dường như đang ngửi mùi trên người hắn.

Trạm Hề bị nó làm cho bật cười: “Sao thế hả ngươi, ngươi tưởng ngươi đang bắt gian à?”

Cười xong, hắn cũng không chê, ôm mèo vào lòng, thuận tay vuốt ve lông nó, rồi lại gãi cằm nó. Con mèo cái bá đạo nhỏ bé được một hồi hầu hạ tinh tế như vậy liền nằm sõng soài lộ bụng, hừ hừ thích thú.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tâm trạng Trạm Hề không tồi.

Một số người liền cảm thấy đây là một thời cơ tốt. Kết quả là, một gã sai vặt tiến sát lại Trạm Hề, cẩn thận nói: “Quốc Cữu gia, chiều nay, Trương thiếu gia có đến, nhưng ngài lúc đó đã vào cung nên không gặp. Hắn nhờ tiểu nhân nói lời xin lỗi với ngài, ngày mai hẹn đi ngoại thành, hắn có việc không đi được.”

Trương thiếu gia, Trương Vận Lễ, là cháu trai không nên thân xếp thứ ba của Lễ Bộ Thị Lang. Hắn là một trong những bạn bè xấu của nguyên thân Tào Duệ Chi, cũng là kẻ chủ mưu cười nhạo con mèo cái, hại nó bị đánh chết bằng loạn côn trong cốt truyện gốc. Hắn càng là người đã chủ động rủ nguyên thân đi hoa lâu lần này, khiến nguyên thân bị Tào Quý Phi đặc biệt gọi vào cung răn dạy một trận.

Tất cả những hành vi trước đây của gã này, lọt vào mắt Trạm Hề, chỉ còn lại ba chữ: Gậy thọc c.ứ.t.

Còn về việc tại sao ngày mai hẹn đi “dạo chơi ngoại thành” mà hắn không tới được sao? Rất đơn giản, Trương Vận Lễ chắc chắn đã bị gia pháp trừng trị, giờ này e rằng đang ai u ai da nằm trên giường đâu.

Lúc này, việc nhắc đến những bạn bè xấu đó trước mặt Trạm Hề, chắc chắn không phải không có ý đồ xấu sao? Phải biết rằng, quản gia còn không dám hé răng một lời nào đâu.

Thấy gã sai vặt cúi đầu khom lưng chờ đợi đáp lại, Trạm Hề cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói Trương Tam à? Ta còn quên mất ngày mai có hẹn với hắn nữa chứ, ngươi lại nhớ kỹ thật đấy.”

Cuối cùng, Trạm Hề lại cười hỏi: “Ngươi sao còn ở đây?”

Gã sai vặt không hiểu Trạm Hề đang nói gì: “A? Cái gì?”

Gã sai vặt này còn chưa hiểu ra, liền thấy Trạm Hề lập tức lạnh mặt, giơ tay lên, ra hiệu cho những người khác: “Thất thần làm gì, còn không mau bắt lấy cái thứ ăn cây táo rào cây sung cẩu nô tài này cho ta!”

Các gã sai vặt khác phản ứng cực nhanh, hỏa tốc tiến lên, đè gã này xuống, chờ chỉ thị của Trạm Hề. Trạm Hề vẫy vẫy tay: “Đưa đến chỗ quản gia, bảo quản gia hỏi ý đại bá mẫu.”

Tuy nói những người bên cạnh hắn đều đã qua mắt Tào Quý Phi, nhưng hiện giờ là việc của phủ tướng quân, Lưu thị lại là chủ mẫu đương gia. Chuyện nhỏ này, giao cho bà ấy là phải.

Đúng lúc này, con mèo li hoa tên Lão Hổ, vốn không mấy khi thích dính người, thừa lúc Trạm Hề không để ý, nhảy phắt ra xa. Trạm Hề thấy lòng trống không cũng không thèm để ý. Trước khi con mèo biến mất, hắn nói với nó: “Lão Hổ, ba ngày nữa ngươi có muốn ta mang ngươi vào cung gặp một con lão hổ khác không?”

Lão Hổ căn bản không hiểu hắn đang nói gì, đáp lại một tiếng “Meo”, rồi thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.

Trạm Hề vừa xử lý một gã sai vặt, các gã sai vặt khác đều nơm nớp lo sợ. Hắn thấy không thú vị, vẫy tay gọi một tiểu nha hoàn quen mặt lại đây.

Tiểu nha hoàn cung kính thi lễ.

“Ta nhớ ngươi họ Thạch, người trong nhà ở gần đây đúng không?”

Gần kinh thành có rất nhiều thôn, Trạm Hề từ xó xỉnh ký ức của nguyên chủ tìm ra một thôn tên Thạch Gia Thôn. Cô bé này hẳn là người của Thạch Gia Thôn.

Quả nhiên, tiểu nha hoàn nhỏ giọng lí nhí đáp: “Đúng vậy.”

Trạm Hề hài lòng gật đầu: “Vậy trong thôn các ngươi chắc chắn có chó đúng không? Ngày mai ta bảo quản gia sắp xếp, phái người đưa ngươi về một chuyến, ngươi đi chọn cho ta hai con chó con về. Thôn các ngươi không có thì đi hỏi thôn bên cạnh.”

Tiểu nha hoàn nghe xong lời phân phó này, thực sự có chút mơ hồ không rõ, vừa nãy Quốc Cữu gia chẳng phải mới có một con chó sư tử cực phẩm sao? Sao lại còn để ý đến chó ta trong thôn của họ?

Trạm Hề cũng không có ý định giải thích thắc mắc cho nàng, chỉ hỏi một câu: “Chuyện này ngươi làm tốt được không?”

Kia sao có thể nói không được chứ? Tiểu nha hoàn cung cung kính kính đồng ý chuyện này.

Trạm Hề hài lòng. Chuyện ba ngày sau đã có sắp xếp, cũng là lúc đi tắm rửa và ngủ.

Tuy nhiên hắn hài lòng đi ngủ, nhưng giờ này vẫn còn có người không ngủ được.

***

Bên trong Tử Vi thành, chính điện Thái Cực Cung.

Trong tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, hai cung nữ thái giám khoanh tay đứng im lìm như hình nộm, không một tiếng động.

Quế ma ma chật vật nằm sấp trên mặt đất, sự sợ hãi tột độ khiến bà ta thậm chí không thể nói được lời xin tha. Đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy.

Chỉ nghe thấy từ phía trên, truyền đến một tiếng sâu kín thở dài 

“Quế ma ma, từ Tạ gia đến Tào gia, từ Tào gia đến Hoàng cung… Mẫu thân của bổn cung và bổn cung, vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play