“Hiện tại liều mạng muốn thành công hợp tác không phải chúng ta, ở cổ quyền phóng thích thượng chúng ta không cần nhượng bộ.” Phó Tế Quân vừa gọi điện thoại vừa quét thẻ mở căn phòng áp mái tầng cao nhất khách sạn Ritz-Carlton, “Ngày mai buổi chiều bốn giờ, thêm một buổi họp trực tuyến với đội luật sư DLS.”

“Được rồi, đi thôi.”

Chuyến đi Giang Bắc lần này, Phó Tế Quân giữ bí mật đến cùng. Buổi chiều xử lý xong nghiệp vụ với ngân hàng đầu tư Đức Chí, anh mới tiết lộ lịch trình cho trợ lý.

Hành lý được để tạm ở tủ giày gần cửa, Phó Tế Quân đang cởi áo khoác vest vương mùi rượu, khóe mắt thoáng thấy giữa chăn có thứ gì đó động đậy. Anh dừng động tác ở khuỷu tay, mặc lại áo khoác rồi xoay người.

Ritz-Carlton không phải lựa chọn đầu tiên của anh, lần này lại càng khiến anh thêm ấn tượng xấu về khách sạn cao cấp phổ thông, anh gọi xuống lễ tân: “Dọn phòng.”

“Á——” có âm thanh phát ra từ trong chăn, chăn bị đạp đến mép giường.

Phó Tế Quân bỏ áo khoác xuống ghế, lại xách hành lý lên.

“A, A Ui.”

Tiếng động trên giường trở nên gấp gáp và ngắt quãng, không giống tiếng người.

Anh cúi mắt, đảo nửa vòng về phía sau.

Người trên giường chẳng khác nào con thỏ nhỏ bị dọa cho mắc kẹt.

Đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe, lo sợ bất an mà run rẩy, chăn tụt xuống ngang hông, chiếc sơ mi trắng cúc mở rộng gần như tiệp màu với ga giường, để lộ bờ vai và cổ trắng đến chói mắt.

Cực kỳ rẻ tiền thấp hèn mà lại quyến rũ.

Trước quầy vội vã chạy tới cửa, “Phó tiên sinh, xin lỗi, phòng này chúng tôi đã đặt trước cho ngài từ hôm qua, có thể là vừa nãy có khách lấy nhầm chìa khóa, chúng tôi sẽ lập tức điều tra rõ tình huống.”

Bốn bảo an phía sau dậm chân nặng nề, đuổi theo đến cửa.

Phó Tế Quân rõ ràng nhìn thấy người trên giường nghe thấy giọng nói của quầy lễ tân thì lập tức thu nhỏ đôi mắt, ánh nhìn mở to ra theo một độ cong mượt mà, hai con ngươi như dòng suối ngầm, ngay khoảnh khắc đó tràn đầy nước, màu mắt hổ phách như bị nước suối rửa qua đá cuội vạn năm, bóng loáng trong suốt.

Điều có ý nghĩa ở đây là, suối ngầm đầy nước, nhưng lại không tràn ra.

Phó Tế Quân híp đôi mắt dài hẹp, trong vòng nửa phút ngắn ngủi, ý nghĩ trong đầu anh thay đổi hai lần.

Ban đầu là, loại dụ dỗ rẻ tiền như vậy mà cũng dám xuất hiện trong phòng anh.

Sau đó biến thành, sợ hãi đến mức này, vậy mà vẫn nhịn được không khóc.

Phó Tế Quân hơi giơ tay lên, bước chân của quầy lễ tân đứng sững lại ở cửa, “Phó tiên sinh?”

Phó Tế Quân mắt điếc tai ngơ.

Người trên giường cũng sửng sốt, nặn ra một nụ cười, trợn tròn đôi mắt cong cong như trăng non, đuôi mắt hiện ra một đường cong nhẹ, nước mắt như hạt ngọc trượt ra từ hốc mắt, lăn xuống bọng mắt hơi phồng, rơi xuống hai bên má, bị dải lụa đen đang bịt miệng hấp thụ sạch sẽ.

Ý định lấy lòng rõ ràng đến mức đó, ngược lại khiến người ta mất đi hứng thú.

Phó Tế Quân đã từng thấy đủ kiểu người nằm trên giường, những người đó không ai là không bị nhân viên công tác ném ra ngoài. Nhưng người đang nằm trên giường lần này, tiểu ngoạn ý thoạt nhìn không quá thông minh kia, lại có chút thú vị.

Phó Tế Quân vẫy vẫy tay.

Trước quầy dẫn theo bảo an rời đi, lúc lui ra còn tinh ý kéo cửa lại.

Người trên giường rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cố ý cười cong đôi mắt, đuôi mắt cụp xuống, giữa mày hơi nhăn lại.

Phó Tế Quân bước tới hai ba bước, ngón tay móc lấy chăn bên cạnh, nhẹ nhàng kéo lên, cánh tay của thanh niên bị trói chặt bằng dây da mềm màu rượu đỏ nạm bạc, tự nhiên rũ xuống. Trói thật sự quá chặt, thanh niên không thể cử động. Vừa rồi ngay cả mặc quần áo đàng hoàng chờ quầy lễ tân vào phòng, cũng không làm được.

Phó Tế Quân chạm nhẹ roi da, không hề có ý định cởi trói, nhưng lại buông lỏng dải lụa màu đen đang bịt miệng thanh niên. Có lẽ vì bị bịt lâu rồi, lúc khăn rơi xuống, mang theo vài sợi chỉ bạc, mắc lại trên môi mỏng.

Là một cái miệng không có phúc khí.

Môi mặt rất mỏng, môi trên rõ ràng là hình chữ M, dáng vẻ bạc tình, không phải gương mặt có tướng phúc khí.

Môi thanh niên khẽ động, không phát ra âm thanh, thử vài lần mới khe khẽ gọi lên được một tiếng, “Phó tiên sinh.”

Cậu lại cố ý cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng non, ánh lên nước mắt, trong trẻo sáng ngời, lông mi nơi đuôi mắt giao nhau trên dưới, như nét phác cuối cùng mơ hồ, khiến cả khuôn mặt trở nên sinh động xinh đẹp.

Không còn khăn lụa che miệng, Phó Tế Quân mới phát hiện khóe miệng thanh niên có một cái má lúm đồng tiền. Mắt cong như trăng non, thêm má lúm thêm trời sinh ra gương mặt biết cười, cũng có thể bày ra một nụ cười giả dối như vậy.

Không biết là ai đưa người này tới, vụng về đến mức buồn cười.

Phó Tế Quân nâng tay, lòng bàn tay lướt qua đuôi mắt cậu, lau khô nước mắt.

Động tác ấy như là một sự khẳng định dành cho thanh niên, cậu bị trói chặt tay, chống lên giường, quỳ thẳng dậy, ngẩng đầu tới gần khóe miệng Phó Tế Quân. Chỉ là người đàn ông kia quá cao, cậu lại dáng người nhỏ gầy, quỳ lên rồi ngẩng đầu, cũng chỉ chạm được đến môi dưới và khóe miệng anh, hai cánh môi mỏng chỉ vừa khẽ chạm, giống như một đứa nhỏ đang cố làm nũng.

Phó Tế Quân ác ý không chịu cúi đầu, đứng thẳng người, hai vai rộng thả lỏng, rũ mắt thưởng thức gương mặt đỏ lên sốt ruột của thanh niên vì không thể vươn tới mình.

Bộ tây trang được cắt may khéo léo ôm sát đường eo. Thanh niên chỉ có thể dùng ngón tay bấu lấy chút vải tây trang để mượn lực, càng quỳ càng không xong. Giống như mèo con liếm láp, cậu hôn loạn không theo trật tự gì quanh cằm và khóe miệng Phó Tế Quân. Phó Tế Quân cảm nhận được cơ thể cậu đang run rẩy, thấy lông mi cậu khẽ rung như cánh bướm.

Anh bỗng nổi thiện tâm, khẽ động ngón tay, cởi bỏ dây da cột chặt thanh niên. Thanh niên vẫn tiếp tục hôn hít, rồi lập tức ngoan ngoãn bất động, chờ đôi tay được thả ra.

Đương ——

Dây thừng rơi xuống đất, chạm sàn phát ra âm thanh trầm đục. Bờ vai thanh niên run lên, rũ xuống, không còn ngẩng cổ về phía Phó Tế Quân nữa. Phó Tế Quân vẫn đứng yên tại chỗ, không nói một lời.

Anh từng gặp hàng ngàn hàng vạn loại thủ đoạn câu dẫn. Thanh niên lần này, giống như một viên kẹo rẻ tiền. Ngụy trang bằng dáng vẻ ngọt ngào thơm ngon, nhưng chỉ cần xé lớp vỏ, ngửi một cái, liền biết không thể nào cho vào miệng.

Phó Tế Quân hơi nghiêng người, đánh giá thân thể thanh niên sau khi nút thắt bị gỡ.

—— quá gầy, xương sườn bài ra như cánh bướm.

“Phó tiên sinh, nhưng… xin… xin, xin hỏi ngài thích em được không?”

Phó Tế Quân nhặt dây da lên, ước lượng trong tay, xúc cảm rất tốt, không giống với người. Không phải hàng rẻ tiền.

Bang ——

Tiên đang vang lên trong không khí, dừng lại ở ngực rộng mở của thanh niên. Làn da trắng nõn, gầy yếu lập tức rút ra một vết máu, da thịt hơi co lại, khép hờ dưới lớp sơ mi trắng, đẹp đẽ như những hạt chuỗi máu hồng.

Phó Tế Quân không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào thanh niên.

Rất tốt.

Nứt môi rồi, cũng không kêu một tiếng.

Phó Tế Quân lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán thanh niên, giọng nói ôn hòa, “Tên là gì?”

“Phó tiên sinh.” Thanh niên thở dốc hai hơi, “Em tên là Nguyễn Chi Nhiên.”

Phó Tế Quân hơi cau mày, “Ai đưa cậu tới?”

“Em, em không biết.” Nguyễn Chi Nhiên cúi đầu thấp hơn nữa.

Phó Tế Quân trong đầu rà soát lại người mình từng tiếp xúc gần đây, không có ai họ Nguyễn, “Nói thật sẽ tốt hơn với cậu.”

“Phó tiên sinh, em thật sự, thật sự không biết.” Nguyễn Chi Nhiên nín thở ngẩng đầu, đáy mắt toàn là nôn nóng, “Thật xin lỗi.”

Phó Tế Quân dùng đầu roi nâng cằm thanh niên lên, khom lưng, cẩn thận đánh giá.

Dáng vẻ nhút nhát gan, đơn thuần ngây thơ đến mức ngu ngốc.

Phó Tế Quân không cho rằng Nguyễn Chi Nhiên có gan lừa mình, nhưng lại cảm thấy thú vị, không lưu tình chút nào, khẽ điểm vào sau lưng Nguyễn Chi Nhiên.

“Aa…” Nguyễn Chi Nhiên rên khẽ một tiếng, quỳ rạp xuống sàn.

Cậu không thể nói thành lời, thân roi dài mang theo gai ngược, làn da bị đâm đến rớm máu, cậu cảm thấy phía sau lưng mình như đang chảy máu không ngừng, ngón tay khẽ nắm lấy ống quần Phó Tế Quân, nhịn xuống nước mắt trong mắt, ngẩng đầu cười, “Phó tiên sinh, ai. Ai cũng có thể đưa em tới.”

Phó Tế Quân bị nụ cười kia làm loá mắt, thuận tay ném roi xuống đất, “Cậu tới làm gì?”

Tiếng roi rơi xuống đất, đối với Nguyễn Chi Nhiên mà nói là tiếng kèn chiến thắng, cậu chống khuỷu tay xuống đất, gương mặt dán lên đùi Phó Tế Quân, “Em tới để khiến Phó tiên sinh vui vẻ.”

Phó Tế Quân cười lạnh, vẻ mặt mang theo chút khinh thường, nhưng bàn tay lại tự nhiên rũ xuống, nâng gương mặt của Nguyễn Chi Nhiên lên, ngón cái khẽ xoa má lúm đồng tiền bên má cậu. Nguyễn Chi Nhiên liền ngoan ngoãn dựa sát vào lòng bàn tay anh, như thể dâng cả khuôn mặt của mình ra.

Hiển nhiên anh đã bị làm mềm lòng. Anh vốn quen nhìn sơn hào hải vị, mà loại kẹo rẻ tiền pha màu thơm ngọt như thế lại có thể nhanh chóng khơi dậy cảm xúc người ta, đại não tiết ra dopamine, khiến người khó mà kháng cự.

Khuôn mặt cậu nhỏ như chỉ bằng nửa bàn tay, dễ dàng bị bao phủ. Huống chi đối phương còn dịu dàng, ngoan ngoãn cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Chiếc nhẫn đuôi hoa đen vàng trên ngón tay lặng lẽ chạm vào hai bên má mềm mại của Nguyễn Chi Nhiên, nếu không chú ý sẽ dễ làm xước da. Cậu khẽ run lên, rồi rụt nhẹ vào, né tránh chiếc nhẫn kia.

“Phó tiên sinh?” Nguyễn Chi Nhiên lấy hết can đảm khẽ gọi, bàn tay nhỏ bám nhẹ vào phần đùi trong của Phó Tế Quân, “Phó tiên sinh…”

Phó Tế Quân lập tức nhấc bổng cậu lên, ném thẳng lên giường. Áo sơ mi trên người thanh niên lay động, cổ áo trượt xuống vai, để lộ rõ vết roi đỏ sẫm còn mới. Phó Tế Quân vốn có sở thích cưỡi ngựa, ra tay nặng nhẹ khó lường. Cũng chỉ có thể trách làn da Nguyễn Chi Nhiên quá mỏng manh, chỉ cần thêm chút lực là vết roi in hằn khiến người ta không khỏi rùng mình.

Phó Tế Quân chỉ liếc mắt một cái rồi xé rách viên kẹo rẻ tiền này, lớp áo mỏng dễ dàng bị kéo bung ra. Mùi hương tinh dầu ngọt ngào vốn là thứ làm chiều chuộng vị giác đến mức kén chọn, giờ lại mang đến một kiểu kích thích khác biệt.

Phó Tế Quân đã đoán không sai: Nguyễn Chi Nhiên đúng là kiểu người vừa đáng thương, vừa biết nghe lời, lại vừa có chút hoang dại khiến người ta muốn chơi đùa mãi.

Chính là đôi môi mỏng kia, vì cắn chặt mà gần như rớm máu.

Nhưng Nguyễn Chi Nhiên lại quá dễ khiến người ta muốn trêu chọc. Ban đầu Phó Tế Quân còn đứng bên mép giường, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà cúi người xuống, kéo cậu ôm trọn vào lòng, nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm thanh sạch còn vương lại nơi cổ sau khi tắm.

Phó Tế Quân vốn không phải kẻ dễ sa vào dục vọng, nhưng Nguyễn Chi Nhiên lại là người khiến anh chẳng thể nào thoát ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play