Hầu hết các thí sinh đều kinh ngạc nghi hoặc, những thí sinh từng diện kiến Hứa Thanh Kha như Triệu Hoài thì cảm xúc phức tạp, nhưng sau một hai ngày ấp ủ, họ đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Lý gia nơi Lý Thân ở, Lý gia đóng cửa không ra ngoài, rồi họ lại nhìn sang Hàn gia, Hàn gia thì vẫn như thường, dường như không vì Tam lang nhà mình trượt án thủ mà buồn bã.
Điều này khiến không ít người có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại Hàn gia đã có một Hàn Phong, không thể cẩm thượng thiêm hoa thì cũng chẳng sao.
* cẩm thượng thiêm hoa :Thêm hoa vào trên gấm, ý nói đã đẹp lại càng đẹp thêm.
Ánh mắt dò xét qua lại, ngày tháng cũng cứ thế trôi qua, nhưng trong huyện Định Viễn biết bao người ngóng trông vị án thủ hai khóa kia đến huyện thành…
Trong một phòng khách tại hậu viện của Hàn gia, tiết trời tháng ba tháng tư, hoa nở vừa đẹp, Khương Tín ngồi trong sân uống rượu, Hàn Khôn mỗi ngày đều đến bái phỏng, lễ số rất chu đáo, nhưng thường không ngồi lâu.
Vị Khương huynh này ngày thường chỉ uống rượu xem thoại bản, hoặc ra ngoài dạo chơi săn bắn, chẳng có việc gì đứng đắn, quả thực không phải kiểu người mà một thư sinh như hắn muốn đối đáp, nên mỗi ngày chỉ đến bái kiến một chút là đủ.
Hôm nay vẫn đến như thường, vừa vào cửa quả nhiên thấy Khương huynh một tay xem thoại bản, một tay uống rượu, trời ạ, đến tận ba vò rượu!
Hàn Khôn nhíu mày, bước chân khựng lại trước ngưỡng cửa, nhưng vẫn bước vào.
“Khương đại ca.” Hàn Khôn tiến lên vái chào, Khương Tín liếc mắt nhìn hắn, nhếch môi cười nhẹ, “Hôm nay ngươi đến sớm hơn mọi ngày, khiến ta muốn ngủ nướng một chút cũng không được.”
Hàn Khôn cúi mắt, cung kính đáp: “Dù Khương đại ca còn đang ngủ, ta cũng phải đến, bởi đại ca dặn ta phải tận hết đạo đãi khách.”
Khương Tín nhìn dáng vẻ thuận theo của hắn, ngón tay câu lấy vò rượu, rót đầy chén, “Ngươi đã làm rất tốt rồi, nhưng ta thấy hôm nay ngươi đến sớm… có việc gì chăng?”
Hàn Khôn giật mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ngày mai huyện lệnh mở tiệc, mời bọn ta những thí sinh này đến dự, ngày mai ta e là không ở nhà, nếu có chỗ nào chậm trễ với Khương đại ca, mong Khương đại ca lượng thứ.”
Khương Tín nhìn hắn một cái, “Xem ra ngươi không vui lắm, vì ngươi không đỗ án thủ, mà ngày mai vị án thủ kia cũng đến sao?”
Hàn Khôn nhíu mày, thầm nghĩ Khương Tín này thật không biết nói chuyện, nhưng thân phận đối phương không rõ, hắn cũng không dám đắc tội, “Không có chuyện đó, chỉ là một kỳ thi thôi, ta không phải người không chịu nổi thua cuộc, chỉ là không ngờ Hứa Thanh Kha lại có tài học như vậy.”
“Nghĩ như thế là đúng, bất quá ngày mai mở tiệc, ta cũng đến ké một bữa vậy.” Khương Tín nói lời này, thấy trên mặt Hàn Khôn lướt qua một tia bất mãn và khó xử, liền nhàn nhạt nhấp rượu, khóe miệng khẽ nhếch.
“Huyện lệnh Định Viễn Trịnh Hoài Vân cũng có chút giao tình cũ với ta, ngươi cứ nói với bên đó rằng có cố hữu đến thăm là được, sẽ không làm ngươi khó xử.”
Hàn Khôn lúc này mới nghĩ đối phương ắt có thân phận bất phàm, đến từ Trí Định phủ, có nhân mạch bên Trịnh Hoài Vân cũng không lạ.
“Khương đại ca nói đùa rồi, dù ngài không quen huyện lệnh, ta nói một tiếng với bên huyện lệnh, hẳn cũng không có vấn đề gì.”
“Đúng thế, huynh ngươi ở Định Viễn cũng có chút cơ sở.”
Khương Tín thờ ơ nói, Hàn Khôn nhận ra đối phương có ý xem nhẹ huynh trưởng mình, không khỏi cảm thấy khó chịu, liền cáo từ.
Ngón tay Khương Tín vẫn lắc lư chén rượu, khóe mắt liếc qua bóng dáng đối phương biến mất ở cửa, ánh mắt bình lặng như mặt biển sâu thẳm.
___________
Huyện lệnh mở tiệc, tất cả thí sinh có tên trên bảng đương nhiên đều phải ứng mời.
Hứa Thanh Kha vẫn đến đúng giờ, không sớm không muộn, thư sinh thường có khí chất ngạo nghễ, cũng không thịnh hành việc đến cửa tặng lễ — bởi hiện giờ họ chỉ là thí sinh, nếu muốn tặng, cũng phải đợi nhập quan trường mới tặng, phải biết rằng tặng lễ cũng là một môn học vấn lớn.
Hứa Thanh Kha hai tay áo trống không, như những người khác, lần này đến huyện nha, những nha dịch canh gác đều dành cho nàng sự chú ý đầy đủ và khách khí.
Trước là thí sinh, nay là án thủ, khả năng đỗ tú tài quá cao, giờ làm quen một chút cũng không tệ.
Trong lương đình tiệc đã bày sẵn, tôi tớ bắt đầu dọn hoa quả, một số thí sinh đã đến, Hứa Thanh Kha không quen biết những thí sinh này, những người quen hơn như Lý Thân và Ứng Thành An lại chẳng hòa hợp, vì thế nàng trông vô cùng cô đơn lẻ bóng.
Lý Thân hôm nay cũng đến, sắc mặt luôn căng thẳng, Ứng Thành An thì lặng lẽ ít lời, rất trầm tĩnh, những người khác thấy dáng vẻ hắn như vậy cũng không muốn đắc tội quá mức, bởi dù sao hắn cũng đỗ hạng tư, Lý gia ở huyện Định Viễn cũng có chút nhân mạch.
Ngược lại, Triệu Hoài mang ý không tốt, mở miệng nói: “Lý huynh, ta nhớ hình như giữa ngươi và Hứa huynh có một vụ cá cược, rằng nếu ngươi thua thì phải hướng huynh ấy tạ lỗi.”
Triệu Hoài vừa mở lời, mọi người cũng không tiện giả ngốc, đồng loạt nhìn về phía Lý Thân.
Ứng Thành An vẫn đứng ở góc đình, lúc này lại nhìn về phía Hứa Thanh Kha trước.
Sắc mặt Lý Thân trầm xuống, “Triệu Hoài, ngươi xếp sau ta, cũng có tư cách quản chuyện của ta sao?”
Triệu Hoài cười lạnh: “Lời này không thể nói vậy, ta chỉ ngưỡng mộ tài học của Hứa huynh, huynh ấy tốt xấu gì cũng là án thủ huyện Định Viễn chúng ta, quang minh chính đại thắng ngươi, sao nào, Lý huynh không chịu nhận sao? Thánh nhân có câu ‘quân tử vô tín bất lập’*…”
*Quân tử không có chữ tín thì không đứng vững được.
Lý Thân giận dữ, đang định quát Triệu Hoài, thì huyện lệnh Trịnh Hoài Vân đến.
“Chư vị tài tử để chờ lâu rồi.” Trịnh Hoài Vân nói vậy, nhưng mọi người lại vô thức chú ý đến hai người đi sau ông.
Một người là Hàn Khôn.
Hàn Khôn, chẳng lẽ huyện lệnh còn tư hội với Hàn Khôn? Hay là đặc biệt coi trọng Hàn Khôn? Đãi ngộ như vậy lẽ nào không phải dành cho án thủ Hứa Thanh Kha sao? Hay là vì danh vọng của Hàn gia?
Còn một người khác, trông chừng hơn hai mươi tuổi, rất trẻ, nhưng khí chất có phần phiêu diêu, vừa trầm ổn nội liễm, lại có vài phần buông thả nhẹ nhàng, một thân huyền y bình thường, dáng người lại vô cùng cao ráo, cao hơn tất cả bọn họ cả một cái đầu.
Người này là ai? Mọi người đưa mắt đánh giá, nhưng miệng không hỏi nhiều.
Là hắn? Hứa Thanh Kha nhận ra người từng gặp ở hành lang trà lâu, không quá kinh ngạc, chỉ cảm thấy đối phương dường như nhìn mình thêm một cái.
Trịnh Hoài Vân mời mọi người an tọa, lúc này đang là giữa trưa, bầu trời trong vắt, trong viện bách hoa đua nở, Trịnh Hoài Vân làm người cẩn thận, lễ số chu toàn, cũng xem như trọn vẹn tục lệ huyện lệnh mời thí sinh có tên trên bảng dự tiệc sau kỳ thi huyện.
Chỉ là ngoài ăn uống, tất nhiên cũng có trò chuyện.
Nói về văn học, nói về chính sách, nói về phong tục huyện, đa số mọi người đều bày tỏ ý kiến, kể cả Lý Thân vốn tâm trạng không vui cũng tham gia rất tích cực.
Ngược lại, án thủ Hứa Thanh Kha ít nói, tựa như không giỏi giao tiếp.
Trịnh Hoài Vân cũng hiếm khi hỏi nàng, điều này suýt khiến Hàn Khôn và những người khác nghĩ rằng huyện lệnh không ưa vị án thủ mới này.
Nhưng người ít lời tương tự còn có vị nam tử huyền y, tựa như huyện lệnh vừa giới thiệu hắn là một cố giao của mình.
Nói chuyện một hồi, Trịnh Hoài Vân đặt chén rượu xuống, thở dài: “Chư vị, nay các ngươi đã thi xong thi huyện, đang lúc chuẩn bị cho thi phủ, ngày sau có tên trên bảng cũng không phụ khổ học trường đình, chỉ là các ngươi còn phải nhớ rằng làm quan không dễ.”
Hứa Thanh Kha liếc qua nét khổ khó che giấu trên mặt đối phương, thầm nghĩ người này tuy cẩn thận bảo thủ, nhưng tâm cơ không đủ, cảm xúc khó che, chẳng trách con đường quan lộ không tốt.
“Đại nhân có phải đang lo lắng về vụ án thi thể không đầu?” Triệu Hoài nhịn không được hỏi.
“Chính là vụ án này.” Trịnh Hoài Vân lắc đầu, “Đầu và y phục của người chết đều không thấy, ngoài ngón chân trái bị đứt một đoạn, không còn đặc điểm nào khác, thân phận người chết không rõ, tra án cũng không biết bắt đầu từ đâu, nay thời gian đã trôi qua lâu, thi thể càng khó xử lý, thật khiến ta sầu não.”
Lý Thân liếc Hứa Thanh Kha một cái, muốn thể hiện trước mặt nàng, liền hỏi: “Ngỗ tác có thể phán đoán người chết đã qua đời bao lâu không?”
Theo lý, chi tiết của vụ án nhân mạng như vậy không nên tiết lộ cho người không liên quan, nhưng nay đã là án treo, lại thêm những người có mặt đều là thí sinh, Trịnh Hoài Vân cũng không quá câu nệ, có lẽ cũng là do khi tuyệt vọng thì cái gì cũng giám thử, chí ít những thí sinh này đầu óc cũng không tệ.
“Đại khái là trước ngày thi huyện mở khoa một hai ngày.”
“Chẳng lẽ hung thủ cố ý nhân thời điểm đó gây án?”
“Chặt đầu lại lột y phục, hung thủ này quá tàn nhẫn.”
“Đại nhân không cần lo lắng, vụ án như vậy ở huyện nào cũng là án treo, trước đây đại nhân đã mạnh tay xử lý đám sâu mọt trong huyện ta, đó đã là công lớn.”
“Đúng vậy đúng vậy, sự liêm minh cần chính của đại nhân mọi người đều thấy.”
“Hung thủ chẳng phải đã bị đại nhân giam vào huyện nha rồi sao?”
“Đại nhân hà tất lo lắng, vụ án này không phá được, bách tính Định Viễn chúng ta cũng không trách đại nhân.”
Những lời này vang lên liên tiếp, Trịnh Hoài Vân sao không biết tâm tư của các thí sinh, trong lòng lắc đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình như vừa rồi có người nói…
Trên bàn tiệc dần yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía người vừa lên tiếng.
“Hứa Thanh Kha, vừa rồi ngươi nói…”
Hứa Thanh Kha tựa vào ghế, đầu ngón tay còn gõ nhẹ chén rượu, từ đầu tiệc đến giờ nàng chỉ nhấp nửa chén rượu, nay ánh mắt trong trẻo, thần thái sáng ngời.
“Ta nói, đại nhân đã bắt được hung thủ, hiện đang giam trong ngục.”
Trịnh Hoài Vân nhất thời không nói nên lời.
Bắt rồi? Đã bắt rồi?