Edit Miên
Sau khi lừa được hai đứa nhóc kia, Trạm Hề mặc kệ đám cung nữ thái giám phía sau đang kêu la om sòm, ôm con chó sư tử lông xù, ngồi kiệu liễn mà Vĩnh Minh Đế đặc biệt cho phép hắn dùng, dẫn theo người của mình, xuân phong đắc ý đi về phía cửa cung.
Quế ma ma chứng kiến toàn bộ quá trình, cả người đều mơ mơ màng màng. Ban đầu bà ta muốn can thiệp, nhưng những chưởng sự ma ma và cô cô đi theo bên Thái Tử và Nhị Hoàng Tử, ai mà chẳng có thể diện hơn bà ta? Ngay cả các bà ấy còn không dám lên tiếng trước hành vi của Tiểu Quốc Cữu Trạm Hề, thì bà ta nào dám?
Tuy nhiên, giờ đây chỉ có người của mình, vả lại Quốc Cữu gia lại là do bà ta nuôi nấng từ bé, nên lá gan Quế ma ma cũng liền lớn lên.
“Quốc Cữu gia, ngài vừa rồi làm như vậy, thật sự không ổn chút nào.”
Hắc, thời buổi này, còn có nô tỳ dạy chủ tử làm việc.
Trạm Hề cảm thấy lời Quế ma ma chói tai, nhưng đám cung nữ thái giám xung quanh dường như đã quen với điều đó.
Kết quả là, Trạm Hề cũng cười cười, vẻ mặt hoàn toàn không bị mạo phạm, ôm con chó sư tử lông xù, không quy củ mà nghiêng ngả dựa vào lưng ghế: “Ồ? Lời này nói thế nào vậy?”
“Ngài làm sao có thể, làm sao có thể……” Quế ma ma có vẻ khó nói thành lời, không tán đồng nhìn Trạm Hề, rồi lại không nhịn được thở dài một hơi nặng nề: “Nhị Điện Hạ thì không nói, đó là cốt nhục của Quý Phi nương nương, từ nhỏ thân thiết với ngài, cãi vã ầm ĩ cũng chỉ là chuyện thường. Nhưng Thái Tử Điện Hạ, ai, không phải nô tỳ muốn nói ngài không phải, nhưng Quốc Cữu gia, cho dù Tiên Hoàng Hậu đã băng hà, ngài cũng không thể ẩu đả Thái Tử chứ!”
Trạm Hề cười khẩy: “Đây cũng coi là ẩu đả sao?”
Chỉ vài cái đánh nhẹ nhàng ấy, lúc đó có hơi rát, nhưng giờ cởi quần ra mà xem, cái mông nhỏ chắc chắn trắng nõn không tì vết! Đây tính là ẩu đả gì, đây là giáo dục!
“Bọn nô tỳ đương nhiên biết tâm ngài thế nào, nhưng người khác đâu có nghĩ vậy. Chuyện này nếu truyền vào tai Quảng Bình hầu bên kia, những sĩ tộc đó lại muốn nháo lên, ngài đây không phải là gây thêm phiền phức cho thái sư và Quý Phi nương nương sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt Trạm Hề đã rất lạnh, nhưng Quế ma ma lại không hề phát hiện, vẫn sốt sắng lo lắng nhìn Trạm Hề, không nhịn được dạy hắn cách làm việc: “Theo nô tỳ thấy, ngài hôm nay vẫn nên đừng ra cung vội, cùng Quý Phi nương nương thưa chuyện một chút? Thánh nhân nhất quán yêu thương ngài, ngài lại cùng người làm nũng…”
Trên khuôn mặt thiếu niên không nhìn ra hỉ nộ, hắn một chút một chút gãi cằm con chó sư tử ngoan ngoãn, lười biếng hỏi: “Ma ma, ta xin hỏi bà một chút, Đại Trùng Nhi nên gọi ta là gì?”
“Cái đó còn phải nói sao, ngài là thân cữu cữu của Nhị Điện Hạ!”
“Vậy Đại Trùng Nhi gọi Thái Tử là gì?”
“Nhị Điện Hạ nhất quán đều gọi là Đại ca.”
Trạm Hề nhướng mày, khúc khích cười hỏi: “Ồ? Vậy suy luận theo đó, Thái Tử nên gọi ta là gì?”
Quế ma ma bị hắn làm cho nghẹn lời. Nếu là gia đình bình thường, cách nói của Trạm Hề không sai. Nhưng đây là hoàng gia! Hoàng gia có quy củ lớn hơn trời!
Nhị Hoàng Tử và Thái Tử tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng hai người lại không cùng một mẹ. Nhị Hoàng Tử là nhi tử của Tào Quý Phi, nhưng Thái Tử lại là nhi tử của Tiên Hoàng Hậu đã mất. Bảo Thái Tử gọi đệ đệ của Tào Quý Phi là cữu cữu, đây không phải là vượt quá phép tắc sao?
Quế ma ma nghĩ vậy, liền nói ra.
Không ngờ lại bị Trạm Hề bắt bẻ lại: “Ma ma bà thật sự già rồi, càng ngày càng hồ đồ. Bà không nhớ rõ ba năm trước, những cung nhân này đã từng người một đổi miệng gọi ta là Quốc cữu gia sao?”
Nhắc đến chuyện này, Quế ma ma liền cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Trạm Hề ngay sau đó liền phát tác, mặt hắn lập tức lạnh xuống, giận dữ nói: “Tỷ tỷ của ta mới là nguyên phối của tỷ phu! Đây là tỷ phu chính miệng nói, bà muốn cãi lời thánh mệnh không thành!?”
Lời này vừa nói ra, đám người ở đó còn dám đứng nữa sao, liền phanh phanh phanh quỳ rạp đầy đất, dập đầu nhận lỗi.
Tuy Trạm Hề có ý nhắc nhở bọn họ, gõ đầu bọn họ. Thấy bọn họ như những cây gỗ mục dường như đã tỉnh táo không ít, hắn liền biết ý mà dừng lại.
Hắn ôm con chó lông xù, lại là vẻ mặt hiền lành: “Được rồi, quỳ cái gì mà quỳ, ta đâu có keo kiệt đến vậy, đứng dậy đi, trước khi trời tối còn phải về phủ, không thể để đại bá nương chờ ta dùng bữa tối chứ.”
Mọi người chỉ có thể tuân lệnh.
***
Nếu nói về lời của Trạm Hề, thì vấn đề kế thừa của triều đình hiện tại quả thực là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Tào thị Mục Chi, mẫu là nữ nhi duy nhất của tam đại đế sư Tạ Linh Vân, cha là Uy Viễn Đại Tướng Quân Tào Tử Sảng. Tuy nói Tạ Linh Vân xuất thân nông môn, Tào thị con nối dõi thưa thớt, nhưng không so với những tứ thế tam công, trâm anh thế tộc kéo dài ngàn năm thì nàng cũng coi như là danh xứng với thực xuất thân danh môn.
Tạ Linh Vân chỉ có một ái thê. Ái thê mất sớm, tự nhiên ông ta đối với nữ nhi duy nhất của mình bảo vệ như tròng mắt giống nhau. Khi đó Tào Duệ Chi chưa sinh ra, nữ nhi duy nhất của ông ta cũng chỉ sinh một nữ nhi. Tạ Linh Vân liền đương nhiên muốn trong số học trò của mình, chọn lựa một hôn phu tốt cho cháu ngoại nữ của mình.
Mà học trò của tam đại đế sư, đương nhiên bao gồm hoàng tử hoàng tôn.
Khi đó Vĩnh Minh Đế vẫn là Thất Hoàng Tử, hắn không nổi bật, vừa không phải con vợ cả, cũng không phải trưởng tử, mẫu thân mất sớm, mẫu tộc thế yếu, người cũng không thích tranh đoạt, nhìn thế nào cũng vô duyên với ngai vàng.
Nhưng Tạ Linh Vân lại nhìn trúng phẩm tính của đối phương, hy vọng tương lai vị hoàng tử không đáng chú ý này được phong đất phong vương, cháu ngoại nữ Tào Mục Chi của ông có thể sống hòa thuận với đối phương.
Tám ngày phú quý thì không nghĩ tới, nhưng cả đời không lo ăn mặc, phú quý thừa thãi, tốt đẹp viên mãn, đó chính là món quà tốt nhất mà Tạ Linh Vân hào phóng dành cho cháu ngoại nữ của mình.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Đích tử và trưởng tử của tiên đế thực sự quá có thể làm, cuộc tranh đoạt ngôi vị đánh đến mức lưỡng bại câu thương, cuối cùng dư lại những hoàng tử thâm tàng bất lộ vẫn muốn tiếp tục ngươi chết ta sống.
Ngay cả Vĩnh Minh Đế, lúc đó đã được phong vương, sống hòa thuận với ái thê, và nhiều lần thể hiện mình không có dã tâm, cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi tất cả những điều này.
Vợ cả nguyên phối Tào Mục Chi cùng hắn chịu đựng gian khổ mấy năm. Khó khăn lắm mới chịu đựng được cuộc tranh đoạt ngôi báu long trời lở đất giữa trưởng tử và đích tử của tiên hoàng, lại không ngờ hai người bọn họ ai cũng chưa từng thắng được. Mà trên võ đài, các huynh đệ đã thay đổi một lượt, đổi thành những người giống Vĩnh Minh Đế, tồn tại phi đích phi trưởng.
(*) không phải đích tử cũng không phải trưởng tử.
Vương phủ bị đóng cửa, tai họa ngập đầu sắp đến nơi. Khi đó Vĩnh Minh Đế mới biết, đối với các huynh đệ cùng cảnh ngộ phi đích phi trưởng, hắn cũng là một mối đe dọa. Cuộc tranh giành ngôi vị, sau khi con vợ cả và trưởng tử đều chết, bất kỳ hoàng tử nào còn lại cũng không thể tránh khỏi.
Hắn chỉ có hai con đường - gia nhập tranh giành ngôi vị, hoặc là ngẩng cổ chịu c.h.é.m.
Ngay cả một con chó nhìn thấy dao mổ sắp rơi xuống cũng phải giãy giụa, huống chi đây là một con người, là một hoàng tử đọc đủ thứ thi thư, kiến thức rộng rãi!?
Vĩnh Minh Đế không thể ngồi chờ chết, tích cực tham gia vào cơn bão táp.
Vĩnh Minh Đế, Tào Quý Phi, Vương Hoàng Hậu, câu chuyện ba người này, trong lịch sử triều Hán, đã từng được viết ra…
Hán Quang Võ Đế Lưu Tú, vợ cả Âm Lệ Hoa, để nhận được sự ủng hộ, ông liên hôn với họ Quách. Sau khi đăng cơ, để trấn an thế lực phe phái Hà Bắc, ông phong Quách Thánh Thông làm Hoàng Hậu. Mãi cho đến nhiều năm sau khi ông nắm quyền, hạ chiếu phế hậu, Âm Lệ Hoa, vị nguyên phối này, mới cuối cùng trở về ngôi Hoàng Hậu. Nhưng trong lịch sử, nàng rốt cuộc không phải Hoàng Hậu khai quốc của triều Đông Hán, cũng không phải nguyên hậu của Lưu Tú.
Là nguyên phối của người đàn ông này, là vợ cả của người đàn ông này, lại không phải nguyên hậu của hắn. Nỗi chua xót trong đó, e rằng khó có thể nói ra cho người ngoài hiểu được.
Hậu nhân không đọc lịch sử, thậm chí còn tưởng rằng Quách Thánh Thông mới là nguyên phối, Âm Lệ Hoa là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.
Hiện giờ Tào Quý Phi, giống như Âm Lệ Hoa năm đó.
Để nhận được sự ủng hộ của Vương thị nhất tộc nghìn năm môn phiệt thế gia và các sĩ tộc phe phái Sơn Đông của Quảng Bình Hầu, Vĩnh Minh Đế không thể không đồng ý liên hôn với con gái họ Vương. Trong tình huống đó, Tào Mục Chi thức thời đại cuộc, tự xin lui về làm bình thê.
Mà đợi đến khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ làm đế, Vương thị một hệ thanh thế to lớn và cường thế không thoái nhượng. Đúng lúc đó lại gặp man di Đông Nam quấy rối, thân phụ và huynh trưởng của Tào Tử Sảng tử trận thảm khốc, Tào thị cửa phủ đầy bụi trần, Tạ Linh Vân trong gần mười năm có rất nhiều đệ tử tham gia hai đợt tranh giành ngôi vị, tử thương thảm trọng, lại bị tiên đế chèn ép, nguyên khí đại thương…
Tình thế buộc người hơn, trong sự bất đắc dĩ, con gái họ Vương cường thế được phong làm Hoàng Hậu.
Tào Mục Chi lui một bước lại lui một bước, từ vợ cả nguyên phối, lui về làm bình thê, lại từ bình thê lui về làm Hoàng Quý Phi. Hoàng Quý Phi cũng được, Quý Phi cũng thế, chẳng phải đều là thiếp sao?
Bỏ qua thân phận của mình không nói, Trạm Hề có thể hiểu được cách làm của Vương thị nhất tộc và Vương Hoàng Hậu.
Người phụ nữ thông minh dốc lòng dùng thế lực nhà mẹ đẻ để phò trợ phu quân, dốc hết tâm huyết tranh đoạt thiên hạ cho phu quân. Chẳng lẽ nàng chỉ đơn thuần muốn toàn tâm toàn ý phụng hiến cho phu quân mình sao?
Không, không phải thế.
Người muốn nhìn xa trông rộng. Tâm huyết mà các nàng bỏ ra, giang sơn được đắp xây vững chắc, hôm nay nhìn, là thuộc về phu quân nàng. Ngày sau, chắc chắn phải thuộc về con nối dõi của nàng!
Nếu không, các nàng cần gì phải hy sinh đến thế? Nếu đời kế tiếp hoàng đế không có huyết mạch Vương thị, thì những chi phí chìm nghỉm của Vương thị bấy lâu nay tính sao?
Nhưng hiểu thì có thể hiểu, lòng người lại là thứ quyết định mọi việc. Trạm Hề đã định phải đứng về phía Tào Quý Phi, huống chi giang sơn này đâu hoàn toàn là công lao của Vương thị.
Vương thị thấy tám ngày phú quý đã gần ngay trước mắt, đâu ngờ thế sự khó lường. Vương Hoàng Hậu sinh con, rong huyết mà chết… Vị trí Hoàng Hậu của Vương thị còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, nữ nhi họ Vương đã băng hà rồi!
Để trấn an các sĩ tộc Sơn Đông đang ồn ào, không để vương triều vừa ổn định lại lần nữa sinh loạn, làm hại bá tánh sớm hôm, Vĩnh Minh Đế bất đắc dĩ bóp mũi, lập tức sách phong Đại Hoàng Tử Lý Thừa Càn vừa sinh ra làm Thái Tử.
Và vào thời điểm huyết vũ tinh phong đó, cũng không phải là thời cơ tốt để nguyên phối Tào Mục Chi trở về vị trí chính thất.
Thế nên nhiều năm qua, Tào Quý Phi vẫn luôn là Tào Quý Phi, vị trí Hoàng Hậu đã gần ngay trước mắt, nhưng lại khó tiến nửa bước.
Tuy nhiên, trước khác nay khác, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Những năm gần đây, Tào Tử Sảng đã lập được công lao hiển hách, thu phục bảy quận Quảng Vân, lập xuống công lao hiển hách, ông được Vĩnh Minh Đế tin tưởng sâu sắc, dưới trướng binh mã vô số.
Mà môn phái Tạ Linh Vân cũng dường như đã phục hồi trở lại. Ông ta không hổ là mãnh nam xuất thân nông môn mà có thể trở thành “Tam Đại Đế Vương Sư”, không hổ là “thợ dạy học” khắp thiên hạ, môn nhân đệ tử nhiều không kể xiết. Mấy năm nay ông ta bất động thanh sắc, đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, những tư thục, thư viện có dấu vết của Tạ thị đã sớm mọc lên như nấm. Quyền lực của Tạ Linh Vân trên văn đàn và chính đàn càng thêm nặng nề…
Thế cục hiện giờ, nhìn thấy đó là…
Mưa gió sắp tới, phong mãn lâu!
(*) "Mưa gió sắp tới, phong mãn lâu!" (風滿樓,風雨欲來) là một thành ngữ, thường được dùng để chỉ điềm báo về một biến cố lớn sắp xảy ra, một sự kiện quan trọng, hoặc một cuộc tranh đấu, thay đổi lớn đang đến gần.