Tạ Lâm Vân bước lên phía trước, đi ra sau bức tranh, những người khác biết danh tiếng Đại lang Tạ gia, cho rằng hắn tất sẽ không nói càn, bởi vậy cũng lần lượt bước đến phía sau bức tranh để xem, thế nhưng… chẳng thấy gì cả.
Chẳng lẽ Đại lang Tạ gia chỉ tự cho là mình đúng?
Trong đám người có vài vị công tử thế gia âm thầm hy vọng Tạ Lâm Vân sẽ mất mặt trước những vị quyền quý này, không ngờ đối phương lại hoàn toàn không thấy lúng túng vì ánh nhìn dò xét của người khác, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào bức tranh, bỗng nhiên nói: “Lật lại!”
Lật lại? Lật cái gì? Không phải đang ở phía sau rồi sao, cũng đâu thấy có gì khác lạ.
Giang Kim Vân trong lòng âm thầm lầm bầm, nhưng cũng không dám chỉ trích Tạ Lâm Vân công khai, chỉ định tìm lời giúp hắn gỡ gạc một chút, thì chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Hắn nói là, treo ngược bức tranh này lên.”
Cái gì? Treo ngược? Giang Kim Vân vốn thấy buồn cười, nhưng khi thấy người lên tiếng là Hứa Thanh Kha, hắn lập tức giật mình trong lòng, chẳng lẽ bức tranh này thật sự có huyền cơ?
“Treo ngược? Thú vị, chẳng lẽ treo ngược rồi lại thành một bức tranh khác?” Chu Đức Văn cười ha hả, người âm trầm như hắn mà cười lớn thì lại có vài phần cuồng ngạo.
Từ Thế Đức vốn không hài lòng khi một tiểu bối như Tạ Lâm Vân tùy tiện lên tiếng, nhưng hắn biết rõ lai lịch đối phương, biết dù là nhạc phụ của mình trong triều cũng phải nể mặt Tạ thị vài phần, bởi vậy cũng không trách cứ, lại nghĩ nếu bức tranh này thật sự có huyền cơ, hắn mang về dâng tặng nhạc phụ chẳng phải càng thêm thể diện?
Dù sao vị nhạc phụ kia cũng chẳng phải chỉ có mỗi một người con rể là hắn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT