Edit Miên
Cùng ngày nhá nhem tối, người trong cung lại đến.
Thiếu niên lang áo gấm đai ngọc, đang lười biếng nằm trên chiếc ghế trúc bập bênh. Ghế bập bênh khẽ đưa, hai chú chó đen kêu “ẳng ẳng”, nhào lên gặm giày và cắn vạt áo hắn. Hắn hoàn toàn không để ý, mặc kệ chúng làm ầm ĩ.
Trên cây lê trong viện, còn có một con mèo li hoa, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm bọn chúng. Đôi mắt nhỏ vô cùng thông minh lanh lợi kia không biết đang suy nghĩ gì.
Nha hoàn gã sai vặt thì cung kính có thừa nhưng thân cận lại không đủ, đều đứng canh giữ ở nơi cách đó không xa.
Người vừa tới không lộ vẻ gì thu hết mọi thứ vào đáy mắt, mỉm cười nói rõ ý định với Trạm Hề: “Quý Phi nương nương trạch tâm nhân hậu, đã cho phép Quế ma ma về nhà dưỡng lão. Nhưng bên cạnh tiểu thiếu gia ngài không thể thiếu người hầu hạ, phải không? Này, nô tỳ may mắn được Quý Phi nương nương tin tưởng, nên đến đây. Sau này, ngài có việc gì cứ việc phân phó nô tỳ.”
Vừa nói, người phụ nữ trung niên này đã chỉnh trang bản thân vô cùng gọn gàng, tính tình nhìn rất sảng khoái. Bà ta lại làm bộ như vừa nói sai điều gì, khẽ vỗ nhẹ mặt mình, cười nói: “Nhìn nô tỳ hồ đồ chưa kìa, quên cả giới thiệu bản thân. Nô tỳ họ Điền, là chữ Điền trong ruộng đồng đó ạ.”
Trạm Hề nghe xong, khẽ gật đầu: “Điền cô cô?”
“Dạ!” Điền cô cô đáp lời vô cùng vang dội.
Điền thị không phải một mình đến, phía sau còn có bốn cung nữ tuổi không lớn không nhỏ đi theo. Theo lời bà ta, mấy cung nữ này đều được Quý Phi nương nương ban ân điển, cho xuất cung trước. Bất quá, quen hầu hạ người rồi, sau này cũng không biết làm gì cho tốt, nên dứt khoát đến chỗ Quốc Cữu gia ngài để kiếm miếng cơm.
Đối với sự sắp xếp của Tào Quý Phi, tôn chỉ nhất quán của Trạm Hề chính là coi như mình là một tên ngốc, nói gì cũng đúng, đúng, đúng là được.
Cho dù Tào Quý Phi có tính toán rửa sạch đám nha hoàn gã sai vặt bên cạnh hắn một cách không mấy che giấu, Trạm Hề cũng cứ làm bộ như không biết gì: “Được thôi, ngươi đã là người tỷ tỷ phái tới, vậy cái sân này giao cho ngươi quản lý. Các ngươi nghe rõ chưa? Sau này phải nghe lời Điền cô cô từ trong cung ra này, biết chưa?”
Phủ tướng quân lâu không có chủ, người già trong phủ không nhiều. Đám nha hoàn gã sai vặt này phần lớn là người mới được mua về từ nhà chứa mấy năm trước, cũng thật sự cần phải dạy dỗ cẩn thận.
Ở một vương triều phong kiến như vậy, việc hầu hạ người khác cũng là một môn học vấn không nhỏ.
Điền cô cô tính tình nhìn rất mạnh mẽ, nhưng cũng không vì Trạm Hề phối hợp mà lập tức hấp tấp thể hiện uy quyền của người mới đến. Bà ta chỉ tạm thời án binh bất động, còn đặc biệt thân thiết hỏi han các tiểu nha hoàn khác về cuộc sống hàng ngày của Trạm Hề.
“Điền cô cô.” Trạm Hề gọi bà một tiếng.
Người phụ nữ đang giúp hắn chỉnh lại mền gối nghe tiếng liền đến, thấy hai chú chó con đang làm ầm ĩ trên bụng thiếu niên trên ghế bập bênh, bà ta làm bộ như không thấy, cười hỏi: “Tiểu thiếu gia có gì muốn phân phó nô tỳ ạ?”
Đâu chỉ là làm bộ không thấy hai chú chó con đó, bà ta còn phải cố gắng lắm mới làm bộ không thấy bốn chữ to tướng trên trán hai chú chó con kia nữa chứ!
“Ngày sau ta muốn vào cung một chuyến, lâu lắm không đến thư phòng, ta có chút nhớ Điêu tiên sinh.” Trạm Hề chuyển chủ đề, “Ta định mang theo một người biết vẽ tranh vào vẽ phong cảnh Cửu Châu Trì, ngươi ngày mai ra phố đông xem có người bán tranh không, cần loại vẽ chân dung vừa nhanh vừa tốt ấy.”
Muốn vẽ phong cảnh Cửu Châu Trì, lại còn muốn tìm họa sĩ vẽ chân dung vừa nhanh vừa tốt? Đây thật sự là một yêu cầu không đầu không cuối.
Nhưng là phận nô tỳ, còn dám nghi ngờ lời chủ nhân sao?
Điền cô cô lập tức cười khanh khách đáp ứng. Đối với một người đã lăn lộn trong cung đến tuổi này như bà ta, chút việc nhỏ này căn bản không đáng là gì.
***
Ba ngày sau, Trạm Hề chuẩn bị tiến cung.
Ra cửa, trong tay hắn nắm bốn sợi dây thừng, ba sợi trói chó, một sợi dắt mèo.
Tính tình con mèo li hoa tên Lão Hổ thật sự có thể nói là bá đạo. Nó bị Trạm Hề lôi ra cửa, giận mà không dám nói gì liền trút giận lên con chó sư tử. Giờ phút này, cả con mèo béo ú nằm phục trên đầu và cổ chó sư tử, chết sống không chịu tự mình đi.
Con chó sư tử hiền lành: “……”
Trạm Hề thương hại liếc nó một cái: “Khổ thân ngươi, không sao đâu, hôm nay về chỉ là để cáo biệt chủ cũ của ngươi thôi, đừng sợ.”
Chó sư tử không hé răng, đuôi Lão Hổ dựng thẳng lên, bốp một tiếng quất vào lưng nó. Chó sư tử: “……” Thật sự là giận mà không dám nói.
Nếu không phải hai chú chó đen kia vẫn còn là chó con, “anh anh chít chít” tiếng kêu non nớt nghe rất nhỏ dại, thì con mèo bá đạo này đã muốn thưởng cho chúng hai cú miêu quyền rồi.
“Ngươi đừng quá đáng thế, sao cứ bắt nạt chó con mãi vậy?” Trạm Hề chọc chọc đầu mèo, dạy dỗ xong lại uy hiếp: “Ngươi còn thế này thì không mang ngươi vào cung xem một con “lão hổ” khác đâu nhé!”
Thực tế, Trạm Hề mang nó vào cung không chỉ để nó gặp Nhị hoàng tử Đại Trùng Nhi như ngoài miệng nói, mà còn vì cái chân bị đứt đã nhiều năm của nó. Đại phu được phủ tướng quân mời đến nói là khó chữa, hắn định mang vào cung nhờ ngự y xem có cứu được không.
Chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi qua phố lớn, bỗng nhiên dừng lại. Sau đó Trạm Hề nghe thấy tiếng Điền cô cô từ ngoài cửa sổ vọng vào: “Tiểu thiếu gia, là nô tỳ đã tìm được vị họa sĩ hôm qua rồi ạ.”
Điền cô cô đã tìm được họa sĩ vừa ý và cũng đã báo với Trạm Hề. Bất quá, bà ta không đưa người về phủ tướng quân mà chỉ thỏa thuận giá cả và hẹn hôm nay gặp nhau ở ngã rẽ gần phố Chu Tước, Tử Vi thành.
…
“Tại hạ Thôi Khác, tự Tử Thận, bái kiến tiểu thiếu gia.”
“Khác” có nghĩa là cung kính, cẩn thận, tên tự này rất hợp với tên thật.
Nghe thấy giọng thanh niên ôn hòa từ ngoài cửa sổ vọng vào, Trạm Hề vén bức rèm thêu văn phức tạp lên, liền thấy một thanh niên mặc áo xanh mỏng, thân hình cao gầy đứng cách cửa sổ xe ngựa không xa.
Người này gầy nhưng không yếu ớt, quần áo đơn giản nhưng không keo kiệt, khí độ rất tốt. Xem ra Điền cô cô rất biết chọn người.
“Ngươi họ Thôi? Là người Thanh Hà Thôi thị?” Trạm Hề hỏi.
Thôi Khác nghe người khác nhắc đến “Thôi thị” là nghĩ ngay đến vọng tộc Thanh Hà, sớm đã thành thói quen.
Nghe vậy, hắn hàm súc cười nói: “Tại hạ vốn là người Bác Lăng Thôi thị, chỉ là hổ thẹn, tại hạ xuất thân từ chi thứ sáu, cô đơn đến tận đây, sống bằng nghề bán tranh, thật sự hổ thẹn, chỉ sợ không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên.”
Thanh Hà Thôi thị là vọng tộc Quan Đông, lịch sử ngàn năm, quan lại đời đời, trải qua mấy triều đại thay đổi mà danh vọng không suy giảm. Chỉ tính riêng tiền triều và tiền triều trước đó, số lượng tể tướng xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị đã lên đến mười người. Ngay cả ở triều đại này, những người có hy vọng được phong hầu bái tướng cũng không ít người xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị.
Bất quá, Bác Lăng Thôi thị theo lời Thôi Khác cũng không kém. Tuy rằng dòng dõi Bác Lăng Thôi thị ở triều đại này không bằng Thanh Hà Thôi thị, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Hơn nữa, vào giữa tiền triều trước đó, chi thứ hai hiển hách nhất của Bác Lăng Thôi thị từng được người trong thiên hạ ca ngợi là “dòng họ sĩ tộc đứng đầu”. Bất quá, điều này thì có liên quan gì đến Thôi Khác? Hắn xuất thân từ chi thứ sáu không mấy danh tiếng của Bác Lăng Thôi thị, vẫn chỉ là dòng dõi xa xôi.
Điều này cũng giống như việc hoàng tộc Hán triều đều mang họ Lưu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Lưu Bị từ nhỏ đã phải bán giày cỏ để kiếm sống vậy.
Thôi Khác an tĩnh đứng ở chỗ cũ, chờ vị tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý này thay đổi sắc mặt.
Hắn sớm đã quen với việc người khác nghe nói đến dòng họ mình, rồi biết được hắn không phải là người Thanh Hà Thôi thị, lại càng không phải là người của chi thứ hai Bác Lăng Thôi thị, sau đó sẽ lộ ra vẻ mặt gì. Hắn cũng không để ý đến sự khinh miệt và coi thường của người khác, chỉ là…
Thanh niên thở dài một hơi, chỉ là lần này vị tiểu thiếu gia này, hắn cho thật sự là nhiều quá!
Thôi Khác thật sự có chút tiếc nuối mối làm ăn này. Dù sao, giá cả đã thỏa thuận quả thật vô cùng hậu hĩnh, đủ để hắn trang trải tiền thuốc men cho mẫu thân trong một tháng.
Nếu mất đi cơ hội này, làm sao không đau lòng cho được?
…
Trạm Hề căn bản không biết vị thanh niên cao quý như trúc như ngọc này trong lòng có nhiều tâm tư như vậy. Sở dĩ hắn không lập tức trả lời đối phương là vì…
“Uy uy uy, đừng cắn, đừng cắn! Đó là giày của tiểu gia, không phải xương thịt cho hai ngươi nghiến răng đâu! Sao còn cắn nữa vậy, đừng cắn, thật sự muốn thủng rồi!!!”
“Lão Hổ, mau, cho chúng nó hai quyền giáo huấn một chút! Ngoan ngoãn đừng “anh anh anh”, lát nữa mang các ngươi đến gặp chủ nhân mới, các ngươi lại “làm loạn” giày của họ đi…”
Sau khi thu phục bốn con lông xù, Trạm Hề mới cười tiếp lời vừa nãy: “Ngoại tổ phụ ta xuất thân nông dân, mà nay chẳng phải cũng thành tựu tam đại đế sư sao? Bán tranh kiếm sống thì có gì mà nhục nhã? Bất cứ ai dùng bản lĩnh của mình để kiếm cơm đều đáng được tôn trọng.”
Nói xong, hắn mời Thôi Khác: “Ngươi lên xe ngựa đi, hôm nay theo ta vào cung vẽ mấy bức tranh, cần nhất là nhanh, đương nhiên ngươi tốt nhất nên vẽ cho đẹp một chút.”
Thôi Khác có chút khó tin nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, chỉ một lời này thôi, hắn đã biết được thân phận đối phương.
Cháu ngoại ruột của Tam Đại Đế Sư Tạ Thái Sư, đệ đệ của Tào Quý Phi, kinh thành ăn chơi trác táng nổi danh, Tào Quốc Cữu là đây ư!
Bất quá, Thôi Khác căn bản không thể ngờ được, một thiếu niên quý tộc danh tiếng không mấy tốt đẹp lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Bất cứ ai dùng bản lĩnh của mình để kiếm cơm đều đáng được tôn trọng”, một câu này thật sự khai sáng nhận thức!
Huống hồ, hắn, người đã sớm nếm trải đủ sự đời, lại nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy chân thành, không hề có chút qua loa hay giả tạo, hắn thật sự cảm thấy bán tranh kiếm sống không phải là điều gì khuất nhục!
Cuối cùng, Tào Quốc Cữu sao lại cho phép mình lên xe ngựa chứ? Hắn vậy mà lại cho phép mình lên xe ngựa!? Mắt Thôi Khác theo bản năng mở to hơn một chút.
Bất quá, Thôi Khác tính tình vẫn tương đối hàm súc, dù trong lòng sóng gió cuộn trào, vẻ mặt hắn cũng không có phản ứng quá kích động. Yên lặng đáp “vâng”, sau đó leo lên xe ngựa, chỉ có trời biết nội tâm hắn đang kích động và rung động đến mức nào.
Xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh.
***
Trạm Hề muốn đi thượng thư phòng nên không mang theo đám hạ nhân kia. Nếu không phải trước đó đã bái kiến Tào Quý Phi, hắn lại mất thêm một đám cung nữ thái giám đi theo như hình với bóng.
Hắn vừa kịp đến thượng thư phòng - vừa đúng giờ tan học buổi trưa.
Điêu tiên sinh bị hành vi không coi ai ra gì của hắn tức đến râu dựng ngược, lập tức điểm danh bắt Trạm Hề trả lời câu hỏi.
Nguyên nhân là vì Trạm Hề vừa gặp hai đứa nhỏ đã vui vẻ làm mặt quỷ, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị gọi lên trả lời.
Được thôi, đáp thì đáp, dù sao cũng chỉ là Tứ Thư Ngũ Kinh thôi mà.
Điêu tiên sinh thật ra cũng không cố ý làm khó Trạm Hề, ông chỉ là thân là sư trưởng, thật sự chướng mắt loại học sinh không chịu cầu tiến, ba ngày đi đánh cá, hai ngày phơi lưới, huống chi học sinh này lại là cháu ngoại của Tạ Thái Sư!
“Tử viết: “Ngô thường chung nhật bất thực, chung dạ bất tẩm, dĩ tư, vô ích, bất như học dã.” Câu này giải thích thế nào?”
“Khổng Phu Tử nói: “Ta đã từng cả ngày không ăn cơm, suốt đêm không ngủ được, để suy nghĩ vấn đề nhưng việc đó vô ích, chi bằng đi học còn hơn.””
Trạm Hề chọn lọc mà trả lời vài câu hỏi.
Ban đầu Điêu tiên sinh thấy hắn trả lời được một hai câu, không biết thì nói không biết, còn tưởng là do mình hỏi có chút khó. Kết quả, mắt ông rời khỏi sách vở, dừng lại trên người thiếu niên lười biếng đang lấp lánh dưới ánh mặt trời…
Hay cho thằng nhãi, cái vẻ mặt lười biếng này, không phải là không trả lời được, mà là không muốn trả lời hoặc lười đến mức trả lời bừa cho xong chuyện đấy chứ!?
Nghĩ thông suốt rồi, Điêu tiên sinh càng thêm tức giận, đang chuẩn bị cho Trạm Hề một trận đánh vào lòng bàn tay, kết quả đã đến giờ tan học buổi trưa.
Điêu tiên sinh: “……”
Ông có ý còn muốn nói với Trạm Hề vài câu, nhưng tên nhãi này đã nhanh mắt hi hi ha ha ôm lấy Nhị hoàng tử, lặp lại nâng lên cao, rồi lại còn tính toán vứt chơi, ông thấy mà kinh hồn bạt vía, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Cuối cùng, Điêu tiên sinh phất tay áo bỏ đi.
So với đám thư đồng, Nhị hoàng tử đương nhiên thân thiết với cậu hơn. Vừa nãy cậu còn vứt hắn chơi, nhưng thật là thú vị!
Giờ tiên sinh đi rồi, Nhị hoàng tử liền túm lấy tay áo Trạm Hề: “Tiểu cữu cữu, hôm nay người thật là lợi hại, vậy mà trả lời được sáu câu hỏi đó!”
Đứa trẻ thật đúng là không nhớ lâu, lần trước bị đánh vào mông nở hoa còn khóc oa oa, bây giờ đã nhìn cậu với vẻ mặt sùng bái.
“Còn chẳng phải sao,” Trạm Hề xoa đầu Nhị hoàng tử, “Nếu không phải vì đến gặp Đại Trùng Nhi ngươi, ta cũng chẳng vui vẻ gì mà dậy sớm tinh mơ, chỉ vì chạy đến xem cái mặt già xấu xí của Điêu tiên sinh.”
Nói xong, hắn lại sắp xếp: “Ăn cơm trước đã, buổi trưa không cần nghỉ ngơi, ta có một bất ngờ muốn tặng cho các ngươi, Thái Tử cũng đến đây.”
“A?” Thái Tử giật mình, phản xạ có điều kiện nói, “Cô đâu phải trẻ con nữa, không cần ngươi nâng lên cao đâu!”
Thái Tử vốn dĩ thấy Trạm Hề và Nhị hoàng tử làm loạn một đoàn, cái tiểu cữu cữu này còn xoa đầu Nhị hoàng tử rồi nhấc lên cao vứt qua vứt lại, trong lòng không khỏi hâm mộ, nhưng hắn là Thái Tử, không thể có phản ứng gì, bằng không sẽ bị chê cười.
Nhưng trẻ con mà, luôn không kiềm chế được, cho nên Thái Tử suốt cả quá trình đều lén lút nhìn trộm tình hình bên kia. Kết quả Trạm Hề lập tức gọi tên hắn, trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh Trạm Hề chơi đùa với Nhị hoàng tử, đầu óc ngắn mạch, miệng liền thốt ra.
Trạm Hề cười hì hì ghé sát vào: “Ồ? Thái Tử đang nói gì vậy, ta có nói muốn ôm ngươi nâng lên cao đâu…”
Sau khi nhận ra là mình tự mình đa tình, mặt Thái Tử lại đỏ bừng.
Hắn không dám nhìn vẻ trêu chọc của Trạm Hề, có chút chột dạ khó thở, lắp bắp nói: “Ngươi nghe nhầm rồi, cái gì nâng lên cao! Cô mới không có nói, cô, cô vừa nãy là nói, không đúng, là hỏi ngươi, hỏi ngươi có chuyện gì!”