Phó Tế Quân trải khăn quàng cổ ra, quấn lên người Nguyễn Chi Nhiên, đội cả mũ lên đầu cậu: “Áo lông vũ kéo khoá vào đi, bây giờ đang cao hơn mực nước biển 20 mét, nhiệt độ cảm nhận sẽ giảm mạnh, hơn nữa mặt trời sắp lặn rồi nên em không được cảm lạnh.”
Nguyễn Chi Nhiên như một con búp bê Tây Dương để mặc anh muốn làm gì thì làm, ngẩn ngơ, đến cả lý do anh quay lại cũng quên hỏi mất.
Cuối cùng, Phó Tế Quân đưa cả hai bình dưỡng khí vào tay cậu: “Anh cõng em nên là nhớ cho anh thở oxy, đi thôi.”
Lúc Nguyễn Chi Nhiên hoàn hồn lại thì đã bò lên lưng anh mất rồi.
Áo lông vũ ngăn cách nhiệt độ cơ thể hai người, nhưng cậu lại thấy yên tâm vô cùng. Vai anh rộng rãi vững chãi, cánh tay ôm cậu rất chắc chắn.
Dù anh cũng đang cong cả lưng vì mệt, nhưng vẫn kiên quyết cõng cậu.
Cậu rất muốn hỏi vì sao lại quay lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play