Thấy Phù Diệp cúi xuống nhặt băng rôn, Ôn Trọc Ngọc vội vàng ngăn lại, rồi thuận tiện phàn nàn: "Sớm muộn gì tôi cũng giết chết cái tên Kế Tống cứng nhắc này, đã bảo đến chỗ con người làm băng rôn rồi, lại cứ khăng khăng hai chữ “yêu quái” quá lộ liễu, chừa trống chỗ đó để tôi tự vẽ. Rõ ràng là chuyện mười phút là xong, vậy mà cứng đầu nói mãi không nghe, làm cổ tay tôi mỏi nhừ."
Phù Diệp đến gần mới biết cô nàng đang phàn nàn điều gì. Trên băng rôn nền đỏ in chữ “Đại hội Kén Duyên Dành Cho Yêu Quái” màu vàng rực. Tuy nhiên, trừ hai chữ "yêu quái" được viết tay, các chữ còn lại đều có kích thước bằng nhau, mực in đều đặn, không lệch một ly nào.
Nhìn từ trên xuống, giống như trong một hàng ngũ chỉnh tề lòi đâu ra hai tên đô con, bộ dạng lấm la lấm lét, cong lưng rụt cổ, trông vô cùng lạc lõng. Phù Diệp cảm thán những chữ còn lại quả thực là một kỳ tích.
Ôn Trọc Ngọc cười ha hả, nói rằng đó là sản phẩm từ máy tính mà con người phát minh ra.
"À phải rồi, Dụ Quan Hàn bảo tôi nhắn với cô một tiếng, anh ấy ra ngoài mua sắm cùng Kế Tống, bảo cô cứ yên tâm ở đây đợi anh ấy về."
Thấy Phù Diệp chẳng hồ hởi khi nghe lời dặn dò của Dụ Quan Hàn, ngược lại còn hỏi có việc gì mình có thể giúp không, Ôn Trọc Ngọc nhìn quanh rồi đưa cho cô một xấp giấy màu đã phác họa xong và một cây kéo.
"Cắt theo đường chì nhé."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play