Edit Miên
Trạm Hề có thể lý giải tất cả những điều này, nhưng, tất cả những điều này thực sự cần thiết sao?
Khi bạn coi cả thiên hạ và giang sơn rộng lớn là tài sản riêng của nhà Lý, thì việc những đứa con trai tranh giành gia sản cắt không đứt, gỡ càng rối hơn dường như là đương nhiên.
Nhưng trên thực tế, thiên hạ thật sự là tài sản riêng của một dòng họ sao?
Khi bạn đứng cao hơn một chút, nhìn xa hơn một chút, nhìn về phía trước, nhìn về trăm năm sau, nhìn về nghìn năm sau: Thiên hạ, giang sơn, không thuộc về dòng họ nào, nó thuộc về toàn thể dân tộc Trung Hoa.
Như thế, thì cuộc tranh giành ngươi chết ta sống như nước với lửa như vậy, vẫn là cần thiết sao?
Nhưng bất kể cần thiết hay không, có ai từng hỏi hai đứa trẻ trong tâm bão ấy đâu?
Ai lại để ý chúng nghĩ gì đâu? Chúng thực sự đều muốn làm hoàng đế sao? Chúng có hiểu ý nghĩa chân chính đằng sau từ “hoàng đế” không? Chúng lại thực sự cảm thấy, mình cần phải giết chết huynh đệ của mình sao?
Trong cuộc tranh giành ngôi vị đẫm máu này, hai hoàng tử này không còn là những sinh mạng độc lập, mà chỉ là tấm vé vào cửa để một phe thế lực nào đó tham gia vào cuộc chiến giành phú quý ngập trời mà thôi.
Trạm Hề ý xấu hỏi: “Ngươi nói ta nếu làm hai tấm vé vào cửa này hiểu rằng chúng bất quá là “người” như thế, kết cục sẽ thế nào?”
438 đang nhặt rác không nghe rõ: “Cái gì? Ngươi nói gì? Ngươi muốn vé xem phim? Mấy thứ này ở đống rác đều là vé đã qua sử dụng, ta nhặt cho ngươi cũng vô dụng mà.”
Trạm Hề: “…… Được rồi, tiếp tục nhặt rác của ngươi đi thôi.”
***
Nói đến sự sủng ái tột độ của Vĩnh Minh Đế, vị tỷ phu này, dành cho Tào Duệ Chi, thì điều đó cũng hoàn toàn không phức tạp.
Lòng người đều bằng xương bằng thịt, huống chi Vĩnh Minh Đế này vốn không phải là một “quái vật hoàng quyền”, mà ngược lại là một người trọng tình trọng nghĩa, có cá tính.
Thời trẻ hắn không nổi bật, nhưng đế sư đức cao vọng trọng Tạ Linh Vân lại không coi thường hắn, ngược lại còn rất chiếu cố hắn, thậm chí muốn gả cháu ngoại nữ ruột thịt duy nhất cho hắn. Ân sư trong lòng hắn, trong mắt hắn, đều là ngọn núi cao không thể vượt qua.
Vĩnh Minh Đế thời trẻ tang mẫu, sau khi đính ước với Tào Mục Chi, thì nữ nhi của Tạ Linh Vân, thê tử của Tào Tử Sảng, tức là mẹ vợ của hắn, đối xử với hắn ân cần thăm hỏi, yêu thương như con ruột, gần như là một người mẹ thứ hai.
Hơn nữa, hai năm đầu mới kết thân, Vĩnh Minh Đế và Tào Mục Chi thực sự sống những ngày tháng ân ái, hàng ngày họa cầm cờ thơ rượu trà ân ái. Hai người nói là bạn đời tâm giao cũng không quá.
Trong tình huống như vậy, Tào Duệ Chi được thơm lây từ ánh hào quang của ngoại tổ phụ, mẫu thân và tỷ tỷ thân yêu của mình, cho dù vừa mới chào đời, cũng đã có được thiện cảm cực cao từ Vĩnh Minh Đế.
Huống chi tình hình còn chưa dừng lại ở đó. Tạ thị thể chất ốm yếu, lại sinh muộn, sinh Tào Duệ Chi xong không lâu liền qua đời. Tào thị cả môn đều ở ngoài chiến trường, đứa nhỏ này không ai chăm sóc, hoàn toàn giao phó cho những hạ nhân thì Tào Mục Chi lại không yên tâm. Cho nên Tào Duệ Chi được ôm về Định Khang Vương phủ lúc đó để nuôi lớn.
Nói cách khác, khi Vĩnh Minh Đế và Tào Mục Chi còn chưa có con của mình, bọn họ đã cùng nhau nuôi lớn Tào Duệ Chi.
Khi đó Vĩnh Minh Đế còn chỉ là Định Khang Vương ở đất phong xa xôi, hắn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để bầu bạn với ái thê và em vợ. Cố chấp mà nói, ba người bọn họ cứ như một gia đình ba người vậy.
Đợi đến khi tình hình giữa con vợ cả và trưởng tử của tiên hoàng trở nên như nước với lửa, bắt đầu không liên quan, Tào Duệ Chi mới ba bốn tuổi lại đúng là lúc trẻ con thuần khiết nhất, tri kỷ nhất. Hắn trong quá trình trưởng thành bình thường, đã mang lại vô số sự thoải mái cho Vĩnh Minh Đế đang sống những ngày tháng buồn khổ.
Hơn nữa cũng không biết có phải do kịch bản thiết lập hay không, khi Tào Duệ Chi còn nhỏ, dường như còn có thêm “buff cá chép”.
Cho nên giai đoạn sau này, trong quá trình Vĩnh Minh Đế tham gia vào cuộc tranh giành ngôi vị, Tào Duệ Chi còn từng năm lần bảy lượt giúp hắn tránh được một số nguy hiểm chết người…
Tuy nói những chuyện này có chút huyền diệu khó nói, thoạt nghe đều dường như chỉ là trùng hợp, nhưng đối với Vĩnh Minh Đế mà nói, thê đệ mà hắn tự tay nuôi dưỡng như con vậy, chẳng phải là tiểu phúc tinh bảo bối của hai phu thê hắn sao!?
Với những buff chồng chất như vậy, Vĩnh Minh Đế liền trở thành một sủng đệ cuồng ma. Tào Quý Phi còn nỗ lực muốn uốn nắn Tào Duệ Chi, Vĩnh Minh Đế lại luôn cảm thấy trẻ con làm ầm ĩ là bình thường. Có hắn, một vị tỷ phu đang làm hoàng đế ở đây, em vợ hắn dù có chọc thủng trời, hắn cũng có thể đỡ được.
Tào Duệ Chi làm trời làm đất, làm long trời lở đất nước biển chảy ngược, kết quả hắn lại đến cuối cùng mới bị ngũ mã phanh thây, có thể thấy công lao của Vĩnh Minh Đế, vị tỷ phu này, thực sự không nhỏ!
***
Đến nỗi sự kiện “danh xưng Quốc Cữu” mà Trạm Hề vừa nhắc tới ba năm trước, thì càng đơn giản.
Chân ái của Vĩnh Minh Đế là vợ cả Tào Mục Chi. Việc liên hôn hợp tác với các sĩ tộc Sơn Đông do Vương thị cầm đầu, dẫn đến tình cảnh ngày nay, hắn lại không hề có ý nghĩ qua cầu rút ván, g.i.ế.t lừa lấy thịt. Nếu không, hắn đã không nhanh chóng quyết định sách phong Đại Hoàng Tử làm Thái Tử. Nhưng, để nguyên phối của hắn trở về vị trí chính thất cũng không được sao!?
Cái đó thực sự không được. Đám sĩ tộc đó tâm nhãn còn nhiều hơn cả cái sàng: Hôm nay ngươi muốn nguyên phối về chính, ngày mai có phải phải bắt Thái Tử thoái vị, để con vợ cả đích thực trở về ngôi vị không? Nguyên phối trở về, chính là không được! Trừ phi ngươi đồng ý, nguyên phối về chính nhưng không phế Thái Tử!
Cảnh đời đổi dời, Nhị Hoàng Tử lại dần dần trưởng thành, lòng người vốn đã thiên lệch. Vĩnh Minh Đế mấy năm nay không có chút tiểu tâm tư khác thường thì thực sự không thể nào. Hắn không phải những kẻ miệng ba hoa, nói chuyện như đánh rắm, khó chịu là chém đầu. Hắn không thể đáp ứng điều kiện này.
Cho nên chuyện này cãi vã kéo dài khá nhiều năm, trong tình thế buộc người hơn vẫn không có kết quả. Vĩnh Minh Đế vốn đã vô cùng áy náy, sâu sắc cảm thấy mình có lỗi với vợ cả, thẹn với ân sư, bạc đãi Tạ thị và Tào thị.
Và trong tình huống như vậy, những sĩ tộc đó lại cường thế chèn ép một mạch Tào Quý Phi, bắt được một kẻ nịnh hót Tào Duệ Chi, một tiểu bụi đời, tấu lên rằng Tào thị có ý đồ quấy rối, e rằng ham muốn ngôi vị hoàng đế, bởi vì cái tiểu bụi đời này lại dám gọi Tào Duệ Chi là “Quốc Cữu đại nhân”!
Quốc Cữu, đó là danh xưng chỉ huynh đệ của đương triều Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu. Ngươi Tào Mục Chi còn chưa phải Hoàng Hậu, ngươi đã dám để người ta gọi đệ đệ ngươi là “Quốc Cữu”, ngươi có ý gì!? Các ngươi Tào thị Tạ thị, có phải đang chuẩn bị tạo phản không!
Điều này quả thực là khinh người quá đáng, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do! Tuy nhiên, không đợi Tạ thị Tào thị phản ứng, Vĩnh Minh Đế đã nghẹn bao năm liền nổ tung tại chỗ.
Hắn ở triều đình giận mắng đám hỗn xược này không ngừng hai canh giờ. Trong đó không thiếu những lời mắng như: “Giang sơn này là giang sơn của Lý thị ta, hay là giang sơn của Vương thị Sơn Đông các ngươi!?” “Rốt cuộc là Tào thị có lòng quấy rối, hay là các ngươi muốn tạo phản?” “Trẫm có phải nên tháo mũ miện đội lên đầu các ngươi không!?”... những lời tru tâm đó, buộc các sĩ tộc Sơn Đông không thể không ném ra mấy con cờ thí, chặt bỏ mấy cánh tay để hạ nhiệt cơn giận của Vĩnh Minh Đế.
Và trong thời gian đó, Vĩnh Minh Đế cũng nhiều lần nhấn mạnh Tào thị là nguyên phối của hắn, Tào Duệ Chi từ nhỏ đã lớn lên dưới gối phu thê hắn, hắn hoàn toàn có thể được xưng là “Quốc Cữu”!
Đương nhiên, Vĩnh Minh Đế cũng không quá mức cứng rắn, còn nhượng bộ đôi chút, nói rằng anh trai của Vương Hoàng Hậu là Quảng Bình Hầu cũng có thể xưng là “Quốc Cữu”.
Quảng Bình Hầu: “……”
Cảm ơn nhé, ta nghĩ ta không cần cái danh hiệu “Quốc Cữu” giả dối, vừa không binh quyền, không tiền bạc này.
***
Kể từ đó, Trạm Hề nghiễm nhiên trở thành “Tiểu Quốc Cữu” đã ván đã đóng thuyền.
Nhưng nói thật, đây cũng không phải là chuyện gì đáng để vui mừng.
Tào Mục Chi có cái thật là nguyên phối chính thất, nhưng không có cái danh tôn vị Hoàng Hậu. Để trấn an Tào thị và Tạ thị, các sĩ tộc Sơn Đông đã nhượng bộ một chút, cho em trai ruột của Tào Mục Chi, Tào Duệ Chi, có cái danh “Quốc Cữu”.
Cái này tính là gì? Cướp đi của ngươi một quả dưa hấu lớn, còn chuẩn bị nghiền nát hạt mè nhỏ, thấy ngươi sắp nóng nảy như thỏ định cắn người, bất đắc dĩ đành phải đại phát từ bi mà trả lại hạt mè nhỏ cho ngươi sao?
Nghĩ đến đây, Trạm Hề lắc đầu, thôi vậy, mặc kệ bọn họ gọi thế nào, lực chú ý của hắn đặt vào việc phát triển một cách thầm lặng - nuôi dưỡng những đứa trẻ là được!
Thế lực cũ mới tranh giành cướp đoạt có ý nghĩa gì chứ?
Trạm Hề cười hì hì vuốt ve đầu chó, đợi ta rút củi dưới đáy nồi, làm cho hai tấm “vé vào cửa” này thành tinh, ta xem các ngươi còn chơi tiếp kiểu gì!
***
Xe ngựa của Trạm Hề vừa dừng lại trước cửa phủ tướng quân, bên trong đã náo nhiệt hẳn lên, một đám người chờ đã lâu vội vã chạy ra.
Quản gia già dẫn đầu tự mình từ phía sau xe ngựa dọn cái ghế nhỏ xuống, một tay đỡ Trạm Hề, một tay nói: “Tiểu thiếu gia ngài đã về rồi. Phu nhân nói hôm nay đã cho đầu bếp của Xuân Huy Lâu đến tận nhà làm món ngài thích ăn. Ngài xem có nên thay y phục rồi qua viện phu nhân một chuyến không ạ?”
“Ừm, cứ thay y phục trước đi.”
“Phu nhân” trong lời của lão quản gia không phải là Tạ thị, mẹ ruột của Tào Duệ Chi, mà là Lưu thị, góa phụ của Tào Tử Bình, anh trai ruột của Tào Tử Sảng.
Lưu thị là con gái của một vị tì tướng dưới quyền Tào lão gia tử, bà kết hôn với Tào Tử Bình trong quân đội, và luôn theo quân. Những năm đầu chưa từng trở về kinh thành, cả đời đều không có ngày tháng an ổn.
Ban đầu khi chiến loạn, Tào lão gia tử và Tào Tử Bình đều hi sinh thảm khốc, da ngựa bọc thây. Còn đứa con trai duy nhất của Lưu thị, thiếu niên tướng quân nổi tiếng năm đó, vì quân tình bị tiết lộ mà bị phục kích. Hắn không muốn bị man di bắt giữ để uy hiếp đại quân, ảnh hưởng chiến sự, liền lập tức tự vận mà chết.
Lưu thị khi còn nhỏ, cha bà đã vì đỡ mũi tên cho Tào lão gia tử mà chết. Sau khi bà xuất giá không lâu, anh trai nhà mẹ đẻ của bà cũng qua đời sớm trong một trận đại chiến.
Bởi vậy, người phụ nữ đáng thương này, những người thân cận có thể dựa vào đều lần lượt rời bỏ bà.
Mấy năm trước bà tự xin về kinh để thủ tiết, Tào Tử Sảng liền sắp xếp người hộ tống trưởng tẩu một đường trở về. Khi đó Tào Duệ Chi cũng đã chín tuổi, ở lại trong cung thì không còn phù hợp nữa, Tào Quý Phi liền sắp xếp hắn ra cung, trở về ở tại phủ tướng quân Tào gia.
Bởi vậy, phủ tướng quân rộng lớn như vậy, chỉ có hai vị chủ tử.
Lưu thị rất yêu thương Tiểu Quốc Cữu. Bà bơ vơ không nơi nương tựa, mà đứa con út của chú em, lại sinh ra có vài phần tương tự với con trai bà, dù sao cũng là đường huynh đệ, khó tránh khỏi sự tương tự.
Và đối mặt với một khuôn mặt tương tự con trai mình như vậy, bà khó tránh khỏi dời tình cảm.
Chỉ là Lưu thị tuy là con gái tướng môn, nhưng cũng hiểu quy củ. Bà có thể yêu thương Tiểu Quốc Cữu, nhưng thân thế của Tiểu Quốc Cữu đặc biệt, bà không thể ở trước mặt Tiểu Quốc Cữu mà ra vẻ bá mẫu. Nhưng bà lại không thể trơ mắt nhìn Tiểu Quốc Cữu bị người ta dạy hư, cho nên có chuyện gì thì…
Bà sẽ lén lút báo mật cho Tào Quý Phi!
***
Lưu thị thực ra không phải là người thực sự hành sự lén lút, cách làm của bà ta luôn có kết cấu, khinh thường việc làm những chuyện gà gáy chó trộm. Cho nên, việc bà ta nói với Tào Quý Phi rằng nguyên thân bị đưa đi hoa lâu, nguyên thân cũng biết.
Trong kịch bản gốc, nguyên thân tự nhiên là phẫn nộ đến cực điểm. Hắn căn bản không thèm giữ thể diện cho Lưu thị, giận đùng đùng quay về, giận đùng đùng trở về sân của mình. Lưu thị phái người liên tục đến mời, những người này thấp ba hạ khí ôn tồn mời hắn, nhưng cũng chỉ nhận được những lời đánh chửi giận dữ.
Một người phụ nữ góa chồng góa con như vậy, dựa vào đâu mà dám quản chuyện của tiểu gia hắn!? Hại hắn bị tỷ tỷ chuyên môn gọi vào cung mắng, còn tưởng rằng gọi đầu bếp của Xuân Huy Lâu đến làm món ăn là có thể lấy lòng hắn sao? Phì! Đừng hòng.
Cút! Cút! Cút! Tất cả cút hết cho gia!
Tuy nhiên, giờ đây trái tim của Tào Quốc Cữu đã được thay bằng Trạm Hề, thì đương nhiên phải đi chứ! Không vì vị bá mẫu đáng thương lại chân thành này, thì cũng vì không phụ lòng lương thực, chẳng phải cũng nên đi sao?
Huống chi, đầu bếp của Xuân Huy Lâu đích thân làm đồ ăn đấy!
Chỉ có kẻ ngốc mới không đi thôi!