Edit Miên
Hai tiểu cung nữ chưa kịp trả lời Trạm Hề, Quế ma ma đã thở hổn hển đuổi tới, mở miệng mắng ngay: “Còn không mau câm miệng! Hai đứa chúng mày, là tư nào hay cung nào hầu hạ vậy!? Dám ăn nói xằng bậy về Thái Tử Điện Hạ và Nhị Hoàng Tử Điện Hạ! Chủ tử mà chúng mày cũng dám bàn tán sao!?”
Cuối cùng, hai tiểu cung nữ cũng nhận ra tình hình chẳng lành, vội vàng quỳ xuống đất liên tục xin tha. Cái miệng lanh lợi chuyên buôn chuyện chủ tử ban nãy giờ nói năng đứt quãng, chỉ biết dập đầu lia lịa. Chẳng mấy chốc, một vệt máu đã thấm trên nền đất trước mặt các nàng.
Quế ma ma tỏ vẻ giận dữ đến mức ngực phập phồng không ngừng, ngón tay nắm chặt khăn tay chỉ vào hai cung nữ, định mắng tiếp thì Trạm Hề phất tay ngăn lại, cười nói: “Được rồi, không cần mắng nữa, ma ma còn làm gì được các nàng đâu?”
“Này…” Sắc mặt Quế ma ma thay đổi, có chút chần chừ, rồi do dự nói: “Cần phải vả miệng các nàng không?”
Trạm Hề nhướng mày, quay đầu lặng lẽ nhìn về phía Quế ma ma, nhìn cho đến khi vẻ mặt bà ta từ nghi hoặc chuyển sang bất giác đổ mồ hôi lạnh, rồi mới cười nói: “Ma ma bà già rồi, xem bà kìa, hồ đồ đến mức nào rồi.”
“Quốc cữu gia?” Quế ma ma nghe vậy, sắc mặt hơi khó coi. Tuy là nô tỳ, bà ta chưa từng bị chủ tử trực tiếp trách mắng không chút giữ thể diện như vậy, hơn nữa xung quanh còn có cả đám cung nữ thái giám.
Trạm Hề trên mặt lại không chút vẻ gì bất ổn, nghiêng nghiêng đầu. Thiếu niên lang quân môi hồng răng trắng hiện lên vẻ mặt nghi hoặc, dường như thực sự có chút khó hiểu: “Lục cục nhị thập tứ tư chưởng quản chính sự cung thất. Các nàng tuy là cung nữ, nhưng cũng không phải ma ma bà muốn vả miệng là có thể vả miệng, chẳng lẽ ta nhớ nhầm?”
“Dạ, Quốc Cữu gia ngài nói đúng, là nô tỳ nghĩ sai rồi…” Quế ma ma thấy không thể nhìn ra điều gì từ khuôn mặt thiếu niên lang, liền thầm nghĩ mình đã quá đa nghi. Bà ta lấy lại bình tĩnh, thở phào một hơi sau khi dẫn đầu nhận lỗi, rồi cẩn thận lau mồ hôi lạnh.
Trạm Hề dường như thực sự không nghĩ quá nhiều, lại cười mỉm nói: “Thượng Cung Cục phụ trách việc dẫn dắt Hoàng hậu và các tiểu thư khuê các nhận ban thưởng. Nếu các nàng phạm tội buôn chuyện, cứ trực tiếp đưa đến Thượng Cung Cục là được. Ta nghĩ Trần Thượng Cung sẽ cho Thái Tử và Đại Trùng Nhi một công đạo.”
Nói xong, hắn nhếch cằm ra hiệu một chút, đám thái giám liền lập tức tiến lên, bắt lấy hai cung nữ này. Các nàng khóc lóc vẫn đòi xin tha, nhưng lại bị các cung nữ lanh lẹ khác nhét ngay chiếc khăn tay dính bùn ban nãy vào miệng, cứ thế lặng lẽ kéo đi.
Mà Quế ma ma vẫn còn đang suy nghĩ lời Trạm Hề vừa nói, Thái Tử và Đại Trùng Nhi. Đại Trùng Nhi tuy không dễ nghe, nhưng vừa nghe lời này, người sáng suốt liền biết mức độ thân thiết.
Trên đời này, trừ Trạm Hề cái “Quốc cữu gia” này ra, không ai dám gọi Nhị Hoàng Tử là Đại Trùng Nhi.
Nhị Hoàng Tử đại danh Lý Tế An. Khi Lý Tế An chào đời, Tào Quý Phi khó sinh. Vĩnh Minh Đế canh giữ bên ngoài phòng sinh suốt một ngày một đêm, sau đó ngủ gật trên ghế đá trong sân. Giấc ngủ gật ngắn ngủi này khiến ngài mơ một giấc mộng. Trong mộng, ngài thấy một con hổ lớn uy mãnh khỏe mạnh xông vào phòng sinh của Tào Quý Phi. Vĩnh Minh Đế bừng tỉnh từ trong mộng, liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Nhị Hoàng Tử sinh ra.
Bởi vậy, nhũ danh của Nhị Hoàng Tử là Vu Thố. Vu Thố chính là biệt danh của hổ.
Còn Tào Duệ Chi cái Tiểu Quốc Cữu này, lại là một kẻ nghịch ngợm, không sợ gì. Hắn không thích gọi cháu ngoại nhỏ của mình là Vu Thố, mà cứ thích thân thiết gọi một tiếng - Đại Trùng Nhi!
Tào Quý Phi ban đầu không vui, nhưng hắn lại có lý lẽ của riêng mình: “Vu Thố cũng được, đại trùng cũng thế, chẳng phải đều có nghĩa là hổ sao? Ta đâu có gọi sai!”
Dù vui hay không vui, cũng chẳng làm gì được cái hỗn thế tiểu ma vương này. Hơn nữa năm nay Nhị Hoàng Tử đã năm tuổi, Tào Duệ Chi cứ gọi mãi cũng không sửa được nữa.
Hai cung nữ kia bị kéo đi, Quế ma ma vẫn đứng nhìn như hòn vọng phu, vẻ mặt hiện rõ sự rối rắm.
Trạm Hề lại làm ra vẻ như không hề phát hiện ra điều gì, phất phất tay, nói với những người phía dưới: “Không ra khỏi cung nữa, đi, chúng ta cũng đi Mẫu Đơn Viên xem con chó sư tử của Thái Tử rốt cuộc thần khí đến mức nào.”
***
Người còn chưa bước chân vào Mẫu Đơn Viên, Trạm Hề đã nghe thấy bên trong truyền đến từng trận ồn ào, hoảng loạn.
“Thái Tử Điện Hạ, mau bảo hộ Thái Tử Điện Hạ!”
“Nhị Điện Hạ! Nhị Điện Hạ ngài mau buông tay ra! Chó! Chó chó chó, mau người đến, bóp chặt miệng chó lại!!!”
“Buông tay, các ngươi còn không mau lui ra, làm Thái Tử Điện Hạ bị thương, các ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao!?”
“Các ngươi buông tay trước! Làm Nhị Điện Hạ bị thương, chúng ta cũng mất mạng!”
“Các ngươi buông tay!”
“Các ngươi buông trước!”
“Không, các ngươi buông trước!”
“Các ngươi mau buông tay! Bằng không chúng ta không bóp miệng chó, bị chó cắn trúng chính là sai sót của chính các ngươi!”
“Nói bậy, ta xem ngươi dám buông tay, ngươi mà buông tay, Nhị Điện Hạ mà bị chó làm bị thương, ngươi ăn không hết gói mang đi!!!”
Chậc chậc chậc, nghe xem, nghe xem, đây đích thị là trận chiến của đám gà con tiểu học sao!
Trạm Hề quẹo một cái, liền thấy bên trong hỗn loạn tưng bừng. Cung nữ thái giám la hét ầm ĩ, ai cũng không dám thực sự dùng sức kéo các hoàng tử, nên loạn thành một đoàn. Trung tâm chính là hai vị hoàng tử tuổi tác hơn kém nhau một tuổi kia.
Thái Tử Lý Thừa Càn sáu tuổi năm nay, căng thẳng khuôn mặt nhỏ, ôm chặt lấy nửa thân trên của con chó lông dài màu trắng trong lòng…
Nhị Hoàng Tử Đại Trùng Nhi năm tuổi… không đúng, là Lý Tế An, hắn cũng banh mặt, ôm lấy eo con chó, liều mạng kéo con chó về phía mình.
Nhị Hoàng Tử vừa bá đạo làu bàu túm chó, vừa giọng sữa nũng nịu chỉ trích Thái Tử: “Đại ca nói muốn cho ta mượn chó sư tử chơi, sao huynh lại thất hứa, huynh mau buông tay! Mau buông tay! Bằng không ta sẽ đánh huynh!”
Thái Tử ôm chó chặt hơn nữa, miệng không phục phản bác: “Ta chưa nói! Ta là nói đệ có thể ở Mẫu Đơn Viên chơi với nó, nhưng đệ không thể ôm nó về cung của Quý Phi nương nương!”
Thái Tử còn nhỏ tuổi cũng biết, con chó này mà bị Nhị Hoàng Tử ôm đi, thì đi không về rồi!
Con chó đáng thương nhất toàn trường, hơn nữa con chó cũng là kẻ bị thương nhất. Nó bị hai thằng nhóc hùng hài tử này kéo giằng co như đồ chơi thì thôi đi, dù sao hai thằng nhóc này được giáo dục khá tốt, cũng không quá dám dùng sức kéo giằng.
Thế nhưng đám cung nữ thái giám kia, bọn họ không dám kéo hoàng tử thì thôi, lại còn sợ nó phát điên sẽ làm bị thương các hoàng tử tôn quý, từng người thay phiên bóp miệng nó, khiến nó dù muốn mắng mỏ vài câu cũng không làm được.
Chuyện này ___ bất công quá!!!
Chó, không có nhân quyền sao!?
Chó, héo.
Đúng lúc này, Trạm Hề như trời giáng thần binh vậy, chúng tinh củng nguyệt bước lên sân khấu: “Tất cả dừng tay cho ta!”