Hôm nay ra ngoài chủ yếu là để mua ít gia vị.

Vì giờ ai cũng chỉ quan tâm đến đồ ăn có thể no bụng, nên gia vị lại không mấy người để ý tới.

Siêu thị lớn trong trung tâm thương mại vẫn còn hoạt động, Chử Diệc An chọn luôn nơi đó vì gần, đa dạng mặt hàng, mua được nhiều thứ.

Chỉ mới hai ngày không tới, siêu thị đã thay đổi chóng mặt.

Quầy bán trái cây, rau củ và thịt trước kia đều được thay bằng các tủ trưng bày thực phẩm.
Để chứa được nhiều người hơn, các kệ xung quanh cũng bị dọn sạch. Khu vực thực phẩm được lắp vô số camera, gần như không góc chết. Ngoài ra còn có cảnh sát mặc đồng phục cầm dùi cui đứng gác hai bên.

Thế nhưng, những quầy được bảo vệ kỹ càng ấy lại hầu như trống trơn.

Chử Diệc An nhìn mấy quầy có dán nhãn bánh quy nén, gạo đóng túi, mì ăn liền, không hiểu tại sao phải bảo vệ mấy thứ đó đến vậy. Nhưng cô cũng chẳng bận tâm, vì mục đích chỉ là mua gia vị thôi.

Cô đẩy xe hàng, quét mỗi loại gia vị hai phần rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc đó, một giọng the thé vang lên, nội dung khiến ai nấy đều hứng khởi:

"Gạo đóng túi về rồi này, mọi người tránh ra nào!"

"Bây giờ gạo đóng túi đã đến, ai nấy tránh đường, phải để lên kệ rồi mới lấy!"

"Xếp hàng, tự giác chút đi!"

"Đừng có giành, mỗi người chỉ được mua hai cân, tức là một túi. Ai cầm nhiều hơn một túi cũng không mang ra khỏi đây được đâu, ngoan ngoãn cho tôi!"

Vài bà cô to béo đứng giữa siêu thị, tay cầm loa hét toáng lên, mặt hằm hằm như muốn ăn thịt người, còn cầm gậy gỗ chặn những kẻ định giơ tay (nhìn sơ thì giống cây cán bột).

Rất nhanh sau đó, họ dựng biển "xếp hàng" ngay phía trước.

Chử Diệc An chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng phản xạ cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức nối hàng. Trước cô có hơn hai mươi người, mà phía sau... còn nhiều hơn nữa.

Chẳng mấy chốc đã tới lượt cô.

Một bà cô liếc nhìn cô, nhanh tay ném một túi gạo vào xe đẩy.

Ngay sau đó, một bà khác nhìn sang người đang đi song song với cô thì lạnh giọng nói: "Lấy rồi thì đừng xếp hàng lại, mai quay lại."

Vẫn có người không chịu tuân thủ, cố gắng chen hàng lấy thêm, nhưng hầu hết đều bị phát hiện. Không chịu nghe lời thì cảnh sát bên cạnh sẽ can thiệp.

Chỉ một lát, đống gạo mới mang ra đã bị mua sạch.

Người không kịp lấy thì r*n rỉ, có người còn quỳ gối trước nhân viên bán hàng xin xỏ, thậm chí bám lấy người khác năn nỉ bán lại hoặc chia cho một ít.

Miễn là không làm gì quá đáng, cảnh sát cũng mặc kệ.

Chử Diệc An cũng bị bám theo, là một cặp vợ chồng trung niên.

Người phụ nữ nhìn lanh lợi, đảo mắt liên tục, rồi như chó săn thấy mồi, ánh mắt phát sáng lao về phía cô: "Ôi chào cô gái trẻ..."

Chử Diệc An nào dám đứng yên tại chỗ?

Cô nhanh chóng đi thanh toán rồi hướng ra cửa siêu thị. Hai vợ chồng kia thì bám sát sau lưng: "Cô gái, đừng chạy, tụi tôi không phải người xấu đâu."

Người phụ nữ vươn tay định túm lấy cô (mục tiêu chính là túi gạo trong tay cô) nhưng Chử Diệc An phản ứng cực nhanh, né được rồi móc từ túi áo ra một con dao rọc giấy từng trúng thưởng.

"Đừng có kéo kéo giật giật tôi, không thì tôi đâm cho một nhát bây giờ!"

Ánh mắt Chử Diệc An sắc lạnh, tuy là hù dọa nhưng rất có khí thế.

Người phụ nữ kia bị dọa đến rụt tay lại, cười gượng: "Cô bé đừng hiểu lầm, bọn tôi theo cô chẳng có ý xấu gì đâu..."

Chử Diệc An chẳng thèm nghe nốt. Không có ý xấu mà lại bám theo sát như thế, thấy cô là con gái đi một mình, tưởng dễ ăn hiếp nên mới muốn giật túi gạo.

Lười dây dưa, cô cắm đầu chạy đi, bỏ lại hai người đứng đực ra.

"Hay là mình về trước, mai tới xếp hàng tiếp," người đàn ông lên tiếng.

Nhưng người phụ nữ kia không chịu, hằn học nói: "Xếp xếp cái gì! Hồi nãy anh mà lanh tay hơn, chen vào trước thì giờ chẳng có chuyện không mua được! Với lại anh chắc gì mai xếp được? Ở nhà gạo chẳng còn mấy hột, giờ gạo ngay trước mắt mà còn không chịu đuổi theo!"

"Nhưng... cô ta có dao mà."

Gã đàn ông nhỏ giọng nói.

"Dao cái gì mà dao? Chẳng lắm thì bị xước tí da thôi! Cô ta nói gì anh cũng tin à? Một con nhóc thì làm được gì, túm lấy nó giật lại là xong! Đúng là đồ đàn ông vô dụng!"

Mắng cho một trận, bà ta lại phóng theo. Nhưng lúc chần chừ cãi nhau, người ta đã chạy mất tăm.

"Đều do anh! Vịt tới miệng rồi mà cũng để bay mất!"

Người phụ nữ đứng giữa đường chửi đổng, không chút kiêng nể:
"Đồ chết toi! Tao nguyền cho mày mua toàn đồ mốc! Đồ không biết xấu hổ, không chết đói thì cũng nghẹn mà chết!"
"Đồ chết toi, của nợ, con tiện nhân chết đứng đường..."

Tiếng mắng chửi vang tới tai Chử Diệc An, khiến cô đang định rời đi phải dừng bước.

Cô nhìn sang công viên cạnh đó, thấy có sáu bảy cậu nhóc tầm mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi ở cổng siêu thị, trông chẳng có việc gì làm.

"Các cậu ơi, cho hỏi chút, mấy người kia có gây sự với các cậu không vậy?"

Một nhóm thanh niên đang chán chường, nay thấy có cô gái xinh đẹp bắt chuyện thì lập tức phấn khởi. Nhưng nghe câu hỏi thì ngơ ngác: "Hả?"

"Chính là đôi vợ chồng kia kìa."
Chử Diệc An chỉ về phía hai người trung niên chỉ cách chừng năm chục mét, "Họ vừa chửi các cậu là ‘đồ chết toi’, ‘đồ rác rưởi đứng đường’, hung dữ lắm. Các cậu chọc giận chị ấy à?"

Lời còn chưa dứt, cặp vợ chồng cũng đã phát hiện ra cô.

"Con mẹ nó, cái đồ chết toi, mày ở kia kìa!"

Cặp vợ chồng hùng hổ xông tới, dáng vẻ dữ dằn làm đám thiếu niên cau mày khó chịu, lập tức kéo lại gần: "Mày chửi ai đấy hả?"

Hai vợ chồng gằn giọng quát: "Lũ ranh con, cút sang một bên!"

Lúc này đám nhóc mới thật sự tin là bị chửi.

"Mẹ mày, dám chửi tụi tao à? Xem ông đây có đập chết mày không!"

Một cậu nổi nóng đá thẳng vào đầu gối người phụ nữ, khiến bà ta quỳ rạp, mất thăng bằng mà ngã sõng soài.

"Ôi trời ơi! Chúng nó đánh người kìa! Cứu với! Một lũ súc sinh chết toi đánh người đấy!"

Bà ta nằm dưới đất gào thét, còn gã chồng thì nép sang bên, thậm chí không dám hé lời.

"Mẹ mày!"

"Cho mày cái tội lắm mồm chửi người!"

"Ông đây mà mày dám động tới? Không đánh chết mày là may đấy..."

Đám nhóc đá thêm mấy cú rồi mới chịu tản đi khi thấy có người tụ tập lại xem.

Vừa nãy ai ở quanh cũng nghe được cái miệng bà này ác thế nào, nên giờ chẳng ai buồn giúp. Cả chồng bà cũng trốn biệt. Mãi sau bà mới tự lồm cồm bò dậy.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bà lại tiếp tục chửi.

Chửi đám nhóc vừa nãy, chửi chồng vô dụng, chửi số mình khổ...
Tiếng chửi lải nhải suốt cả đoạn đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play