Trời sinh thần lực?
Nhưng chẳng phải vẫn là thắng không oai sao!
Không chỉ các đại thần lặng đi một chút, nụ cười của Minh Châu cũng dần nhạt phai, ngay cả Khang Hi cũng có chút kinh ngạc, lát sau liền cười lớn: "Hay, hay a, Đồ Nhạc, ngươi thật sinh được một đứa con tốt. Trách không được Phúc Lộc có lòng ứng chiến, hóa ra là tự tin hơn Khuê Nhân! Chuyện trời sinh thần lực này, nó vậy mà không nói cho trẫm biết……"
Ngay khoảnh khắc Phúc Lộc nhẹ nhàng đặt hòn đá xuống, Khuê Nhân trừng lớn mắt, "Ngươi, ngươi" mãi một lúc sau, sắc mặt đỏ bừng, không thể tin được lùi về sau vài bước, sao có thể?
Chẳng lẽ, hắn vẫn luôn bị Phúc Lộc dắt mũi?
Nhớ lại trước khi nhấc đá, vẻ đắc ý của mình, Khuê Nhân tự thấy mất mặt đến nỗi muốn độn thổ. Trước mặt mọi người, hắn không thể làm ra hành động đổi ý, chỉ đành khẽ cắn môi, thất vọng lau mặt: "Về sức lực, ta đích xác không bằng ngươi. Ta, ta xin lỗi ngươi!"
Nói rồi, mặt Khuê Nhân càng đỏ hơn, không dám nhìn về phía Huệ phi……

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play