Gã đàn ông la lối om sòm trong khu dân cư khiến không ít người kéo đến hóng chuyện. Lúc Chử Diệc An mở cửa sổ ra, cô tận mắt thấy bên đối diện có rất nhiều người cũng đang đứng trước cửa sổ dõi theo.
Cuối cùng, gã đàn ông ấy bị cảnh sát và người của bệnh viện tâm thần đưa đi.
Buổi chiều, lúc ra ngoài đổ rác, Chử Diệc An còn nghe các ông bà lớn tuổi trong khu bàn tán về chuyện đó.
“Hồi chiều thằng nhóc đó, nó ở ngay trên lầu nhà tôi đấy. Nghe nói mấy bữa nay không mua được lương thực, áp lực quá lớn nên tinh thần suy sụp.”
“Vậy à…”
Một bà mặc áo sơ mi hoa lắc đầu: “Thằng nhỏ đang khỏe mạnh, sao tự nhiên thành ra như vậy chứ.”
Thật là đáng tiếc quá mà.
“Nhưng nói thật, những lời nó lảm nhảm hôm nay cũng đáng sợ lắm. Nào là lúa ngoài đồng cũng hỏng, hạt giống cũng hỏng. Động vật sắp chết đói rồi, người còn ăn gì được nữa.”
Một bà cụ mặc đồ đen vừa nói vừa vỗ ngực: “Giới trẻ bây giờ đúng là thích nói bừa. Nếu mà đúng vậy thật, thế giới này chẳng phải loạn hết cả rồi sao.”
Nhưng thế giới bây giờ chẳng phải đã loạn rồi sao? Thực tế là đã có một bộ phận người sớm bước vào trạng thái sinh tồn.
Chử Diệc An cảm thấy gã đàn ông kia không điên, rất có thể tác hại của siêu nấm mốc đã đến mức này thật rồi. Hòa bình hiện tại còn có thể che đậy được bao lâu nữa? Nếu tin tức này bị công bố, con người sẽ hành động cực đoan đến mức nào đây?
“Ai cha, đống rác trong khu bốc mùi thật kinh khủng.”
“Cái ban quản lý làm ăn kiểu gì vậy? Phải hai ngày rồi chưa cho người đến xử lý rồi đó!”
Các bà vợ nhà giàu sống trong khu cao cấp vừa bịt mũi vứt rác, vừa than phiền về sự tắc trách của ban quản lý.
Lúc này, Chử Diệc An chú ý thấy phòng bảo vệ ngoài cổng dường như không có ai trực. Những người vừa trở về thì càu nhàu rằng đem theo nhiều tiền hơn hôm qua mà lại chỉ mua được ít đồ hơn.
Ngoài đường, xe cộ qua lại thưa thớt, rác rưởi ngập đường.
Những thứ từng rất quen thuộc trong đời sống hàng ngày như công nhân vệ sinh, xe rác, xe buýt, taxi… dần dần biến mất.
Chẳng phải điều này chứng tỏ rằng chính phủ sắp không giấu được nữa rồi sao?
Chử Diệc An âm thầm suy đoán trong lòng, rồi vội vã quay lên lầu sau khi vứt rác xong.
Giờ cô chỉ có một mục tiêu duy nhất là nhanh chóng tìm ra manh mối mà chiếc huy hiệu đại diện, sau đó chạy thật nhanh đến khu sinh tồn!
Cô chăm chú nghiên cứu bức tranh kia, thật sự đã tìm ra chút đầu mối, họa tiết ngọn núi lớn nhất trên chiếc huy hiệu đó, thực ra không phải là núi mà là một bông hoa!
Chử Diệc An cũng là sau nhiều lần phóng to hình ảnh, vô tình tìm kiếm bằng điện thoại thì mới phát hiện ra.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một bông hoa màu xanh lá, hình dáng bên ngoài lại giống như núi. Nhìn hình thôi cũng đã thấy kỳ quái, hiện thực chưa từng thấy loài hoa này.
Bông hoa đó tên là Miên Xuân, là loài hoa biểu tượng của thành phố M.
Ngay lập tức, tấm bản đồ toàn quốc mà cô mua phát huy tác dụng!
Cô nhanh chóng tìm được vị trí của thành phố M trên bản đồ, nằm ở góc trên bên trái. Nơi đó cách thành phố X, chỗ cô đang ở không xa nhưng diện tích lại siêu to!
Gấp mười lần thành phố X, lớn đến mức gần bằng một tỉnh.
Chử Diệc An nhìn mà choáng váng, kế hoạch ban đầu định chạy thẳng đến thành phố M rồi đánh bừa tìm vận may thế là phá sản. Hết cách, cô đành tiếp tục cày cuốc nghiên cứu các họa tiết trên huy hiệu.
Cả ngày hôm đó cô đều rất tập trung, đến mức không để ý kênh tin tức trên TV đã bị thay bằng phim truyền hình suốt cả ngày…
Ngày thứ bảy trong trò chơi
Chử Diệc An dậy từ rất sớm.
Hôm nay là ngày mở Bách Bảo Hạp, cô mở ngay hộp mù không chần chừ.
【Ghế chơi game công thái học】
【Ghi chú: Sẽ bị thu hồi sau khi kết thúc trò chơi】
【Lời món đồ: Ghế công thái học… nhưng không được công thái học cho lắm. Ngồi lâu vẫn bị vẹo cột sống hoặc thoát vị đĩa đệm.】
Ờ… đúng là một món vô dụng.
Tuy nhiên, lần đầu tiên cô rút được tiền quan trọng, lần thứ hai là con dao rọc giấy đã cứu mạng cô. Lần này dù là một món chẳng có ích gì, Chử Diệc An cũng chẳng ghét bỏ.
Đối với Bách Bảo Hạp, cần phải bao dung.
Tất nhiên, “Nếu Bách Bảo Hạp vạn năng này cho tôi thêm một khẩu súng lục không giới hạn đạn lần nữa, thì nó chính là thần của tôi luôn!”
Chỉ có trải qua vụ cướp, cô mới hiểu được vũ khí quan trọng đến mức nào.
Nếu có súng, cô gần như có thể tung hoành trong thành phố này.
“Không có súng cũng được, kiểu như Phương Thiên Họa Kích cũng ngầu lắm.”
Khi thực sự cần dùng đến, mới thấy Phương Thiên Họa Kích ngầu cỡ nào. Chử Diệc An ra vẻ lẩm bẩm một mình, nhưng thực chất đang cố tình nói cho Bách Bảo Hạp nghe.
Hàm ý quá rõ ràng rồi.
Mở xong quà, cô xuống giường.
Chử Diệc An cẩn thận rửa tay, hận không thể ngâm tay vào nước sôi 100 độ để khử trùng. Làm sạch xong, cô mới mở tủ lạnh lấy ít gạo duy nhất còn lại để nấu cháo.
Cô ăn đồ dự trữ cũng có kế hoạch riêng; thịt gà, thịt thỏ, gạo, nấm là loại cần chế biến nên ăn trước. Mì ăn liền, bánh bích quy nén, socola là những thứ không cần nấu mà cung cấp năng lượng nhanh, để dành làm “lương thực chiến lược” có thể mang theo bất cứ lúc nào.
Ăn sáng xong, cô tập thể dục gần một tiếng.
Vừa mới ngồi xuống định tiếp tục đấu trí với cái huy hiệu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó bên tòa nhà đối diện hét to: “Vãi cả chưởng!”
Ngay sau đó, nhiều tiếng kêu thất thanh vang lên từ các căn hộ khác…
Chử Diệc An chỉ là người thuê, không thể tham gia nhóm chat cư dân trong khu. Vì vậy cô cũng không rõ tại sao mọi người lại hét như vậy. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã hiểu, vì điện thoại của cô liên tục nhận được thông báo push
【Lương thực toàn cầu cạn kiệt!! Lượng thực phẩm còn lại trên thế giới không đủ nuôi sống nhân loại trong ba ngày tới!】
【Moss Tower - Kho hạt giống: toàn bộ hạt giống đã bị lấy sạch!】
【Bi kịch: Bộ trưởng Bộ Lương thực nước XX tự sát bằng súng.】
【Siêu nấm mốc sinh sôi quá nhanh, dự đoán trong vòng 1 năm sẽ chiếm lĩnh toàn bộ hành tinh!】
【Quần đảo Nx tuyên bố: Toàn quốc bước vào trạng thái vô chính phủ.】
…
Liên tiếp là những tin tức liên quan đến siêu nấm mốc tràn về như cơn sóng. Dường như nền văn minh nhân loại được xây dựng suốt hàng ngàn năm, trong khoảnh khắc này đã sụp đổ hoàn toàn.
Chử Diệc An xem từng bản tin, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không tránh khỏi chấn động. Sức mạnh của tự nhiên thật quá đáng sợ, chỉ một loại nấm nhỏ bé thôi cũng có thể hạ gục toàn thể loài người.
Lúc này, người dân không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Họ ùa ra khỏi khu dân cư, đổ ra đường. Đám đông gần như đồng loạt hướng về một nơi
Tòa thị chính!
Không ít thanh niên vẫn tưởng đây là một trò đùa quy mô lớn, hoặc thấy chuyện quá mới mẻ nên chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng. Dọc đường đi còn thổi còi, hú hét loạn xạ.
Chử Diệc An đứng trên lầu, nhìn thấy đám đông ban đầu ngày càng nhiều, dần dần tụ về nơi cao nhất - tòa thị chính. Cô biết rõ, thật ra tất cả những người đó đều có cùng một lý do
Họ vẫn còn hy vọng. Họ muốn tìm người có thẩm quyền cao nhất để xác nhận những tin tức trên điện thoại chỉ là giả.
Thậm chí có người còn lật xem lịch, xem hôm nay có phải Cá tháng Tư không, sao lại có thể có người lừa cả một thành phố như vậy. Nhưng khi họ thật sự đến nơi, sự thật sẽ khiến tất cả thất vọng.
Tòa thị chính đóng chặt cửa.
Hôm nay là thứ Sáu, 10 giờ sáng đáng lẽ là giờ làm việc. Thế nhưng tòa nhà chính quyền giờ đây chẳng có lấy một bóng người. Đám đông tụ lại trước tòa nhà đột nhiên thấy bất an.
Mọi người bắt đầu đồng thanh la hét đòi thị trưởng ra mặt, họ muốn một lời giải thích.
“Không phải các người nói lương thực mốc là do ẩm à?”
“Không phải các người nói thực phẩm sắp chuyển đến rồi sao?”
“Ra đây đi!”
“Có ai ra nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?!”