Người ngoài không biết Hứa Thanh Kha đã nói gì, nhưng cũng không có bao nhiêu người chú ý đến sắc mặt biến đổi của Tạ Lâm Vân, bởi vì hắn rất nhanh đã khôi phục lại vẻ đạm mạc.
“Cẩn trọng là chuyện tốt, nhưng cẩn trọng thì cẩn trọng, ngươi không cảm thấy quá lỗ mãng rồi sao? Nếu quả thực ta có lòng đối với ngươi hoặc là lôi kéo hoặc là diệt trừ, chiêu mộ không thành liền giết, vậy thì ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng sau khi ngươi xé rách mặt, ta sẽ không ra tay trước giết ngươi?”
Ngưng một chút, hắn hỏi: “Hay là nói, kỳ thực ngươi còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của ta, có tư bản cùng thủ đoạn khiến ta không có năng lực đối phó với ngươi.”
Thế nhưng Hứa Thanh Kha trả lời: “Ta không phải tự tin vào năng lực của bản thân, mà là tự tin vào sự tự phụ của ngươi còn cao hơn cả ta, ngươi cho rằng bản thân mạnh hơn ta, cho nên ngươi nghĩ ngươi có thể áp đảo ta, chiêu mộ là từ trên xuống dưới, đây trong mắt ngươi là con đường đúng đắn.”
Tạ Lâm Vân nghe vậy hơi nhíu mày: “Cho nên?”
“Cho nên, nếu có một ngày ngươi phát hiện bản thân không bằng ta, thì cũng sẽ không vội vã mà diệt trừ ta, bởi vì đó tương đương với việc sỉ nhục chính ngươi.”
Tạ Lâm Vân chăm chú nhìn Hứa Thanh Kha, không phản bác nàng, nhưng cũng không vội thừa nhận, trái lại lại hỏi: “Ngươi nói là phương diện nào? Phá án? Vụ án đầu người kia, hay là hôm nay bức họa của Nhâm Bình Sinh, xem ai là người đầu tiên tìm ra kẻ có lòng gian ẩn tàng.”
“Đối với Tạ thị môn đình các ngươi hoặc giới học thuật chính tông mà nói, những thứ này đều là nghề tay trái.” Hứa Thanh Kha vừa nói vừa mỉm cười: “Vậy thì so với cái chính tông nhất đi.”
Khoa cử!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT