Phù Diệp bình tĩnh như thường móc tờ tiền màu hồng và những đồng xu tròn từ ống tay áo rộng của cái áo choàng màu xanh ra, giọng điệu rất lạc quan: “101 tệ, có thể ăn thêm 20 bữa bánh crepe giòn xé tay… Cộng thêm một cây xúc xích.”
Có thần lực bao bọc, dù không ăn cũng sẽ không chết đói, chỉ là hương vị dầu, muối, mùi nước tương từ thức ăn nóng hổi chính là gia vị của cuộc sống. Phù Diệp dần dần thích cảm giác hạnh phúc do no bụng mang lại.
Tiếng thở dài khe khẽ vang lên giữa hai người họ.
Phù Diệp biết rõ Dụ Quan Hàn muốn làm gì, cô lắc đầu cảnh báo. Mấy ngày gần đây đồ ăn vặt mà Dụ Quan Hàn thỉnh thoảng mang đến đã nhanh chóng lấp đầy tủ lạnh của cô. Ngay cả khi không ghé thăm quầy hàng của bà Đường, số thức ăn này cũng đủ cho cô ăn cả tháng.
Cô thong thả dùng nĩa xiên một lát chuối, rồi tò mò lúc đó Dụ Quan Hàn đã trải qua giai đoạn thích nghi với xã hội loài người như thế nào.
Vừa hỏi xong, Dụ Quan Hàn đã không nhịn được cười, môi đỏ răng trắng, nốt ruồi nhỏ nhắn nhếch lên theo đuôi mắt cong như vầng trăng khuyết: “Em quên kiếp trước anh cũng là con người sao?”
Trừ bối cảnh xã hội khác biệt cực lớn ra thì những chuyện còn lại Dụ Quan Hàn không cần phải làm quen lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT