Edit Miên
Trong kịch bản gốc, sau khi nghe hai cung nữ nhỏ kia bát quái, Tào Duệ Chi cũng sẽ vội vàng đuổi đến Mẫu Đơn Viên. Tuy nhiên, hắn không phải đi chủ trì công đạo, mà là đi giúp một bên. Hắn đi giúp cháu ngoại nhỏ Nhị Hoàng Tử của mình giành chó, tiện thể tìm chút xui xẻo cho Thái Tử để xả giận cho bản thân.
Cho nên, Tào Duệ Chi căn bản không chú ý đến hai tiểu cung nữ kia. Các nàng chỉ bị Quế ma ma quở trách vài câu, dập đầu vài cái rồi sợ hãi mà ẩn mình thành công.
Còn bản thân Tào Duệ Chi thì vội vàng chạy tới Mẫu Đơn Viên, không nói không rằng liền nhảy vào vòng chiến loạn. Với cách thức xuất hiện “bất ngờ”, hắn dùng hết toàn lực, một tay đẩy mạnh Tiểu Thái Tử đang không phòng bị, thành công giúp Nhị Hoàng Tử vui mừng giành được chó sư tử!
Mà Tiểu Thái Tử đáng thương, bất ngờ bị ngã dập mông, trực tiếp bị thương xương cụt, phải dưỡng hơn nửa năm mới khỏi.
Trong sự kiện hai hoàng tử giành chó, hắn không chỉ mất đi con chó sư tử mới đến của mình, mà còn vì Tào Duệ Chi đi trước tìm Vĩnh Minh Đế cáo trạng, sau đó bị Vĩnh Minh Đế trách mắng không nhẹ không nặng một câu “không biết huynh hữu đệ cung”, còn bị phạt đóng cửa sám hối một tháng.
Mâu thuẫn giữa Thái Tử và Nhị Hoàng Tử, từ khi sinh ra đến nay, lớn nhỏ, rõ ràng ẩn khuất đã xảy ra vô số lần, cứ như thể bọn họ sinh ra đã đứng ở hai đầu cân, ngươi lên ta xuống, ta lên ngươi liền xuống, chỉ có ngươi chết ta sống, mà không thể cùng tồn tại.
Trạm Hề đối với điều này khịt mũi coi thường.
Hắn lập tức gạt đám cung nữ thái giám gây cản trở chứ không giúp gì ra, khiến hiện trường chỉ còn lại một người ôm nửa thân trên con chó là anh trai, và một người ôm nửa thân dưới con chó là em trai.
Thái Tử không phục trừng mắt nhìn Trạm Hề, còn Nhị Hoàng Tử thì mắt long lanh nhìn hắn, ánh mắt lung lay người - điên cuồng ám chỉ tiểu cữu cữu nhanh lên giúp đỡ.
Trạm Hề liếc trắng hai người bọn họ một cái, vẻ mặt uy nghiêm nói: “Tất cả nghe ta, ta đếm một hai ba, hai đứa đều buông tay!”
Nhị Hoàng Tử cứng cổ: “Ta không!”
Thái Tử lập tức đuổi kịp: “Ta cũng không!”
“Ai da da ~ Đại Trùng Nhi, ngươi không nghe lời cữu cữu có phải không!?” Trạm Hề nói, vươn tay nắm tai Nhị Hoàng Tử, “Ngươi hư như vậy, ngươi buông tay trước đi, mau buông tay!”
“Ta không muốn, ta cứ không muốn,” thằng nhóc thối tha đau đến nhăn răng trợn mắt, nhưng tay ôm chó thì không buông ra, “Đại ca tự mình nói muốn cho ta mượn chó chơi mà, chúng ta rõ ràng đều nói xong rồi!”
“Ta không có! Ta là nói đệ có thể chơi với nó, ta không nói muốn cho đệ mượn chơi!” Thái Tử cũng lập tức phản bác, cố gắng lý lẽ.
Mắt thấy bọn họ lại sắp cãi nhau không nhường nhịn câu nào câu nấy, nước mắt lưng tròng của con chó trong mắt Trạm Hề đều tràn đầy vẻ tang thương. Nhìn cái biểu cảm nhân tính hóa đó của nó, nó thiếu chút nữa châm một điếu thuốc, nói với Trạm Hề một tiếng: “Hài tử à, lui ra đi, nơi này nước sâu quá, ngươi không nắm chắc được đâu!”
Trạm Hề bị tức đến cười lạnh một tiếng, vén tay áo: “Được lắm, thằng Đại Trùng Nhi nhà ngươi, ta thấy ngươi là ngứa đòn rồi, đến lời cữu cữu nói cũng không nghe sao! Ta còn không trị được ngươi ư, tất cả các ngươi, lui ra cho ta!”
Một câu nói kinh sợ đám cung nữ thái giám đó. Giây tiếp theo, Trạm Hề một tay bê Nhị Hoàng Tử lên.
Nhị Hoàng Tử thấy trời đất quay cuồng, kinh hô một tiếng, theo bản năng buông lỏng con chó trong lòng. Ngay sau đó, hắn cảm giác mình bị lật úp mặt, theo một trận tiếng “bạch bạch bạch”, mông đau nhức từng cơn.
Nhị Hoàng Tử: “!?”
Trạm Hề giơ tay lên, lại thưởng cho cái mông nhỏ của hắn vài cái: “Còn dám không? Hửm? Còn dám không nghe lời cữu cữu?”
Mông đau rát, Nhị Hoàng Tử cuối cùng cũng phản ứng lại, giây tiếp theo, miệng hắn xẹp xuống, “Oa” một tiếng gào khóc thành tiếng.
Ném Nhị Hoàng Tử đang khóc đến trời sụp đất nứt vào lòng đám cung nữ thái giám của hắn, Trạm Hề xoay người, âm trầm nhìn về phía Thái Tử đang ôm chó.
Thái Tử vẻ mặt bị biến cố này dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn hắn. Cuối cùng, hắn thử thăm dò, cẩn thận buông lỏng con chó trong lòng.
Tuy nhiên, Trạm Hề cũng không buông tha Tiểu Thái Tử ngoan ngoãn như vậy. Hắn thủ pháp thành thạo túm lấy Thái Tử đang sợ ngây người, giơ tay lên “Bạch bạch bạch!”
“Ngươi! Ngươi ——” Tiểu Thái Tử mặt đỏ tai hồng không thể tin nổi che lấy cái mông nhỏ của mình, “Tào Duệ Chi, ngươi dám đánh Cô!”
Trạm Hề chút nào cũng không bị “uy nghi của Thái Tử” dọa đến, nắm hai người bọn họ hỏi: “Hai đứa biết mình sai ở đâu chưa?”
Nhị Hoàng Tử: “Ô ô ô ô ~” khóc lóc thút thít, la ầm ĩ không ngừng.
Thái Tử: “……” Nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy xấu hổ bực bội.
Trạm Hề nhìn hai khuôn mặt nhỏ non nớt kia, ai da da, thật là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu, bướng bỉnh cũng dễ thương!
Trong lòng nghĩ thật đáng yêu, trên tay hắn liền không khách khí, véo véo mặt Nhị Hoàng Tử, lại đi véo mặt Thái Tử.
Tiểu Thái Tử cảnh giác một tay né tránh, mặt càng đỏ hơn: “Ngươi, ngươi làm gì? Đừng có mà còn muốn động tay động chân!”
Trạm Hề: “……” Cái bộ dáng thẹn quá hóa giận lại bướng bỉnh của hắn, nhìn thấy mà tay hắn càng ngứa hơn thì phải làm sao?
Bên kia, Nhị Hoàng Tử đang hừ hừ lau nước mắt nước mũi bằng tay áo, vẫn còn nghẹn ngào nói ra tuyên ngôn bá đạo của mình: “Tiểu cữu cữu không giúp ta, về sau hồng cù bô của ta đều không cho cữu cữu ăn!”
Hồng cù bô là một món ăn ngon, được chế biến từ thịt thành hình dạng “cù”. Bề ngoài thoạt nhìn không khác gì chà bông bình thường, nhưng khi dùng đũa ấn xuống, chà bông bình thường sẽ lõm xuống, còn hồng cù bô thì khác, nó sẽ lập tức đàn hồi trở lại, từ đó có thể thấy hương vị của nó vượt xa chà bông thông thường.
Điểm đặc biệt của nó là, đây không phải chà bông thịt được chế biến từ thịt thông thường, mà là món ăn xa xỉ chuyên dùng gân chân thú để chế biến.
Đây cũng là một trong những món ăn yêu thích của Tào Duệ Chi. Mà Nhị Hoàng Tử Lý Tế An, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã rất thích tiểu cữu cữu của mình. Mặc dù hắn cũng cực kỳ mê hồng cù bô, nhưng mỗi lần đều sẽ chia cho Tào Duệ Chi hơn nửa.
Tiểu Quốc Cữu hưởng thụ cái gọi là đoàn sủng này, hầu như có thể coi là được toàn bộ mọi người, không phân biệt già trẻ, yêu chiều. Không nói đến Nhị Hoàng Tử còn nhỏ tuổi hiện giờ, ngay cả phe đối địch, tiên Hoàng hậu đã qua đời, mẹ ruột của Thái Tử, cũng có vài phần yêu thích hắn.
Còn bản thân Thái Tử thì sao, hiện giờ nhìn, cũng không thể nói là ghét Trạm Hề sâu sắc đến mức nào, chỉ là tính cách trẻ con thôi.
Trạm Hề thở dài một hơi, giúp Nhị Hoàng Tử đang khóc lóc đáng thương lau mặt, an ủi nói: “Đại Trùng Nhi, ngươi phải biết hôm nay mình sai ở đâu, lần sau phần hồng cù bô của ta sẽ cho ngươi ăn hết.”
“Thật sao?” Nhị Hoàng Tử đầu tiên là có chút cảm động, sau đó không nhịn được nói: “Nhưng ta đâu có sai, rõ ràng là đại ca sai, là chính hắn nói muốn cho ta con chó mà!”
Vừa nãy còn nói “cho ta mượn”, giờ lại là “cho ta”, thằng bé “dưa hấu” này, càng nói càng có vẻ đúng lý hợp tình.
Mắt thấy Nhị Hoàng Tử vừa nói vừa chuẩn bị đưa tay ôm chó, Thái Tử cảnh giác tiến lên một bước, tính toán giành trước ôm chó đi.
Thấy thế, Trạm Hề lập tức vươn tay túm chặt hai người bọn họ, hét lớn một tiếng: “Hai đứa dừng tay cho ta! Mông không đau có phải không? Còn muốn bị đánh có phải không?”
Hắn vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Hai đứa, thật sự làm ta quá thất vọng rồi! Chuyện hôm nay, hai đứa lại nói không biết mình sai ở đâu?”
“Đây chẳng qua là một con chó nhỏ, sao lại có thể khiến huynh đệ tranh chấp? Các ngươi là huynh đệ mà! Phải huynh hữu đệ cung! Phải tương thân tương ái! Thế này mà vẫn không biết mình sai chỗ nào sao!?”
“Ta thật sự quá thất vọng rồi! Ta muốn trừng phạt các ngươi, phạt hai đứa về, chép 《Sử Ký – Ngũ Đế Bản Kỷ》 ba lần! Ba ngày sau ta sẽ vào cung kiểm tra!”
Thái Tử đầu tiên bị màn biểu diễn sống động này của Trạm Hề làm cho kinh ngạc, sau đó phản ứng lại rằng mình phải bị phạt chép sách, vừa định cãi lại hắn một câu dựa vào đâu, liền thấy Trạm Hề nhanh như chớp ôm lấy con chó sư tử…
Con chó sư tử đó là do hắn cứu “thoát ly khổ hải”, vốn dĩ đã cọ cọ bên chân hắn. Hắn vừa ra tay, những người khác căn bản không kịp ngăn cản.
“Được rồi,” Trạm Hề ôm lấy con tin, à không, chó con, khoe khoang nói: “Nếu các ngươi còn muốn gặp lại con chó này, thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta, hiểu chưa?”
Nhị Hoàng Tử nước mắt lưng tròng: “……” Mông đau quá, chó cũng không cướp được, tại sao tiểu cữu cữu có thể vô sỉ như vậy?
Thái Tử bí ẩn xoa xoa cái mông nhỏ: “……” Ngươi lải nhải nhiều như vậy, trên thực tế chính là để cướp chó của ta, phải không?