Đám đông vây quanh tòa thị chính bắt đầu hỗn loạn. Họ thậm chí còn phá cả xích sắt rồi ào ạt xông vào bên trong tòa nhà. Đúng lúc ấy, một giọng phát thanh vang vọng khắp thành phố.
【Thưa các công dân thân mến, xin lỗi mọi người. Những tin nhắn mà các bạn nhận được, đều là thật.】
【Không ai ngờ rằng một loại nấm mốc nhỏ bé lại khiến các học giả hàng đầu trên thế giới phải bó tay. Nó không cho chúng ta chút thời gian nào, chỉ trong vài ngày đã làm hỏng 70% lượng thực phẩm toàn cầu.】
【Chúng ta từng đặt hy vọng vào mùa vụ sắp tới, nghĩ rằng chỉ cần cầm cự nửa tháng là có thể có lương thực. Thế nhưng, cây trồng còn chưa kịp kết trái thì nấm mốc đã phá hủy hết rồi.】
【Tất cả thực phẩm có thể tìm thấy trong thành phố, chúng tôi đã đưa hết cho mọi người. Giờ không còn gì để duy trì tình hình hiện tại nữa.】
【Chính quyền thành phố sẽ không còn tồn tại. Điều duy nhất, cũng là việc cuối cùng chúng tôi có thể làm, là cố hết sức duy trì điện và gas trong thành phố.】
【Mong tất cả người dân chú ý bảo quản thực phẩm và tích trữ nguồn nước.】
Giọng thị trưởng trong bản tin nghe như nghẹn lại. Qua tiếng nói thôi cũng hình dung ra được một ông lão tóc bạc phơ, tuyệt vọng và bất lực.
【Chúng tôi thật sự bất lực rồi. Mong mọi người bình an.】
Nghe xong lời phát thanh, tòa nhà vốn đông nghịt người rơi vào tĩnh lặng. Ngay cả mấy thanh niên vừa huýt sáo khi nãy cũng ngẩn người ra, không biết phải làm gì tiếp theo.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi ra từ cửa tòa thị chính. Ánh mắt ông tràn đầy tang thương, không cần nói cũng biết thân phận ông là ai.
Mọi người tự động nhường đường. Có người bật khóc. Họ nhìn theo bóng lưng ông, trong lòng hiểu rõ, cuộc sống đang dần đi đến hồi kết...
Khi NPC trong game đang dần sụp đổ, một số người chơi lại tranh thủ nhân cơ hội này để kiếm lợi.
Dữu Triệt chính là một trong số đó.
Là người chơi, lúc mở gói tân thủ, hắn may mắn nhận được một kỹ năng cực kỳ hữu dụng đó là Nhà sản xuất xe hơi.
Kỹ năng này cho phép hắn cứ hai ngày lại có thể chế tạo một chiếc xe. Có thể là xe đạp, xe ba gác, xe hơi, xe tải, thậm chí là cả tàu hỏa miễn là xe, thì đều có thể làm ra.
Nhưng game cũng có giới hạn, mỗi chiếc xe chỉ tồn tại được hai ngày. Sau đó, dù bạn có muốn hay không, chiếc xe cũ cũng sẽ biến mất, rồi bạn có thể chọn làm xe mới.
Ngay khi bước vào game, vận may của hắn quá đỗi "trời độ", tạo ra ngay một chiếc xe hơi đời mới! Mà chủ đề của trò chơi lại là sinh tồn giữa nạn đói, nên Dữu Triệt lập tức lái xe đi bán lấy tiền.
Xe còn mới toanh, dù có coi là hàng lậu, giá thấp nhất cũng kiếm được mười mấy hai mươi triệu.
Hắn ôm đống tiền đó lao vào mua lương thực tích trữ. Nhưng chỉ hai ngày sau, chiếc xe biến mất, chuyện này khiến đại ca xã hội đen vốn dĩ nuốt trọn giao dịch đó nổi giận.
Không tìm được ai là "kẻ trộm", tên đó quay lại tìm kẻ đã bán xe.
Dữu Triệt đúng là số xui, kho lương thực hắn dày công tích trữ bị cướp gần hết, bản thân cũng bị truy đuổi. Hắn không chịu nổi nữa, đành rời khỏi khu vực đó, tìm nơi ẩn náu mới.
Khu biệt thự cao cấp này, chính là nơi trú chân lý tưởng.
Lúc phần lớn người dân kéo đến tòa thị chính, hắn tranh thủ chạy đến, ghé qua ban quản lý tìm xem căn hộ nào còn trống. Sau khi xác nhận, hắn lập tức lên lầu.
Chử Diệc An đang ngồi trong phòng tháo rời hình vẽ của chiếc huy hiệu, bỗng nghe bên ngoài truyền đến âm thanh mơ hồ như có vật nặng rơi xuống đất.
Có người à?
Không đúng, tầng này chỉ có hai căn hộ. Ngoài cô ra, căn còn lại vốn để trống.
Chử Diệc An cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm, cúi đầu định tiếp tục vẽ nhưng khi đầu bút chạm vào tờ giấy trắng, tay cô lại khựng lại.
Cẩn thận vẫn hơn. Xem thử cũng không mất gì.
Nhỡ đâu thực sự có người chuyển vào thì sao?
Tòa nhà này tuy có hai thang máy riêng biệt, nhưng vẫn có một đoạn hành lang nối thông giữa hai căn hộ. Dù không thể qua lại, nhưng vẫn nhìn được cửa nhà đối diện.
Nghĩ vậy, Chử Diệc An đặt bút xuống, nhẹ nhàng bước ra hành lang, cẩn thận ngó sang phía đối diện.
Cửa nhà kia thực sự đang mở.
Nhưng trong tình hình này, chắc chẳng ai thuê nhà đâu. Người đó có khả năng là kẻ lẻn vào. Có lẽ hắn đã vào trong rồi, đồ đạc còn để một ba lô ngoài cửa.
Chử Diệc An liếc nhìn cái ba lô, đồng tử cô co rút mạnh…đó là ba lô của người chơi!
Mỗi lần xuất hiện trong game, trang phục và ba lô của người chơi đều giống nhau. Ba lô của cô vẫn còn trong phòng, cô nhớ rõ từng chi tiết trên đó!
Lần đầu tiên!
Đây là lần đầu tiên cô gặp người chơi khác trong trò chơi!
Tim cô đập thình thịch vì xúc động, có cảm giác như gặp lại người thân nơi đất khách quê người.
Nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh.
NPC có người tốt kẻ xấu, thì người chơi cũng vậy thôi.
Giờ cô chưa biết người kia tốt hay xấu, chưa rõ đối phương đi một mình hay theo nhóm. Nếu liều lĩnh nhận thân, lỡ như hắn không xem "người chơi là anh em" thì sao?
Huống hồ, cô còn cất giữ rất nhiều lương thực. Nếu đối phương nổi lòng tham, muốn giết người cướp của thì sao?
Chử Diệc An nghe thấy tiếng bước chân từ căn hộ bên kia, cô lập tức cúi người, núp sau vách ngăn, lắng tai nghe. Có vẻ đối phương đang di chuyển đồ đạc vào trong, chỉ có một người.
Rầmmm
Cửa nhà bên kia đóng sập lại.
Chử Diệc An đứng dậy, chau mày. Cô không biết phải xử lý tên hàng xóm này ra sao.
Thôi thì… đừng tiếp xúc vội.
Xét mọi khía cạnh, vẫn nên đặt an toàn lên hàng đầu. Cô cẩn thận quan sát lối nối giữa hai căn hộ. Ngoài thang máy, cầu thang bộ cũng tách biệt.
Khoảng cách gần nhất giữa hai nhà là một mét, đứng từ tầng cao nhìn xuống đủ khiến người ta choáng váng.
Chử Diệc An thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Cô nhìn về phía căn hộ đối diện, rồi quay về phòng. Lục tìm trong nhà một loạt bát đĩa, chai lọ thủy tinh, quấn vải cho bớt tiếng rồi đập vỡ.
Cô đem đống mảnh thủy tinh đó rải khắp hành lang bên ngoài. Nếu ai đó muốn bám tường trèo qua, vừa đặt chân xuống là đạp ngay phải thủy tinh bén nhọn.
Ngoài ra, cô còn tìm vài lon rỗng, nhét đá vào trong, buộc dây thành những chiếc chuông cảnh báo đơn giản, treo ở các vị trí bắt buộc phải đi qua khi vào nhà.
Chính lúc này, Chử Diệc An mới nhận ra có camera giám sát quả là quý giá biết bao.
Lần chơi trước, thầy Lục đem theo camera chính là vũ khí tuyệt vời, giúp họ dự đoán trước nguy hiểm, tìm được thời điểm chạy trốn thích hợp nhất.
Làm xong mọi thứ, trời đã trưa.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy dòng người kéo đến tòa thị chính giờ đang lần lượt quay về. Không ai mang vẻ mặt vui vẻ, chỉ thấy ngơ ngác, hoang mang, sợ hãi.
Rất nhiều người chưa nhận thức được lời cảnh báo của thị trưởng.
Điện, nước, gas hiện tại vẫn còn nhưng cụ thể dùng được bao lâu thì… chẳng ai dám chắc.
Có thể là một hai ngày. Cũng có thể ba ngày.
Dù không đến nơi, nhưng bản tin vẫn truyền tới tai cô. Chử Diệc An đã tính trước lượng nước dự trữ. Nhờ chuẩn bị túi sinh tồn từ trước, cô đã mua sẵn 8 thùng nước khoáng.
Máy nước còn một bình lớn, tính ra lượng nước uống vẫn đủ.
Nhưng cô vẫn lấy ra toàn bộ chai lọ trong nhà, đổ đầy nước vào. Trong đó, bồn tắm là nơi chứa được nhiều nước nhất. Nếu mất điện, nước này còn dùng được để giặt giũ, xả nhà vệ sinh, rất tiện.
Ngoài ra, quan trọng nhất vẫn là lương thực.
Cô mở tủ lạnh, lấy ra túi gạo vốn định để dành, bốc hai nắm chuẩn bị nấu cơm trưa.
Thịt gà, nấm trà khô, nấm hương, cả gói gia vị nấu canh cũng được mang ra.
Cô đem miếng thịt gà đông lạnh to tướng cho vào nồi luộc, sau đó vớt một nửa ra, để ráo nước. Phần còn lại nấu chung với gói gia vị. Đồng thời, cô cũng bắt đầu chuẩn bị gia vị để trộn phần gà luộc.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm cay của gà trộn, mùi thơm béo của nước luộc gà, theo đường ống hút khói lan ra ngoài. Dù chỉ thoang thoảng, nhưng Dữu Triệt ở nhà bên cũng ngửi thấy khi đang định gặm bánh lương khô.
Hắn hít mạnh vài hơi, mùi thơm khiến hắn vô thức nuốt nước miếng mấy lần.
Thơm quá!
Thơm đến phát điên!
Ai mà sang chảnh vậy trời, thời buổi này còn có thể hầm gà ăn cơ à? Mùi thơm như chọc vào tim gan, khiến cái bánh lương khô trên tay hắn bỗng nhạt nhẽo vô cùng.
Hắn muốn sang xem thử nhà ai đang nấu ăn, nhưng lại không dám. Đành cố gắng hít mùi mấy lần rồi cúi đầu tiếp tục nhai miếng bánh khô cứng.