Edit Miên

Trạm Hề thay một bộ quần áo mới, chuẩn bị ra ngoài. Hiện giờ hắn đang rảo bước khắp sân tìm con chó sư tử ngoan ngoãn, hiểu chuyện kia.

Quế ma ma, người vừa định gây sự cho Lưu thị, lập tức chưa kịp phản ứng lại. Mí mắt bà giật giật, có chút khó tin nhìn Trạm Hề đang chuẩn bị ra ngoài: “Không phải, Quốc Cữu gia, ngài đây là thật sự tính toán đến viện của Lưu thị dùng bữa tối sao?”

“Ừm, không thì sao?” Trạm Hề cong lưng nhìn quanh, căn bản không thèm để ý đến Quế ma ma. Hắn hỏi những hạ nhân khác: “Chó của ta đâu? Một con chó lớn như vậy của ta, sao tự nhiên lại biến mất?”

Trong cung có một đám cung nữ thái giám được sắp xếp đến hầu hạ hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng là người của cung Quý Phi. Sau khi đưa hắn về phủ tướng quân, nhóm người này cũng trở về cung. Hiện giờ trong viện của Trạm Hề, đều là những nha hoàn, gã sai vặt mới được sắp xếp bên cạnh hắn từ hai năm trước.

Một nha hoàn lanh lợi cẩn thận nói với Trạm Hề: “Tiểu thiếu gia, con chó đó, hình như bị đuổi đi đằng kia…”

“Bị đuổi?” Trạm Hề hứng thú: “Ai dám đuổi nó?”

Đó là con chó hắn mang về mà, hơn nữa còn là một con chó sư tử quý hiếm, cực phẩm nữa chứ! Ai dám đuổi nó?

Trạm Hề nhấc bước đi về phía đó, liền phát hiện con chó quý tộc ấy hiện giờ đang run rẩy co ro trong góc, và kẻ đang chặn đứng nó chính là…

Con mèo li hoa uy vũ khí phách.

Quả nhiên, người không dám đối phó với con chó này, nhưng mèo thì dám!

“Nga ~ Đánh nhau à, ta đến không đúng lúc à?” Trạm Hề cà lơ phất phơ xuất hiện.

Con chó sư tử này hôm nay đã chịu không ít kinh hãi. Hiện giờ nó đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trạm Hề, vẻ mặt đầy tủi thân. Còn một bên, đại tỷ mèo li hoa đầu tròn xoe, tròn vo mập mạp cũng quay đầu nhìn lại.

Đó không phải là một khuôn mặt mèo đáng yêu. Mặc dù nó sinh ra lông xù tròn vo, nhưng đôi mắt tròn to lại đầy vẻ hung dữ. Hơn nữa nó còn bị phá tướng, một vết sẹo dữ tợn từ trán xẻ ngang qua mũi, kéo xuống khóe miệng, chia đôi cả khuôn mặt mèo.

Với ngoại hình này, nhìn thế nào cũng không được yêu thích, hơn nữa nó còn hung dữ!

“Meo…!!” Quả nhiên, con mèo này nổi giận đùng đùng hằm hè về phía Trạm Hề.

Nó trừng mắt nhìn Trạm Hề, vừa giận dữ mà kêu meo meo meo, vừa dùng chân lông điên cuồng dậm chân xuống đất, mỗi một tiếng meo là một lần dậm. 

Trạm Hề: “……”

Ngay cả khi hắn không cố ý vận dụng linh lực để tăng cường ngũ giác, hắn dường như cũng có thể hiểu ý của con mèo này. Nếu hắn không đoán sai, nó hẳn là đang tuyên thệ chủ quyền, biểu đạt ý  “Đây là địa bàn của lão nương, ngươi dựa vào cái gì mà mang con chó này về!”

Trạm Hề bất đắc dĩ đỡ trán: “Được rồi được rồi đừng giận, nó đi ngang qua thôi, có biết không, đừng bá đạo như vậy.” Trấn an con mèo bá vương đang bán tín bán nghi này, Trạm Hề vẫy tay về phía con chó vô tội: “Chó con, lại đây, lại đây.”

Con chó nghe thấy tiếng hắn gọi, cẩn thận dán sát vào tường, từng chút từng chút một cọ lại gần. Cái dáng vẻ tiểu tức phụ tủi thân ấy, thật đáng thương mà cũng thật buồn cười.

Con mèo li hoa dường như cũng đã hiểu lời Trạm Hề nói, không tiếp tục làm khó con chó vô tội kia nữa. Nó nhảy phắt lên tường, từ trên cao nhìn xuống Trạm Hề, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, không biết đang suy nghĩ gì.

Động tác nó nhảy lên tường nhìn thật tiêu sái, nhưng vừa nãy nó dường như còn khập khiễng một chút… Con mèo này vẫn là què chân sao?

Con chó sư tử ẳng ẳng cọ cọ dán chặt lấy bắp chân Trạm Hề không động đậy. Hắn như suy tư gì mà ngồi xổm xuống vuốt ve đầu chó, sau đó giao nó cho thuộc hạ, bảo bọn họ hỏa tốc đưa nó đi tắm rửa, lát nữa lau khô lông. Hắn hẳn là sẽ ăn cơm ở viện của đại bá mẫu, đến lúc đó bảo bọn họ lại đưa con chó qua.

Mắt thấy các nha hoàn gã sai vặt bận rộn lên, Quế ma ma xán tới định nói gì đó, Trạm Hề lại không thèm để ý đến bà ta, vẫy tay về phía con mèo li hoa vẫn còn đang quan sát tình hình trên tường: “Ngươi, xuống đây.”

Con mèo li hoa thờ ơ, liếm liếm đôi chân trắng như găng tay của mình, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn.

Trạm Hề nhận ra một chút: “Ngươi còn chưa có tên đúng không? Xuống đây, xuống đây ta sẽ đặt tên cho ngươi.”

Không biết có nghe hiểu hay không, con mèo li hoa này vừa lúc Trạm Hề dứt lời, liền nhảy phắt xuống, vị trí không lệch chút nào, ngay giữa mặt Trạm Hề.

Trạm Hề bị đập vào mặt: “……” Ngươi là anh em của côn trùng ôm mặt sao!?

Kéo con mèo li hoa đang bám dính trên mặt xuống, Trạm Hề bị lông mèo cào vào mũi, liên tục hắt hơi mấy cái. Thấy đám hạ nhân đang kinh hồn táng đảm chuẩn bị xông lên, hắn kịp thời phất tay, ra hiệu mình không sao, bảo bọn họ dừng lại.

Hoãn lại được một chút, Trạm Hề vươn tay, gãi gãi cằm con mèo li hoa, nhìn cái khuôn mặt mèo hung dữ kia, “Hắc” một tiếng liền cười, nói: “Các ngươi mau nhìn xem, cái dáng vẻ hung dữ nhỏ nhỏ này của nó, giống Đại Trùng Nhi biết bao!”

Tất cả hạ nhân: “……???”

Quốc Cữu gia thế nào cũng phải bắt một con mèo cái bị phá tướng lại què chân nói giống Nhị Hoàng Tử, lời này bọn họ nào dám đáp lại?

Nói giống, không được! Nói không giống, cũng không được.

Trạm Hề cũng không cần bọn họ đáp lại, hớn hở vuốt ve lông mèo li hoa: “Được rồi, ngươi lớn lên giống Đại Trùng Nhi, chi bằng đặt tên là Lão Hổ đi!”

Mọi người: “!!!”

A di đà Phật, hy vọng Nhị Điện Hạ nhũ danh Vu Thố (Lão Hổ) sau khi biết chuyện này, lúc khóc sẽ không quá vang dội.

***

Tào Duệ Chi tuy nói là một cây gậy thọc c.ứ.t, nhưng cũng không phải lúc nào cũng chỉ biết gây rối. Thỉnh thoảng hắn tâm trạng không tệ, cũng sẽ làm một vài chuyện tốt không lớn không nhỏ.

Cứ lấy con mèo li hoa bị phá tướng lại què chân trong viện hắn ra mà nói. Con mèo này nhìn thế nào cũng không được yêu thích, tính cách lại đặc biệt bá đạo và hung ác.

Khi Tào Duệ Chi vừa từ trong cung trở về phủ tướng quân, phủ tướng quân đã lâu không có người ở. Mặc dù đám hạ nhân đã tốn công tốn sức quét dọn không dưới một hai lần, nhưng làm sao lại là đối thủ của cư dân nguyên thủy - chuột chứ?

Ngay đêm đầu tiên trở về, Tào Duệ Chi cảm thấy không ổn, tỉnh giấc giữa đêm, liền bốn mắt nhìn nhau với một con Jerry. Tiếng thét chói tai vang vọng chín tầng trời.

Ngày hôm sau, thuộc hạ dâng lên không ít mèo với phẩm tướng đẹp đẽ.

Đúng lúc Tào Duệ Chi đang chọn mèo, con mèo li hoa xấu xí kia nhảy lên tường phủ tướng quân, mạnh mẽ chen mình vào giữa đám mèo xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự tin mà Mao toại tự tiến cử.

(*) "Mao Toại tự tiến cử" (毛遂自薦) là một thành ngữ Hán Việt, xuất phát từ điển tích trong lịch sử Trung Quốc. Nó có nghĩa là tự mình tiến cử bản thân, tự mình xung phong nhận nhiệm vụ dù ban đầu không được ai để mắt tới hoặc không được mời.

Tào Duệ Chi cũng bị nó chọc cười.

Những người phía dưới thì từ trước đến nay xem người mà hạ đồ ăn, tức giận đuổi con mèo này. Họ ghét bỏ nó gầy gò da bọc xương không hề cường tráng, nhìn là biết không bắt được chuột. Càng ghét bỏ nó bị phá tướng lại què chân, phẩm tướng như vậy làm sao quý nhân nuôi được!?

Con mèo li hoa xung phong nhận việc kia, mắt thấy sắp bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân một cách chật vật, nhưng Tào Duệ Chi nhìn nó thấy tội nghiệp. Chẳng qua là thưởng cho con súc sinh nhỏ này vài miếng cơm, hắn đường đường là Quốc Cữu gia, lại không phải không thưởng nổi vài miếng cơm đó, hà tất phải vậy?

Thế là, con mèo này liền ở lại phủ tướng quân.

Đôi khi, câu nói “Không thể trông mặt mà bắt hình dong” cũng áp dụng với mèo, đặc biệt là con mèo li hoa què chân này. Nó có thể làm được, còn hơn tất cả những con mèo mà người dưới dâng lên cộng lại!

Sau khi no nê một bữa cơm, ngay đêm đó, nó liền bắt mười con chuột mang đến giường Tào Duệ Chi để tranh công. Cả gia đình chuột đều được nó bày biện ngay ngắn, nghi thức cảm được đẩy lên tối đa, khiến Tào Duệ Chi tiếp tục la hét giữa đêm.

Nhưng nó làm được thì làm được, Tào Duệ Chi cũng bị nó dọa cho không nhẹ, giận mắng hạ nhân, không cho phép con mèo này xuất hiện trước mặt mình nữa.

Quản gia thì lại quý trọng con mèo này, phân phó rằng đây là con mèo từng được tiểu thiếu gia để mắt tới, không thể lơ là, cơm vẫn phải cho ăn tiếp.

Hơn nữa mèo lại không hiểu người đang nói gì. Con mèo li hoa không nhận ra sự chán ghét của Tào Duệ Chi dành cho mình, còn cảm thấy mình là đại công thần. Tính tình nó bá đạo, đuổi tất cả những con mèo khác đến các sân khác trong phủ tướng quân. Nó tự mình chiếm lấy sân của Tào Duệ Chi, nó là con mèo duy nhất trong viện này!

Con mèo li hoa sau này cũng phát hiện Tào Duệ Chi không thích chiến lợi phẩm của nó, mà cả gia đình chuột trong viện rất nhanh đã bị nó diệt môn. Nha hoàn gã sai vặt cho ăn còn ngon hơn chuột, nó cũng không tiếp tục mang chuột về nữa. Tương đương là, sau này nó không còn làm Tào Duệ Chi tức giận nữa.

Con mèo li hoa này không thích dính người. Tào Duệ Chi thì rất nhanh liền quẳng nó ra sau đầu. Cứ thế mà bình an vô sự mấy năm.

***

Dù thế nào đi nữa, con mèo ban đầu nhìn cả người không còn một giọt mỡ, lúc trước chính là nhờ thơm lây ánh hào quang của Tào Duệ Chi mới sống sót, hiện giờ cũng được nuôi đến mượt mà, bóng bẩy.

Nếu không có những chuyện lùm xùm sau này, Trạm Hề có thể nói rằng đối với con mèo này, một câu nói của Tào Duệ Chi đã cứu một mạng, cũng coi như là một công đức nhỏ bé.

Tuy nhiên, Tào Duệ Chi sau này lại tải thêm “buff tìm đường chết”, con mèo li hoa này cũng rất nhanh bị liên lụy.

Không lâu một ngày nọ, bạn bè xấu của Tào Duệ Chi đến chơi. Đụng mặt con mèo này, hồ bằng cẩu hữu cười nhạo Tào Duệ Chi: “Đường đường nam tử hán, lại đi nuôi một con mèo cái xấu xí không chịu nổi sao?” Tào Duệ Chi tức tối, trực tiếp sai người đánh chết con mèo cho xong chuyện.

Đừng hỏi tại sao nam tử hán không thể nuôi mèo cái nhỏ, Trạm Hề nào biết tại sao. Người bình thường làm sao hiểu được mạch não của kẻ ngốc?

Bạn bè ngốc nghếch không hiểu, Tào Duệ Chi ngốc nghếch cũng không hiểu. Nhưng Trạm Hề lại nhìn thấy ở con mèo cái bá đạo nhỏ bé này, thấy được một điểm đột phá cho một sự kiện sắp tới.

Nghĩ đến cung yến một tháng sau đó, cùng với việc “nữ trạng nguyên” bị vạch trần trước mặt mọi người tại cung yến, và một loạt chuyện lùm xùm như “nữ tử giả trang nam tử tham gia khoa cử  phạm tội khi quân”, Trạm Hề liền cảm thấy con mèo này đang sáng lấp lánh.

“Lão Hổ à Lão Hổ, ngươi thật sự là bảo bối nhỏ của ta!” Trạm Hề cảm thán chấm chấm vào cái mũi ướt át của nó.

Con mèo li hoa phá tướng ngẩng đầu “meo” một tiếng, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, dường như đang nói.

Ngươi giờ mới phát hiện lão nương tốt sao? Cái thằng ngốc to xác ngay cả chuột cũng không bắt được!

***

Trạm Hề đến viện của Lưu thị thì các món chính đã sẵn sàng, chén đũa cũng đã được dọn.

Lưu thị thấy hắn đến, tự nhiên mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình mời hắn rửa tay, cười đến khóe mắt đều hằn lên những nếp nhăn do gió sương cuộc đời tạo nên.

Nha hoàn bưng chậu đồng sạch sẽ lên. Khi Trạm Hề bắt đầu rửa tay theo đúng trình tự, Lưu thị liền nói với Quế ma ma bên cạnh: “Ma ma vất vả cả ngày rồi, nhà bếp phụ cũng đã dọn đồ ăn xong, bà đi cùng các cô cô khác ăn mấy miếng đi, Kim Đồng Tử ở đây, có ta trông là được.”

Kim Đồng Tử là nhũ danh của Tiểu Quốc Cữu. Tương truyền năm đó Tạ thị hết lòng tin theo Đạo giáo. Một ngày nọ mơ thấy Thái Thượng Lão Quân mỉm cười ngón tay chỉ ra một đạo kim quang, kim quang hoàn toàn đi vào bụng Tạ thị. Ba tháng sau, Tạ thị được chẩn đoán là mang thai sau tuổi già! Bởi vậy Tạ thị liền cho rằng đứa bé này là do Thái Thượng Lão Quân ban tặng cho nàng, chắc là Kim Đồng Ngọc Nữ phục vụ bên cạnh lão quân.

Sau khi Tào Duệ Chi ra đời, là một bé trai, vậy đó chính là Kim Đồng Tử bên cạnh Thái Thượng Lão Quân. Kết quả là, nhũ danh của hắn chính là Kim Đồng Tử. Quế ma ma năm đó cũng gọi Tào Duệ Chi là Kim Đồng Tử, nhưng thỉnh thoảng bị Tạ Thái Sư nghe thấy và ngăn lại. Kể từ đó bà ta dường như có chút tự ngẫm về thân phận của mình, nhưng hiện tại nhìn thì… có vẻ vẫn chứng nào tật nấy!

Nếu Lưu thị, vị chủ mẫu phủ tướng quân này, trọng thị bà ta, thì Quế ma ma cũng không khách sáo, ứng tiếng là, liền chuẩn bị đi nhà bếp phụ ăn cơm.

Đối với Quế ma ma, Lưu thị nhất quán đối đãi lễ ngộ chu đáo. Quế ma ma năm đó là đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ thị, chị dâu của bà ta. Ở chỗ Tạ Thái Sư đều có vài phần thể diện, hiện giờ càng trở thành bà vú của Kim Đồng Tử, thì càng không thể đắc tội.

Tuy là chủ mẫu đương gia, nhưng Lưu thị không thích phô trương, lại thật lòng kính trọng Quế ma ma. Khi các chủ tử trong phủ dùng bữa, Quế ma ma nhất quán không cần hầu hạ, bản thân còn có thể đi nhà bếp phụ đồng thời ăn cơm.

Trạm Hề thấy Quế ma ma chỉnh lại cây trâm trên búi tóc, đang định đi về phía nhà bếp phụ, liền không nhịn được cong khóe miệng, ý cười chưa kịp đến đáy mắt.

Tốc độ trong cung nhanh hơn hắn tưởng. Hắn vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nhận đôi đũa Lưu thị đưa cho mình, liền có hạ nhân vội vàng tiến vào bẩm báo:

“Phu nhân! Phu nhân! Người trong cung đến!”

Lưu thị nhíu mày: “Sao thế này, mau nói.”

“Là người của Thượng Cung Cục, nói là đến thỉnh Quế ma ma đi hỏi vài câu…”

Nghe thấy tên Quế ma ma, Lưu thị nhíu mày càng chặt. Ngay trước mặt Trạm Hề, bà làm sao có thể cho phép người ta đưa bà vú của hắn đi. Chỉ là bà vừa định nói gì đó, còn chưa kịp, lại nghe thấy từ xa có nữ quan cất cao giọng nói:

“Chúng ta phụng mệnh hành sự, đã được Quý Phi nương nương chính miệng chấp thuận, mong phu nhân rộng lòng giúp đỡ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play