Điện nước chẳng dùng được bao lâu nữa, mấy món thực phẩm trong tủ đông không thể bảo quản lâu phải tranh thủ ăn dần. Hễ nấu chín đồ ăn thì kiểu gì cũng có mùi, không tránh khỏi.

Để ngăn mùi lan ra, Chử Diệc An không nấu lẩu nữa, thậm chí cả cửa sổ lẫn máy hút mùi cũng không dám mở. Khổ nỗi bên cạnh lại có một hàng xóm mới, mũi thính khủng khiếp.

Ngày thứ 8 của trò chơi,
Dữu Triệt hít hít mũi, đoán hôm nay bên cạnh đang chiên món gì đó. Mùi đại hồi và thịt gà khô xào thơm nức đập thẳng vào trán anh.

Ngày thứ 9,
Hình như lại đang hầm canh.

Dữu Triệt áp sát tai vào tường, nghe được âm thanh "xì xèo xì xèo" của dầu nóng đổ lên đồ ăn, nước bọt trong miệng bắt đầu ứa ra.

Trời ơi, thèm chết mất!

Dữu Triệt lén cạy khóa vào nhà, hoàn toàn không ngờ lại phải đối mặt với cám dỗ ẩm thực như tra tấn thế này. Nghĩ đến mấy ngày nay toàn ăn bánh quy nén, anh thật sự không chịu nổi mùi thơm ấy nữa rồi.

Mỹ vị khiến người ta liều mạng, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa mà ra ngoài, tìm đường sang bên kia.

Anh tìm được lối đi hẹp nối qua nhưng ở giữa lại có đoạn rỗng chừng một mét, với kẻ sợ độ cao như Dữu Triệt thì chẳng khác nào vực sâu. Đừng nói là bước qua, anh chỉ đứng lên đã thấy chân run bần bật.

Không qua được, anh đành bỏ cuộc.

Trưa hôm đó, Chử Diệc An nhận được tờ giấy đầu tiên từ hàng xóm bên cạnh.

Tờ giấy được buộc vào cây gậy phơi quần áo đưa qua.

Lúc ấy Chử Diệc An đang ngồi trong phòng khách ăn cơm, nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ. Một cây tre dài thò qua cửa sổ nhà cô.

Chử Diệc An mặc đầy đủ đồ bảo hộ, quấn kín đầu rồi mới mở cửa sổ lấy tờ giấy xuống.

【Chào hàng xóm, đồ ăn nhà bạn thơm quá đi! Cho mình xin hai miếng thịt được không?】

Xem xong mẩu giấy, Chử Diệc An mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đối diện là đồ ngốc à? Lúc này ai lại cho đồ ăn?

Tờ giấy bên kia lại thò ra.

【Đừng hiểu lầm, mình không có ác ý gì cả, chỉ là thèm quá thôi.

Mình sẵn sàng đổi bằng bánh quy nén cũng được, một túi đổi nửa phần thịt thế nào, hoặc mình có thể dùng một tin tức rất quan trọng để đổi.】

Chử Diệc An nhìn mấy dòng đó, bắt đầu thấy hứng thú với cái gọi là tin tức quan trọng kia.

Thấy vậy cô liền cầm bút viết lại một dòng:

【Tin tức quan trọng gì?】

Dữu Triệt đợi một lúc lâu mới thấy bên kia trả lời. Cảm thấy mình lại gần được một bước với món thịt, anh nuốt nước bọt mấy lần liền rồi viết:

【Tin tức này rất quan trọng với tất cả mọi người, có thể lập tức kéo bạn ra khỏi trạng thái chờ chết.

Hiện tại chúng ta thiếu nhất là gì? Chính là hy vọng!

Tin mình đi, tin tức này tuyệt đối xứng đáng!】

Chử Diệc An nhìn hắn quảng cáo hăng say, cảm thấy hắn thật sự rất muốn ăn.

Nhưng mà...

【Không phải cậu định nói chuyện các nước bí mật xây dựng khu sinh tồn đấy chứ? Cậu biết vị trí cụ thể à?】

Dữu Triệt không biết vị trí cụ thể, nhưng anh biết chắc tám phần người trong khu sinh tồn đều là người chơi.

【Hàng xóm, cậu là người chơi à? Có phải không?】

Dữu Triệt vừa nghĩ tới khả năng ấy liền phấn khích không thôi.

【Đồng hương ơi tôi là người nước X đây, cậu từ đâu tới thế? Không ngờ lại gặp được người chơi trong tình cảnh này, trời ơi tôi xúc động quá!

Tôi tên Dữu Triệt, sinh viên năm hai.

Thêm liên lạc nhé, nói chuyện kiểu này phiền quá, WeChat của tôi 153xxxxxxxx】

Người này đúng là tự nhiên như ruồi, đưa luôn thông tin liên lạc.

Chử Diệc An vốn rất cảnh giác với hàng xóm, nhưng cũng muốn tìm một người hợp tác. Cô do dự một chút, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra kết bạn với hắn.

【Hàng xóm Tiểu Dữu: A a a, đồng hương! Chào đồng hương!】

【Chử đại gia: Chào cậu, xin hỏi manh mối cậu nói là biết vị trí khu sinh tồn à?】

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Cái này... thật ra mình không biết. Mình còn tưởng bạn là NPC, định dùng thông tin khu sinh tồn mà người chơi nào cũng biết để lừa xin một bữa ăn ấy mà.】

Chử Diệc An thầm nghĩ hắn chắc chắn không biết, nếu biết thì đã lên đường đến đó rồi, đâu có thu mình trong tòa nhà này.

Tuy không biết, nhưng cũng khá thành thật.

Chử Diệc An định hỏi xem bên hắn có bao nhiêu người, nhưng tin nhắn chưa gửi đã xóa.

【Chử đại gia: Đừng nói nữa, tôi cũng tích trữ đồ ăn sai cách. Mua không được bao nhiêu, trong tủ lạnh chỉ có hai con thỏ với một con gà. Giờ chính quyền thông báo điện nước không cầm cự được lâu, tôi chỉ có thể ăn dần.】

【Chử đại gia: Đều là người chơi, chia cậu một ít cũng được.】

Dữu Triệt cảm động phát khóc, đúng là nhân gian vẫn còn tình người!

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Cảm ơn đại gia! Ngài đúng là đại gia thân sinh của tôi! Tôi thèm đến phát điên rồi.】

【Chử đại gia: Cậu mới chuyển đến, có đủ bát đũa chưa? Tôi chuẩn bị cho ít nhé?】

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Tôi chỉ có một mình, đại gia cho tôi một bát một nồi là được rồi.】

Cậu chàng đơn thuần Dữu Triệt vô tình để lộ mình chỉ có một người, khiến cảm giác nguy cơ của Chử Diệc An giảm đi nhiều.

Chỉ một người thì tốt rồi!

Dù đối phương là một nam giới khỏe mạnh, với Bách Bảo Hạp bảo bối trong tay cô thì cũng không khó chế ngự.

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Ngoài cửa có một sân thượng, khoảng cách giữa hai bên không xa lắm. Đại gia, chúng ta gặp mặt một lần nhé?】

Gặp mặt?

【Chử đại gia: Dùng gậy tre đi cho chắc.】

Chử Diệc An vẫn thấy gặp mặt quá sớm, có thể tiếp xúc thêm vài hôm nữa cũng chưa muộn.

Trưa hôm đó, Dữu Triệt cuối cùng cũng được ăn miếng thịt mà mình thèm khát. Không chỉ uống hết canh, ngay cả xương cũng mút đến mấy lần. Nghĩ đến vị đại gia sống bên cạnh, lòng hắn ấm áp hẳn.

Một bát canh gà làm mối quan hệ của hai người thăng hoa thêm một bước.

Dữu Triệt một miệng một câu “đại gia” gọi nghe vô cùng thân thiết, như cái máy nói mà cứ ríu rít trò chuyện với Chử Diệc An.

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Đại gia, hai vòng chơi trước ngài có qua không? Tôi trượt cả hai, nếu vòng này mà không qua thì chắc chết đói mất.】

Chử Diệc An liếc nhìn tin nhắn, thấy đối phương khá có nhu cầu chia sẻ. Để tìm hiểu thêm thông tin, cô vừa tìm mấy bản vẽ mình đã giải mã vừa nhắn lại.

【Chử đại gia: Cậu thua do đâu?】

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Còn không phải do xui à. Vòng đầu là trò chơi zombie, mới bùng phát đã bị zombie cắn. Vòng hai còn thảm hơn, kỹ năng của tôi là “Nhà chế tạo xe” mà, triệu hồi ra chiếc taxi. Lúc đó tôi còn chưa đeo khẩu trang đàng hoàng, rồi bị hai tên kia lây bệnh chết toi.】

【Hàng xóm Tiểu Dữu: Thành zombie thì đỡ, mấy giây là mất ý thức. Chứ bệnh rồi chờ chết thì mới gọi là tuyệt vọng. Đại gia, ngài qua được hai vòng đầu không?】

Người ta còn chưa hỏi, hắn đã tự phơi bày luôn kỹ năng “Nhà chế tạo xe” của mình.

Chử Diệc An nhìn dòng chữ to ấy, đột nhiên cảm thấy giá trị cá nhân của người này tăng vọt.

【Chử đại gia: Tôi tạm coi là qua được hai vòng. Tiểu Du, cái “Nhà chế tạo xe” đó là gì vậy? Kể đại gia nghe với nào.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play