Học phủ, nơi thanh tĩnh và trong sạch, trong ao sen vốn được coi là một cảnh đẹp, lại nổi lên một cái đầu người!

Những sĩ tử vốn được triệu tập lại để thi thố thi họa đều bị dọa đến mặt xám như tro, từng người một lo lắng rút lui về phía bờ ao sen.

Nhưng cũng không ai dám rời đi, bởi bọn họ chính là đám người đầu tiên phát hiện cái đầu người kia, giữa thanh thiên bạch nhật, trong tình thế bị vạn người chú mục, sao có thể tránh khỏi liên lụy.

Huống hồ bọn họ dù sao cũng là sĩ tử ứng thí, nếu đến chút đảm đương này cũng không có thì ắt sẽ bị người chỉ trích.

Người của quan phủ nhanh chóng tới nơi, bờ ao sen bị bổ khoái bao vây.

Phải nói rõ một điều, nha dịch ở huyện Định Viễn vốn là lực lượng được thường xuyên sử dụng, trong nha môn huyện cũng chỉ có thể sai khiến bọn họ, nhưng phủ Trí Định há lại có thể so sánh với huyện Định Viễn, nha dịch là nha dịch, bổ khoái là bổ khoái, người trước lo việc tạp dịch thu thuế, người sau phụ trách tra án bắt người.

Nói trắng ra chính là nơi nhỏ thiếu người, còn phủ Trí Định thì nhân lực dồi dào.

Dù sao đây cũng là học phủ, tại phủ Trí Định vô cùng có thể diện, lại thêm cách nha môn không xa, bởi thế bổ khoái đến rất đông, rất nhanh đã phong tỏa toàn bộ ao sen.

Lâm viện sĩ vẫn luôn có mặt ở đó, tri phủ đang trên đường tới, nhưng đã có sư gia cùng đầu đao của nha môn bắt đầu điều tra, trước tiên phải kéo cái đầu người kia lên.

Đao đầu của phủ nha họ Phùng, vị này thân hình cao lớn, thắt đao nơi thắt lưng, bước đi trầm ổn mang theo khí thế, đến nơi liền sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, sau đó phân phó một tên bổ khoái xuống nước vớt đầu người, tên bổ khoái kia vừa xuống nước bơi về phía ao sen…

Cái gọi là hoa sen tháng sáu, vẫn còn cách kỳ hoa nở một thời gian, song trong ao đã có một mảng xanh biếc, lúc bổ khoái xuống nước, sóng gợn lan ra, khiến những lá sen theo đó khẽ đong đưa.

Nhưng còn chưa kịp tiếp cận, cái đầu người kia đột nhiên chìm xuống.

Việc này quá đỗi đột ngột, khiến tên bổ khoái kia cũng kinh hãi, chuyện gì thế này, chẳng phải vừa rồi vẫn nổi trên mặt nước sao, sao đột nhiên lại chìm xuống rồi!

“Hứa… Hứa huynh, cái đầu người kia chìm rồi!” Trương Sinh kinh hô.

“Thấy rồi.” Hứa Thanh Kha nhìn chằm chằm vào nơi cái đầu người vừa chìm xuống còn vương vài bọt nước, nghe thấy nơi không xa Phùng đao đầu nói: “Xuống nước vớt!”

Các sĩ tử có mặt đều nhìn thấy cái đầu người kia chìm xuống, có kẻ nhát gan không chịu nổi, bất ngờ hét to: “Ma! Nhất định là có ma!”

Vốn chỉ là người chết, đầu người rơi xuống ao, bị kẻ kia hét lên như vậy, lại càng thêm kinh hoàng, khiến không ít học sinh học phủ nghe tiếng kéo đến đều bàng hoàng lo lắng.

Tên bổ khoái vốn định xuống nước vớt đầu người kia u oán liếc nhìn sĩ tử vừa la hét, thế này thì hắn còn dám xuống nước thế nào nữa.

“Người sống gây họa! Đâu ra yêu ma quỷ quái gì, ngươi đọc thánh hiền chi thư, sao lại còn mê tín quỷ thần như thế!”

Phùng đao đầu nổi giận trông cực kỳ dọa người, sĩ tử nọ ngã ngồi xuống đất, khiến Lâm viện sĩ nhìn qua một cái — hạng người như thế, cho dù có thi đỗ được chút công danh cũng chẳng có tiền đồ gì lớn.

Tuy vậy tên bổ khoái kia vẫn cắn răng, lặn xuống nước.

Hứa Thanh Kha cùng những người khác tất nhiên bị tra hỏi tình huống, vốn đông người như vậy chưa chắc đã tới lượt bọn họ, nhưng đám sĩ tử lại nhất trí chỉ rằng người đầu tiên nhìn thấy đầu người chính là bàn của Trương Sinh, ai bảo Trương Sinh giọng to chứ, không nhắc ngươi mới lạ!

Thế là Phùng đao đầu mặt lạnh cùng sư gia đi tới.

“Vị công tử này, nói lại tình huống lúc đó, ngươi phát hiện cái đầu người kia thế nào.”

Sư gia vừa hỏi, Trương Sinh liền mở miệng, tên này vốn không sợ người lạ, lại hay bắt chuyện, thao thao bất tuyệt kể lại trước sau quá trình mình phát hiện đầu người…

Thật ra cũng chẳng ngoài việc tình cờ nhìn thấy, nhưng lúc Phùng đao đầu cùng sư gia nghe xong, một sĩ tử bỗng lên tiếng: “Thật ra là Hứa Thanh Kha nhận ra trước, hắn hình như chỉ nhìn một cái liền biết đó là đầu người.”

Lời này rõ ràng đầy ẩn ý, Phùng đao đầu nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Sĩ tử nọ không ngờ lại bị liên lụy, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Phùng đao đầu vẫn đành yếu ớt đáp: “Tại hạ Hứa Liên Căn.”

Sư gia ghi lại tên, “Ai là Hứa Thanh Kha?”

Đều là thư sinh chưa có công danh, không cần quá khách sáo, chỉ cần không đắc tội là được, cho nên sư gia hỏi rất theo phép tắc.

“Là tại hạ.” Hứa Thanh Kha đáp.

Sư gia cùng đao đầu sớm đã chú ý tới Hứa Thanh Kha, dung mạo nổi bật, lúc trước đã liếc qua một cái mà lưu ý rồi.

“Sao ngươi biết đó là đầu người, cách xa như thế, lại bị lá sen che khuất, đen ngòm một mảng, ngươi có thể liếc mắt một cái liền nhận ra?”

Phùng đao đầu không vì Hứa Thanh Kha xinh đẹp mà có sắc mặt tốt, trái lại vốn dĩ xem thường loại mặt trắng này.

Người bình thường liếc mắt một cái liền có thể nhận ra khối đen đó là đầu người sao?

Lúc này, Lâm viện sĩ cùng Tri phủ cũng đã tới, vừa vặn nghe thấy Hứa Liên Căn chỉ ra Hứa Thanh Kha, mọi người vốn mù mịt không có manh mối, tuy biết Hứa Liên Căn có lẽ mang tư tâm, nhưng dẫu sao Hứa Thanh Kha đích thực có chút đáng ngờ.

Tưởng Tín vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt khinh thường, dường như cảm thấy đây là một trò hề, nhưng lại trông thấy đối thủ duy nhất mà hắn để tâm đang bước tới.

Tạ Lâm Vân không đi quá gần, chỉ dừng bước cách đó một bàn, vừa vặn nhìn thấy Hứa Thanh Kha dưới con mắt của bao người dường như suy nghĩ một chút rồi mới nói:

“Năm trượng phía trước, vị học tử đi ngang qua kia đeo một khối ngọc bội có hoa văn ngư thủy long du lan chi.*”

*"Cá hòa cùng nước, rồng bay lượn tự do, lan chi thanh tao."

Câu nói bất ngờ khiến người ta nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền có phản ứng.

“Ngươi có thể nhìn rõ ngọc bội bên hông hắn từ xa như vậy sao?” Đao đầu nửa tin nửa ngờ, ngược lại Lâm viện sĩ liền truyền vị học tử kia qua, học tử đó vốn là tới xem náo nhiệt, bị gọi bất ngờ thì có chút căng thẳng, nhưng vẫn gỡ ngọc bội giao vào tay Lâm viện sĩ.

Lâm viện sĩ nhìn một cái, mặt lộ vẻ kinh nghi, rồi đưa cho đao đầu, “Đích thực là văn ngư thủy long du lan chi, thị lực của hắn đích thực vượt xa người thường, trên đời này loại người như vậy cũng không hiếm, bách bộ xuyên dương chi thần tiễn thủ* đa phần là trời sinh mắt ưng”

*Cụm từ này có thể liên quan đến điển tích về Dưỡng Do Cơ (養由基), một danh tướng thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng với tài bắn cung. Theo "Chiến Quốc Sách", Dưỡng Do Cơ có thể bắn trúng lá dương liễu từ khoảng cách trăm bước, thể hiện kỹ năng bắn cung siêu phàm.

“Có khi là hắn đã thấy qua ngọc bội của người này từ trước rồi!” Hứa Liên Căn không nhịn được lại nói.

“Nói bậy, sao lại trùng hợp như thế để hắn nhìn thấy lần nữa?”

“Bọn họ có lẽ quen biết nhau…”

Hứa Liên Căn vừa dứt lời, liền bị vị học tử đã có chút hiểu ra trừng mắt, “Huynh đài, không biết ý huynh là gì, cứ muốn vu vạ ta, ngươi quen biết ta, có thù với ta ư?”

Lâm viện sĩ cùng những người khác cũng lắc đầu liên tục, tên này trút giận tư thù quá mức rồi.

“Có lẽ là có thù với Hứa huynh, ngươi cũng chẳng phải người huyện Định Viễn ta, là người huyện bên cạnh đúng không, Hứa huynh đã đắc tội gì với ngươi?”

Lý Thân bỗng chen vào, cười mà như không cười, lại hỏi Hứa Thanh Kha: “Ngươi có biết hắn là ai không?”

Hứa Thanh Kha nghiêng mặt, “Không quen biết.”

Nàng đáp thực, thản nhiên như không, lại khiến Hứa Liên Căn đột nhiên đại nộ, quát nàng: “Họ Hứa kia! Ngươi đừng có khinh người quá đáng, ngươi ta cùng là án thủ của huyện, cớ sao người ta đều nói ngươi tài học vượt ta! Chẳng qua là ngươi hai lần làm án thủ mà thôi! Tên họ Khổng kia khắp nơi trước mặt thầy ta khen ngươi là tuyệt đỉnh chi tài, ta thấy rõ ràng là ngươi hối lộ hắn để hắn khuếch trương thanh danh cho ngươi!”

Mọi người lập tức xôn xao, vốn dĩ Hứa Thanh Kha cũng chẳng có bao nhiêu danh tiếng, nhưng bị người này náo loạn một phen liền được chú ý, một là vì Hứa Liên Căn lúc này như phát cuồng, hai là bởi y nhắc đến việc Hứa Thanh Kha hai lần làm án thủ.

Việc này vốn đã rất kỳ lạ.

Huống hồ một huyện lệnh lại cực lực tán dương một người huyện khác.

“Ta nhận ra Hứa Liên Căn, là người huyện Âm, theo học Phương Lâm – một vị có danh vọng lớn tại huyện Âm, Phương Lâm vốn là tiến sĩ tài học không tầm thường, cũng là huyện lệnh tiền nhiệm của huyện Âm.”

Người này vậy mà chỉ vì chuyện này mà oán hận Hứa Thanh Kha?

Dẫu cho Hứa Thanh Kha quả thật thông minh dị thường, lúc này cũng cảm thấy khó hiểu, chỉ nhìn Hứa Liên Căn với vẻ mặt điên cuồng kia, “Nếu đọc sách mà cái gì cũng tin người ta nói, vậy còn đọc làm gì, cứ đến trà quán nghe kể chuyện là được rồi.”

Nàng ngừng một chút, lại bổ thêm một câu:

“Có điều nếu dùng tiền mua chuộc được một vị huyện lệnh để hắn giúp ta khuếch danh, với thân thế hàn môn như ta mà thật có bản lĩnh cùng tâm cơ như vậy, ngươi đích thực là không bằng ta rồi.”

Hứa Liên Căn sững người, phát giác sắc mặt trào phúng của đám người xung quanh, lờ mờ nhận ra mình tiêu rồi, bèn trở nên dữ tợn, lao về phía nàng.

Phùng Đao Đầu mất kiên nhẫn, trực tiếp bẻ quặt hai tay hắn, ném cho một gã bổ khoái.

Tri phủ đứng ngay bên cạnh, đưa mắt nhìn, nói: “Năm nào cũng có kẻ đọc sách đến lú lẫn, lòng cầu danh quá nặng, sức chịu đựng không bằng người, điên dại rồi.”

Điên dại rồi—tri phủ nhẹ nhàng một câu, liền cắt đứt đường tiến thân của Hứa Liên Căn.

Nguyên do rất đơn giản, ngay trước mặt một vị mệnh quan Triều Đình mà vô cớ vu vạ một vị quan viên khác, bản thân hành vi ấy đã là khinh nhờn uy nghiêm hệ thống quyền lực của Triều Đình.

“Tham ô” — hai chữ này rất nhạy cảm.

Có điều, ấn tượng của tri phủ đối với Hứa Thanh Kha cũng chẳng tốt lành gì, sự việc khác thường ắt hẳn có chỗ kỳ quặc.

Chỉ là còn chưa kịp đem ấn tượng xấu này thực thi đến cùng, liền thấy Hứa Thanh Kha vung tay áo, chắp tay thi lễ với hắn.

“Đại nhân, sau khi huyện khảo kết thúc, huyện lệnh của bổn huyện là Trịnh đại nhân đang phiền lòng vì một vụ án mạng không đầu, vậy mà vẫn dành thời gian mời chúng vãn bối có được tư cách vào phủ khảo đến tụ hội, khi ấy có nói đến chuyện mười năm khổ học dù là để có một ngày bảng vàng đề danh, song về sau lại phải ngày ngày lo toan cho bách tính. Làm quan là lấy tâm cha mẹ mà đối đãi, cả một đời vất vả cũng chỉ mong con dân trong cảnh trị vì được an cư lạc nghiệp, mà chúng vãn bối nay đã bước trên con đường người từng đi, người cảm thấy vô cùng tự hào vì giang sơn xã tắc và phúc lợi của dân chúng có kẻ kế tục, tất nhiên bên ngoài sẽ để lộ vài phần hoan hỷ và đắc ý. Nếu chỉ vì thế mà để thiên hạ cho rằng người bị sĩ tử hối lộ mà khắp nơi ca tụng, há chẳng phải khiến lòng người làm quan lạnh lẽo sao.”

Hứa Thanh Kha vừa dứt lời, ánh mắt Lý Thân lóe lên, cũng lập tức chắp tay thi lễ, Hàn Khôn cùng các sĩ tử xuất thân huyện Định Viễn khác tự nhiên không ngu dại, lần lượt chắp tay thi lễ theo.

Trong khoảnh khắc, khung cảnh trở nên trang nghiêm.

Không ít sĩ tử từ các huyện khác, từ cảm thấy hả hê trở nên trầm mặc nặng nề, có người cảm động, cũng có kẻ suy tư.

Hứa Thanh Kha này…

Tri phủ là lớn nhất nơi đây, chăm chú nhìn Hứa Thanh Kha một lúc, rồi trầm giọng nói: “Giang sơn xã tắc, phúc lợi dân sinh có kẻ kế tục! Nói rất hay! Các ngươi là sĩ tử, là phụ mẫu quan đời sau, nếu không có nửa phần tâm tư làm cha làm mẹ, thì cũng chẳng xứng là một vị quan tốt.”

Lâm viện sĩ cũng cười, “Nếu phủ Trí Định ta lại có thể xuất hiện một trạng nguyên lang Đại Thục nữa, tri phủ đại nhân với tư cách là phụ mẫu chi dân ắt cũng mừng rỡ tột bậc.”

Tri phủ cười ha ha, “Tất nhiên là vậy!”

Không khí trong phút chốc trở nên vui vẻ, nhưng nhiều sĩ tử biết rõ—Hứa Thanh Kha này đã lưu danh trước mặt Lâm viện sĩ và tri phủ rồi.

Tiểu tử thành danh!

Hứa Liên Căn kia chắc tức đến hộc máu?

Vả lại—vận cứt chó. Tưởng Tín lạnh lùng liếc Hứa Thanh Kha, giống như bao thế gia tử đệ khác, đều cho rằng Hứa Thanh Kha là gặp may.

Duy chỉ Tạ Lâm Vân lại không nghĩ vậy.

Nếu Hứa Liên Căn là một sự kiện ngẫu nhiên, thì phản ứng của y không thể không gọi là cực nhanh, chuyển nguy thành an, thứ nhất khiến bản thân lưu danh trước mặt hai vị đại nhân, thứ hai cũng khiến huyện lệnh quê nhà mình được danh trước mặt tri phủ.

Một mũi tên trúng hai đích!

Nếu không phải sự kiện ngẫu nhiên... thì cái đầu người kia là do y sắp đặt? Trước có đầu người, sau có Hứa Liên Căn, y rốt cuộc là hạng người gì?

Tạ Lâm Vân nghĩ đến đây, vô thức nhìn về phía Hứa Thanh Kha, vừa vặn trông thấy nàng đang được nhóm sĩ tử huyện Định Viễn cung kính vây quanh, dáng vẻ bình thản yên tĩnh, liếc mắt lại nhìn thấy vị bổ khoái vừa nhô khỏi mặt nước.

Không có đầu người.

Nàng dường như chẳng lấy làm kinh ngạc, ánh mắt thanh lãnh như phản chiếu sóng nước lăn tăn.

Tạ Lâm Vân bỗng thấy chấn động— y cố tình hô lên có đầu người để dẫn dụ sự chú ý của người khác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play