Ngày thứ năm trong game, hai giờ chiều.

Chử Diệc An cuối cùng cũng tỉnh lại.

Dù toàn thân vẫn rã rời, nhưng cơn sốt đã lui rồi.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục!

Cô đi vào phòng khách, lấy túi gia vị và gạo mang về hôm qua ra khỏi túi. Mới chỉ để một ngày thôi mà bề mặt mấy món này đã bắt đầu mốc meo.

Chử Diệc An lại đun nước sôi để rửa sạch gạo và gia vị, sau đó đem cất hết vào tủ lạnh và tủ đông.

Tủ lạnh và tủ đông, từ chỗ trống trơn ban đầu, giờ đã đầy ắp. Thành thật mà nói, lượng thực phẩm hiện tại của cô đã đủ dùng cho đến hết thời gian còn lại trong trò chơi.

Chử Diệc An quyết định không tìm thêm đồ ăn nữa, mà chuyển sang bổ sung những thứ khác.

Bản đồ, bộ dụng cụ sinh tồn, và cả vũ khí!

Chử Diệc An dụi mắt, biết rõ rằng nếu chỉ có một mình, thì không có vũ khí sẽ rất khó để bảo vệ bản thân. Khi trật tự sụp đổ, chẳng ai nói lý với bạn cả, người ta chỉ quan tâm đến nắm đấm của bạn có đủ mạnh hay không.

Cô nấu hai gói mì tôm, còn “xa xỉ” mà thêm vào tôm sú và thịt hộp. Thế mà vẫn cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.

Ăn xong, cô rửa mặt, cố gắng lấy lại tinh thần. Nhét con dao thái vào balo, đứng trước gương, múa vài chiêu đấm trái đấm phải cho lên tinh thần, rồi hùng hổ bước ra ngoài.

Trước khi đi, cô tìm kiếm thông tin về bộ dụng cụ sinh tồn ngoài trời. Mục đầu tiên được liệt kê chính là dao.

Theo hướng dẫn trên mạng, cô đến một cửa hàng, mua một con dao sinh tồn cán thẳng và một con dao đa năng Thụy Sĩ. Khi mua dao sinh tồn, cô còn mua thêm một chiếc thắt lưng. Đeo thắt lưng ở hông có thể giấu dao vào vị trí thuận tiện để rút ra bất cứ lúc nào.

Bộ sinh tồn còn cần một hộp cơm bằng kim loại.

May mắn là bánh quy nén cô mua vốn đã được đựng trong hộp kim loại, vậy là khỏi phải sắm thêm.

Tiếp theo là bộ sơ cứu.

Sách hướng dẫn bảo nên chuẩn bị bột cầm máu, băng tam giác và băng cá nhân. Nhưng vì balô của cô khá lớn nên cô tiện tay mua thêm cả thuốc kháng viêm, hạ sốt, giảm đau, thuốc trị chấn thương, cùng các loại dung dịch sát trùng như cồn y tế và povidine.

La bàn, bộ kim chỉ, ba cái bật lửa, đèn pin (cùng bốn viên pin dự phòng), hai cây nến, hai cuộn màng cách nhiệt đều mua đủ cả!

Đồ ăn thì cô đã có rồi.

Cẩm nang còn khuyên chuẩn bị một bộ lọc nước.

Nhưng thứ này cô hoàn toàn không biết dùng, nên vẫn thấy nước khoáng là tiện nhất.

Vì thiếu đồ ăn, nhiều tiệm đã ngừng kinh doanh. Chử Diệc An phải đi rất xa mới gom đủ đống đồ này, mà giá lại cắt cổ hết tận năm vạn!

Càng về sau, tiền càng mất giá.

50.000 đồng của cô tiêu đến giờ còn lại 18.000, giờ tiêu thêm 5.000 thì chỉ còn lại 13.000 Đồng. Dù vậy, vẫn còn hơn rất nhiều người mới tham gia trò chơi.

Sau khi có vũ khí và bộ sinh tồn, cô chỉ còn thiếu bản đồ giấy. Mà chuyện này thì đơn giản, lấy điện thoại ra tra cứu, tìm bản đồ thành phố, bản đồ quốc gia và cả bản đồ thế giới, rồi đem in là được.

Chử Diệc An lần nữa vất vả tìm được một tiệm in. Cô trả giá trên trời, 300 đồng mới thuyết phục được ông chủ mở cửa và khởi động máy in, in ra ba tờ bản đồ khổ A3.

Chử Diệc An ôm bản đồ vừa in đi ra ngoài, bất ngờ bị một thanh niên nhảy ra từ phía trước chặn đường.

Cô lập tức lùi một bước, tay nắm chặt chuôi dao ở hông.

Sau hai chuyện xảy ra ngày hôm qua, dù nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng tinh thần cô vẫn luôn căng như dây đàn. Bị chặn đột ngột như vậy khiến cô thực sự hoảng sợ.

“Chị gái đừng hiểu lầm, tôi không có ý gây sự!”

Thanh niên thấy sắc mặt cô trắng bệch thì lập tức giơ hai tay ra: “Tôi chỉ muốn hỏi chị có muốn mua xe không? Tôi có một chiếc Hummer hiệu suất cao, mới tinh, giá cả phải chăng, chỉ cần đổi bằng đồ ăn như bánh quy nén hay mì tôm là được.”

“Không, tôi không có đồ ăn.”

Chử Diệc An từ chối ngay mà chẳng cần suy nghĩ.

Không phải cô không muốn có một chiếc xe, mà là vì cô không có bằng lái. Khi trật tự còn tồn tại thì không thể lái xe, mà khi trật tự sụp đổ rồi... thì còn cần phải mua xe sao?

Thanh niên nhìn tấm bản đồ cô đang ôm, dường như còn muốn nói gì thêm nhưng lại như phát hiện ra ai đó, quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!”

“Mày đừng chạy!”

“Thằng khốn, đứng lại đó cho tao!”

Bốn gã đàn ông hùng hổ đuổi đến, ba người trong số đó đuổi theo tên thanh niên, còn một người đứng chắn trước mặt Chử Diệc An.

Gã quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cô với thằng đó có quan hệ gì?”

Chử Diệc An: “Hắn muốn bán xe cho tôi.”

“Má nó!”

Gã chửi một câu. Tưởng hai người là một phe, hóa ra cô cũng là nạn nhân. “Đừng tin nó, thằng đó chuyên lừa đảo!”

Nói xong gã quay đầu tiếp tục đuổi theo...

Chỉ là một chuyện nhỏ, Chử Diệc An cũng không để tâm lắm.

Cô ôm đống đồ mới mua, tính sớm về nhà. Ở ngoài nguy hiểm quá.

Khu nhà cô sống là một khu nhà giàu. Khi đối mặt với khủng hoảng lương thực, phản ứng của họ thật ra cũng chẳng khác gì người thường.

Cướp đồ ăn, tích trữ vật tư.

Chỉ khác ở chỗ họ lái những chiếc xe sang trọng, không cần quá lo lắng chuyện tiền bạc. Có tiền, thì mua được nhiều hơn.

Giữa dòng xe sang đi qua đi lại, Chử Diệc An đạp chiếc xe ba bánh rách nát, trông vô cùng thảm hại. Phía trước là khu biệt thự cao cấp, nơi cư trú của những người quyền thế nhất trong thành phố cũng là con đường cô thường xuyên đi ngang qua.

Giống như mọi khi, người trong khu này vẫn tất bật chuyển đồ vào nhà. Ánh mắt cô liếc qua, chợt thấy một bóng lưng quen thuộc

Trước một căn biệt thự đơn lập, có hai chiếc xe đen tuyền đậu ngay cửa. Bốn người đàn ông đeo kính đen, mặc vest đang đứng quanh, canh gác một người đàn ông cao lớn sắp bước lên xe.

Dù chỉ là bóng lưng, nhưng Chử Diệc An vẫn lập tức nhận ra đó là ai.

“Thầy Lục!”

Tiếng gọi của cô khiến người đàn ông vốn đã đặt tay lên cửa xe chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bên kia đường, một cô gái xa lạ đứng cạnh chiếc xe ba bánh cũ kỹ, đôi mắt hoe đỏ, ngấn lệ, đang nhìn anh không rời.

Mình quen cô ấy sao?

Lục Khanh Uyên ngẫm nghĩ, hình như chưa từng gặp người này.

Anh vừa định bước lên xe, thì thấy cô gái đột nhiên lao về phía mình.

Mấy vệ sĩ xung quanh không để cô đến gần, nếu cô cố tình xông vào sẽ bị xử lý như mối nguy hiểm. Lục Khanh Uyên không hiểu sao lại đột nhiên mềm lòng, bước nhanh hai bước về phía trước.

Vô tình bước ra khỏi phạm vi bảo vệ, và bị cô gái lao tới va trúng.

Bốn vệ sĩ lập tức xông lại, ánh mắt cảnh giác nhìn cô gái lạ.

Lục Khanh Uyên giơ tay ra hiệu ngăn lại. Chính bản thân anh cũng không tin nổi mình vừa làm gì.

“Thầy Lục, cuối cùng tôi cũng gặp lại thầy rồi!”

Chử Diệc An ôm chặt lấy anh, không nhận ra bản thân đang cực kỳ nguy hiểm. Nỗi sợ và bất lực bị dồn nén bấy lâu như bùng nổ trong nháy mắt.

“Tôi sợ lắm, tôi sợ chết đi được! Huhu…”

Cô khóc đến trời đất quay cuồng, đầu đau như búa bổ, không cách nào dừng lại được. Cô trút hết nỗi sợ sau khi giết người ngày hôm qua, và cả nỗi hoảng loạn cô đã cố gắng đè nén ngay từ lúc trò chơi mới bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play