【Hàng xóm Tiểu Dữu: Trời đất ơi, ngài chơi hai vòng game đều vượt qua được à?!】
Dữu Triệt nhìn tin nhắn bên kia gửi tới, không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán.
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Thế là ít nhất ngài cũng có 10 điểm rồi nhỉ? Ngài có vào được top không?】
【Chử đại gia: Điểm cũng bình thường thôi, không nhiều lắm.】
Chử Diệc An không khoe khoang gì về thứ hạng của mình, chỉ nói qua loa cho có. Nhưng dù là người cuối cùng qua được ải, thì việc "qua được" đã đủ chứng minh thực lực cực mạnh.
Mà thực lực = chân to = ôm được.
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Đại gia đúng là gừng càng già càng cay! Ngài kể cho tôi nghe mấy chiến tích oai hùng của ngài đi, tôi muốn học hỏi chút kinh nghiệm!】
Kinh nghiệm?
Hai vòng trước Chử Diệc An gặp may, được đi chung với đại thần thầy Lục. Giai đoạn sau tuy không phải chỉ ngồi không hưởng lợi, nhưng cũng được đi đường tắt kha khá.
【Chử đại gia: Cậu à, mấy chuyện đó chưa gấp. Giờ tôi hỏi trước về năng lực tạo xe của cậu cái đã.】
Chử Diệc An rất tò mò về khả năng của người chơi mới này.
Nếu cậu ta có thể tạo ra xe, vậy liệu có thể tạo luôn xăng không? Nếu là xăng vô hạn, thì năng lực đó quá đáng giá, hoàn toàn xứng đáng để đưa nó đi cùng.
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Năng lực "Nhà chế tạo xe" thực ra là cứ hai ngày sẽ tạo ra một chiếc xe mới.】
【Chử đại gia: Mỗi lần tạo ra xe đều có xăng chứ?】
Đây là điều cô quan tâm nhất.
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Ngài yên tâm, mỗi lần tạo ra xe đều là lúc xe đạt hiệu suất tốt nhất, kể cả về hiệu năng lẫn các mặt khác.】
Dữu Triệt không nói sai, mỗi lần tạo xe đều là xe hoàn hảo. Nhưng cậu ta lại cố tình giấu đi một chuyện rằng năng lực "Nhà chế tạo xe" không phải lúc nào cũng tạo ra đúng loại xe người ta cần. Cậu không muốn Chử đại gia thấy năng lực của mình quá vô dụng.
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Vậy lúc game bắt đầu đại gia rút được năng lực gì ạ?】
Đối phương đã tiết lộ trước, nên Chử Diệc An cũng không phải người keo kiệt.
【Chử đại gia: Tôi rút được một cái rương theo người, có thể phóng to thu nhỏ, chứa đồ rất tiện. Nhưng chỉ có dung tích một mét khối.】
Tuy nhiên, giống như Dữu Triệt, Chử Diệc An cũng không nói hết toàn bộ.
Ví dụ như Bách Bảo Hạp đó làm bằng vàng nguyên khối, ném ra có thể đập chết người. Hoặc là kỹ năng đặc biệt "Tạo vật từ hư không" của Bách Bảo Hạp có thể dùng ba ngày một lần, cô hoàn toàn không nhắc đến.
Dù vậy, chừng đó thông tin cũng đủ khiến Dữu Triệt phấn khích rồi.
Má ơi! Đây chẳng phải là không gian mang theo người phiên bản rút gọn à?!
Đại gia đúng là nhân phẩm ngút trời mới có thể bốc trúng báu vật này, không lạ khi ngài ấy dễ dàng vượt qua game.
Cuộc nói chuyện “chân thành không trọn vẹn” này giúp hai người dần xây dựng được mối quan hệ đồng minh.
Chử Diệc An liếc nhìn chiếc huy hiệu trong tay, rồi chụp ảnh gửi qua cho Dữu Triệt.
【Dữu Triệt: Ngài gửi cái gì đấy?】
【Chử đại gia: Đây là manh mối ông tìm được về khu sinh tồn. Cậu chú ý hoa văn trên đó, tra thử trên mạng xem thành phố nào có hình biểu tượng giống vậy.】
Thực ra Chử Diệc An cũng không định tiết lộ chuyện khu sinh tồn sớm như vậy, nhưng vấn đề mất điện cận kề khiến cô cảm thấy lo lắng. Nếu vừa mất điện lại vừa mất mạng thì việc tra cứu hình vẽ trên huy hiệu sẽ gần như là bất khả thi.
Vậy nên cần có Dữu Triệt giúp, thêm một người là thêm một phần sức.
“Đệch, đệch!”
Dữu Triệt nhìn tin nhắn Chử Diệc An gửi tới, kích động đến mức văng tục mấy lần trong phòng.
Chử Diệc An đúng là siêu cấp lợi hại! Đây đúng là thần tiên hạ phàm!
Lúc này Chử Diệc An không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng xác định được vị trí của khu an toàn.
Cô chụp lại những gì mình đã tìm ra, gửi tiếp cho cậu:【Nếu có gì mới thì nhắn nhau qua điện thoại nhé.】
Ngày thứ 10 của trò chơi.
Dù đã có hai người cùng tìm kiếm thông tin, nhưng tiến triển vẫn rất chậm.
Lúc này, rất nhiều người đã rơi vào tình cảnh cạn kiệt lương thực, sự đói khát và tình trạng vô chính phủ bắt đầu đẩy con người vào hỗn loạn. Cướp bóc lan rộng khắp nơi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả vòng trước.
Dù mỗi ngày đều ở trong nhà nhưng chỉ qua cửa sổ, họ đã chứng kiến không dưới ba vụ cướp bóc.
Trong khu chung cư giờ chẳng còn bóng dáng của ban quản lý, càng không có bảo vệ.
Theo những gì cô biết, cư dân ở đây phần lớn đều khá giả, trước khi có khủng hoảng đã tích trữ rất nhiều lương thực. Những thứ đó đủ để sống sót một thời gian dài, nhưng đồng thời cũng khiến nơi này trở thành mục tiêu hấp dẫn hơn so với nơi khác.
Bởi vì... béo bở quá mà.
Gần như nhà nào trong khu cũng khóa chặt cửa sổ, cửa chính, không dám ra ngoài. Một số người ở tầng cao thậm chí còn phá luôn thang máy lên xuống, cũng chẳng ai quan tâm đến chuyện ném rác từ tầng cao xuống nữa, cứ thế vứt thẳng ra ngoài cửa sổ.
Chử Diệc An cũng nằm trong số những người "vứt đạo đức qua cửa sổ" đó.
Chỉ cần không dọn nấm mốc, chúng sẽ lan nhanh chóng từ nhà vệ sinh và bếp đến tận phòng khách và phòng ngủ. Mà nếu dọn xong rồi đi vứt rác bên ngoài thì vừa tốn sức, vừa nguy hiểm. Cô thật sự không còn cách nào khác.
Sau khi dọn nhà xong, cô ngồi xuống.
Đến giờ mở Bách Bảo Hạp ba ngày một lần rồi.
Chử Diệc An lấy chiếc Bách Bảo Hạp ra, trong lòng âm thầm cầu nguyện lần này sẽ nhận được món gì hữu ích, rồi mới đưa tay vào.
【Bạn nhận được: Một bộ cung nỏ hiện đại】
【Ghi chú: Vật phẩm sẽ bị thu hồi sau khi trò chơi kết thúc.】
【Lời món đồ: Một cây cung kèm 10 mũi tên. Bách Bảo Hạp không phải lúc nào cũng ngẫu nhiên, thỉnh thoảng cũng có món quà thiện ý. Hãy biết ơn.】
“Cảm ơn nhé!”
Chử Diệc An nhìn dòng chữ trên bảng thông báo, trang nghiêm đặt Bách Bảo Hạp lên bàn rồi cúi đầu thật sâu, đầy kính trọng, “Mấy ngày trước tôi gặp một người chơi, năng lực của anh ta là hai ngày tạo ra một chiếc ô tô. Mặc dù ô tô rất hữu ích, nhưng tôi không hề ghen tị!
Vì tôi biết tôi có Bách Bảo Hạp, và vận may của tôi vẫn còn ở phía trước!”
Chử Diệc An thật lòng khen ngợi Bách Bảo Hạp, sau đó lập tức nghiên cứu cây nỏ vừa nhận được.
Cây nỏ không lớn, dài cỡ một chai nước khoáng. Toàn thân màu đen, cầm khá nặng tay. Các mũi tên được đựng trong túi đeo, có thể đeo trước ngực hoặc sau lưng.
Cô gắn tên vào nỏ, ngắm thẳng vào cửa phòng ngủ rồi bắn thử một phát.
Mũi tên “vút” một tiếng bay ra, xuyên thẳng qua cánh cửa!
Sức công phá quá mạnh, cô phải mất kha khá sức mới rút được mũi tên ra khỏi cánh cửa.
Chử Diệc An cảm thấy nếu luyện thêm vài lần, có khi cô ngắm thẳng vào đầu kẻ địch cũng bắn trúng luôn.
Sau khi thử nỏ xong, cô phát hiện điện thoại có mấy tin nhắn mới từ Dữu Triệt.
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Đại gia ơi, tôi phát hiện lớn rồi!】
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Hình vẽ trên huy hiệu giống với hình dáng của một tòa nhà trong nước là Viện Nghiên cứu Khuê Sơn, nằm ở khu cao nguyên thuộc thành phố X!】
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Tôi tra tin tức liên quan đến viện nghiên cứu này, mấy ngày nay đang có người bàn về giả thuyết trồng trọt dưới lòng đất. Á á á á á, có khi đây chính là khu sinh tồn đấy đại gia!】
Qua màn hình điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của cậu.
Chứ nói gì đến Chử Diệc An, cô cũng phấn khích không kém!
Nhưng dòng tiếp theo lại đột ngột thay đổi giọng điệu:
【Hàng xóm Tiểu Dữu: Ngài Chử cẩn thận! Vừa nãy có người lén lút lẻn vào khu chung cư của tụi mình! Có tới tám tên đàn ông lực lưỡng!】