Lúc này, Chử Diệc An đã đạp chiếc xe ba bánh nhỏ của mình chạy thật xa.
Cô lao như bay về cửa tiệm nhỏ của mình, dừng xe rồi lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Nhưng vừa móc được chìa khóa ra, thì thấy một người phụ nữ lảo đảo tiến lại gần.
Sau những chuyện xảy ra trước đó, Chử Diệc An giờ đã có phần cảnh giác.
Cô quay đầu nhìn người phụ nữ kia, ký ức vài ngày trước hiện lên trong đầu.
Cô biết người này, chính là bà chủ "cho thuê cửa hàng đắt khách" mà mấy hôm trước cô từng gặp. Cũng là người bị cô đứng ngay trước cửa tiệm mình nguyền rủa vài câu sau khi thuê được chỗ này.
Chử Diệc An là kiểu người như vậy, ai đối tốt với cô thì cô nhớ, ai làm cô ghét thì cô nhớ rõ đến muôn đời muôn kiếp.
Cô thu tay lại, bỏ chìa khóa vào túi, nhìn bà ta lạnh lùng:
“Bà muốn gì?”
“Cô... hôm nay mua những gì vậy?”
Người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm vào túi của cô, như thể muốn nhìn xuyên qua túi để thấy bên trong.
“Liên quan gì đến bà?”
Chử Diệc An nhíu mày, tay phải lặng lẽ thò vào túi, nắm lấy con dao rọc giấy của mình.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.”
Người phụ nữ nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Là thế này… tôi thấy mỗi ngày cô đều ôm bao lớn bao nhỏ mang vào tiệm. Cô có một mình, chắc cũng ăn không hết nhỉ?
Hay là chia cho tôi ít? Tôi trả cô gấp đôi giá gốc.”
Gấp đôi giá gốc, chứ không phải giá thị trường. Nghĩa là gói mì tôm giá gốc 3.5 đồng, bà ta trả 6 đồng, trong khi giá thị trường giờ là 60 đồng một gói.
Tính toán kiểu này mà vang tới tận mặt trăng cũng nghe thấy.
“Bà tự giữ lại mà ăn.”
Chử Diệc An ghét nhất mấy người muốn lợi dụng người khác. “Muốn xin ăn thì mang cái bát ra ngoài đường. Tôi không làm từ thiện.”
Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi: “Tôi thấy cô không biết điều đấy!”
Bà ta quay đầu hét vào cửa tiệm của mình mấy tiếng, hai gã đàn ông lực lưỡng liền đi ra. Một già, một trẻ, nhìn có vẻ là người nhà.
Ba đánh một, lại còn là hai gã đàn ông.
Lúc này Chử Diệc An nhận ra tình hình không ổn. Hơn nữa nơi này vốn hẻo lánh, trước kia đã ít người, giờ thì vắng tanh.
Không có lấy một cơ hội cầu cứu.
Trong đầu cô nhanh chóng tính toán, rồi ném luôn chìa khóa ra ngoài: “Không phải bà muốn chìa khóa sao? Cho đó!”
Người phụ nữ kia từ tốn cúi xuống nhặt chìa khóa, còn hai gã đàn ông thì chắn đường, không nhúc nhích.
“Vừa rồi không phải mày hống hách lắm sao?”
Bà ta đắc ý nhìn cô, rồi quay sang hai gã đàn ông nói: “Ba, chồng à, con bé này bắt nạt em, mấy người giúp em dạy dỗ nó một trận đi!”
“Dám động tới vợ tao, tao cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Hai gã đàn ông tiến sát lại, còn người phụ nữ thì đi mở cửa tiệm.
Chử Diệc An vừa lùi lại, vừa quan sát xung quanh. Nhìn con phố vắng tanh, cô quyết định tự cứu lấy mình!
Cô xoay bàn tay, hộp báu vật liền hiện ra trong tay.
Lợi dụng lúc hai gã đàn ông chưa chú ý, cô ném thẳng hộp báu vật vào tên đàn ông lớn tuổi gần mình nhất. Hộp báu vật vừa rời tay liền biến to theo ý niệm, đập trúng chân lão già.
Một tiếng r*n rỉ vang lên, gã đàn ông trung niên ngã xuống đất, bịt chặt miệng.
Không dám la lớn vì chột dạ, sợ bị người ta phát hiện đang đi cướp.
Gã thanh niên còn lại phản ứng rất nhanh, nhào tới đè Chử Diệc An xuống, vung tay tát cho cô một bạt tai.
Khuôn mặt trắng trẻo lập tức sưng đỏ, tai ù đi, đau rát như bị kim châm.
Một gã đàn ông trưởng thành, sức mạnh quả thật rất khủng khiếp!
Hắn không chỉ khiến Chử Diệc An ù tai, mà còn bóp chặt cổ cô. Cảm giác nghẹt thở lập tức ập tới, trước mắt cô tối sầm, cả người nhẹ bẫng như thể linh hồn sắp thoát ra.
Đúng lúc ấy, cô chợt nhớ ra con dao trong túi!
Không chút do dự, cô rút dao rọc giấy, đâm mạnh vào hông tên thanh niên.
Xoẹt xoẹt hai nhát, vì quá mạnh, lưỡi dao còn gãy mất một đoạn trong cơ thể hắn.
Chử Diệc An rút lại hộp báu vật đang đè lên chân gã trung niên, đập mạnh lên gã thanh niên đến mức hắn không thể gượng dậy nổi.
“Trong tiệm chẳng có gì cả.”
Người phụ nữ hí hửng bước vào, nhưng bên trong ngoài mấy túi nilon thì chẳng có lấy một cọng mì. Nhận ra mình bị lừa, bà ta tức giận lao ra ngoài, liền thấy chồng và cha mình nằm la liệt, máu me đầy người.
“Á! Tao liều với mày!”
Bà ta hét lớn rồi lao tới, nhưng lại bị hộp báu vật ném thẳng vào người.
Cả ba người đều nằm r*n rỉ dưới đất. Xác định họ không còn khả năng đe dọa nữa, Chử Diệc An mới lảo đảo đứng dậy.
Cô trèo lên xe ba bánh, đạp được một đoạn, rồi đột nhiên dừng lại…
Nghĩ đến ba người đang nằm trên mặt đất, cô do dự rất lâu… tiếp tục đi hay quay lại?
Cuối cùng, cô quay lại.
Dù lúc này đã kiệt sức, đầu óc rối bời, nhưng ý chí sinh tồn có thể khiến con người làm bất cứ chuyện gì!
Hộp báu vật là con bài tẩy của cô, không thể để ai biết!
Bọn họ muốn giết cô, thì cô phải giết họ trước!
Ánh mắt Chử Diệc An trống rỗng, cô quay lại hiện trường, thấy ba người đang gượng bò về phía nhau, còn định gọi điện cầu cứu.
Cô đá văng điện thoại trong tay người phụ nữ, lấy hộp báu vật ra.
Thấy cô quay lại, ba người hoảng sợ cực độ.
“Xin lỗi! Là chúng tôi sai rồi!”
“Chúng tôi không dám nữa đâu!”
“Trong nhà tôi còn hai thùng mì tôm! Xin cô tha cho chúng tôi! Lương thực, tiền, vàng bạc trong nhà đều là của cô…”
Cả ba người khóc lóc van xin, nhưng đã quá muộn.
Chử Diệc An khiến hộp báu vật to lên ba lần, cho đến khi cả ba chết hẳn không còn ai biết bí mật của cô.
Bề ngoài trông cô vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra đầu óc đã hoàn toàn mụ mị. Từ cửa tiệm về tới khu nhà mình, cô không nhớ nổi mình về bằng cách nào.
Mấy chục năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô giết người.
Cô đã giết người rồi!
Cảnh ba người đó nằm trong vũng máu, chắc cả đời này cô không thể quên nổi.
Sợ hãi, run rẩy, lạnh lẽo.
Chử Diệc An cảm thấy người mình vẫn còn vương máu của bọn họ, mũi vẫn còn mùi tanh nồng của máu. Cô lao vào phòng tắm, kỳ cọ điên cuồng, rồi lại nôn thốc nôn tháo.
Buồn nôn, sợ hãi.
Tối hôm đó, ngay cả trong mơ, cô cũng thấy cảnh họ chết. Cô không dám tắt đèn, hết lần này tới lần khác bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Sau đó, cô phát sốt.
Khoảng sáu giờ sáng, cô mới phát hiện ra. Cơ thể lạnh ngắt, yếu ớt rã rời. Đo nhiệt độ 41 độ, sốt cao đến mức không còn sức đi bệnh viện.
Mà giờ có đi thì cũng chưa chắc có bác sĩ chữa.
Bác sĩ bây giờ bận lắm, vừa phải lo mấy người ăn phải đồ mốc, vừa phải xử lý các vụ đánh nhau, cướp bóc, người bị thương do giành giật.
Nghĩ tới đó, cô lại nhớ về ba cái xác kia.
Một đêm rồi, liệu đã có ai phát hiện ra chưa? Trong tiếng còi xe cứu thương ngoài kia, có cái nào đang chở xác bọn họ không?
Nghĩ tới cảnh ba người đó chết, cô lại lao vào nhà vệ sinh nôn.
Nôn xong, cô lấy ra thuốc hạ sốt mua sẵn từ trước, uống hai viên theo hướng dẫn, sau đó mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, bật tivi lên.
Tin tức vẫn là những lời xoa dịu, trấn an dân chúng rằng chính phủ đang điều phối lương thực, bảo mọi người bình tĩnh.
Nhưng ngoài kia đã loạn đến mức này, còn mấy ai tin nổi nữa?
Cô thở dài, vì toàn thân khó chịu nên lại lên giường nằm. Nhờ thành phần gây buồn ngủ trong thuốc hạ sốt, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi…