Ôn Trọc Ngọc: "Buồn cười nhất là mấy năm trước còn có yêu quái gặp được sếp của mình ở đại hội kén duyên, ha ha ha ha ha ha ha, lúc đó cô ấy sợ đến mức muốn kẹp đuôi bỏ chạy, không ngờ tên sếp ngày nào cũng đóng vai Diêm Vương mặt lạnh lại là yêu quái giống mình."
Phù Diệp tò mò: "Vậy họ có thành vợ chồng không?"
Vừa dứt lời, Ôn Trọc Ngọc bày ra khuôn mặt đầy vẻ hài hước như thể tất cả dây thần kinh trên mặt đều đình công, khóe miệng sụp xuống tận cằm: "Trời ơi, trời ơi! Phù Diệp, cô biết cô đang kể câu chuyện ma quỷ gì không, làm gì có người tốt nào yêu sếp của mình chứ?"
Có lẽ sợ giọng điệu khoa trương của mình khiến Phù Diệp hiểu lầm, cô ấy lại bổ sung thêm là bây giờ Phù Diệp vẫn chưa bị công sở vùi dập, chưa hiểu được sự đáng sợ trong đó, đợi cô trải nghiệm rồi sẽ hiểu, chỉ có kẻ bị ngược đãi mới có thể nảy sinh tình cảm với cấp trên quản lý mình.
Ôn Trọc Ngọc thở dài: "Tôi cũng muốn yêu đương lắm chứ. Tiếc là một phần tôi không có tiền, không có tài chính để hẹn hò, hai là công việc quá bận rộn không thể dứt ra được."
"Ba nữa là, cũng không có đối tượng phù hợp, cô cứ nhìn ba người ở văn phòng tổng hợp này xem." Ôn Trọc Ngọc vừa xòe ngón tay đếm, vừa chỉ vào bàn làm việc của từng người.
Cài bàn đối diện cô ấy ngổn ngang đồ đạc, bên cạnh tập hồ sơ màu xanh lam cài ngược cài xuôi là hộp giày bằng giấy mở toang, ở rìa còn đặt một bộ trà cụ men xanh có hoa văn xanh – “Kế Tống, chưa bao giờ biết suy nghĩ là gì, nói hay thì là thẳng tính, nói không hay thì là đồ đầu gỗ cứng nhắc, cổ lỗ sĩ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT