“Còn nấm hương với nấm tràm không?”

Chử Diệc An hỏi.

Hai thứ này nếu bảo quản tốt thì không chỉ có thể hầm canh, mà còn có thể xào nấu, cũng xem như là một trong số ít loại rau có thể tích trữ lâu dài.

“Không còn nữa.”

Ông chủ xua tay. Dù có thì ông ta cũng phải để lại một ít cho mình ăn chứ.

Thế nhưng nhìn thấy Chử Diệc An ra tay rộng rãi, lại có vẻ rất dư dả, ông ta có chút không nỡ để tuột mất vị khách lớn này: “Cô chờ một chút.”

Vừa nói, ông ta chạy vào trong kho, từ bên trong ôm ra hai cái bao tải.

Chử Diệc An liếc mắt nhìn cái bao còn mở miệng ấy, lập tức mất hứng. Nhưng ông chủ vẫn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu: “Ngoài mấy thứ cô đang cầm trên tay, thật ra mộc nhĩ với ngân nhĩ cũng dễ bảo quản lắm. Là loại khô cả đấy, đến khi ăn chỉ cần ngâm nước là dùng được ngay.”

“Cô nhìn xem, ngân nhĩ với mộc nhĩ này khô ráo biết chừng nào, tôi còn có thể tính rẻ hơn cho cô một chút.”

Ông chủ vốc một nắm mộc nhĩ đưa ra trước mặt Chử Diệc An, nếu không phải vì ngón tay của ông ta đang ráng sức chà đi lớp mốc xám trên mặt mộc nhĩ, có lẽ sẽ càng khiến người ta tin tưởng hơn một chút.

“Xin lỗi, tôi chỉ lấy loại được niêm phong.”

Chử Diệc An không muốn dài dòng với ông ta nữa, dứt khoát đạp ba gác rời đi.

Phía trước còn một con phố, trước kia vốn là khu chợ bán sỉ.

Đi đến đây, người và xe đều đông hơn. Cô lo mình mua đồ rồi bị trộm mất, bèn đeo hẳn cặp lên trước ngực, nhét hết mấy gói đồ khô mới mua vào cặp.

Vừa mới cất đồ xong, một tiếng còi xe cấp cứu dồn dập vang lên từ phía sau.

Chử Diệc An ngoái đầu nhìn chiếc xe cấp cứu, vội vàng đẩy xe ba gác sang bên nhường đường.

“Ôi chao, nhà này thật là xui xẻo.”

Một bà cô trông có vẻ biết chuyện chạy ra, giọng oang oang khiến người xung quanh ai cũng nghe thấy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Có kẻ tò mò cất tiếng hỏi.

“Ôi dào, bà cụ nhà ấy thấy gạo mốc rồi mà tiếc không nỡ bỏ, đem đi vo rửa mấy lần rồi nấu cháo ăn. Giờ thì hay rồi, cả nhà bốn người, chỉ còn mỗi bà là không ăn do bị hàng xóm gọi đi; còn lại con trai, con dâu với cháu nội thì nằm hết cả lên xe cấp cứu.”

“Nghe nói là trúng độc! Hai người lớn thì đau bụng quằn quại, đứa nhỏ thì sùi bọt mép, ngất xỉu luôn rồi.”

“Trời ơi! Bà cụ này đúng là, vì tiết kiệm chút gạo mà hại cả nhà mình.”

“Loại nấm mốc này thật độc, tối qua tôi cũng lỡ ăn chút đồ mốc, đau bụng suốt cả đêm.”

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, ai nấy đều phát hiện chỉ cần từng ăn phải đồ mốc, ít nhiều đều có chút khó chịu.

Lời này vừa dứt, càng khiến Chử Diệc An quyết tâm hơn, nhất định không ăn thực phẩm bị mốc!

Tất nhiên, cũng có kẻ cho rằng mọi người phản ứng thái quá.

“Chỉ là mốc thôi mà, đâu có nghiêm trọng như mấy người nói.”

“Tin tức bảo rồi còn gì, là do bên bán lương thực để ngấm nước, lại thêm trời mưa dầm nên mới bị mốc đồng loạt thôi.”

“Phải đấy, vài hôm nữa là có gạo mới, kẻ ngốc mới đi mua mấy thứ thực phẩm giá cao này.”

Những kẻ tự tin mù quáng không hề ít.

Ngay cả một số người đang tích trữ đồ ăn cũng bắt đầu do dự.

Thật ra, có đáng tin hay không chỉ cần nhìn vào vài chi tiết là biết.

Chẳng hạn, tin tức nói gạo bị ẩm mốc trong kho, vậy bột mì thì sao? Gia vị thì sao? Trái cây, rau củ, thịt thà thì sao? Chẳng lẽ tất cả đều bị ẩm hết à?

Lại chẳng hạn như những nhà hàng, khách sạn trong thành phố, gần như tất cả đều đóng cửa. Những nơi ấy mà nghỉ một ngày thôi là tổn thất lớn lắm, nếu thật sự còn có thực phẩm thì sao họ phải đóng cửa?

Chử Diệc An đoán rằng, những kẻ ấy chắc cũng sẽ không mê muội quá lâu. Vì nấm mốc sinh sôi quá nhanh, không bao lâu nữa, những người không chuẩn bị sẵn thức ăn sẽ phát hiện là không ra ngoài mua thì không có gì để ăn cả.

Thế nhưng… việc đó thì liên quan gì đến cô?

Khuyên răn cũng vô ích với kẻ muốn chết.

Ngay cả bản thân còn chưa lo nổi, chẳng thà đừng làm mấy chuyện nổi bật.

Cô mang theo đống đồ mua được chiều nay, đạp ba gác về nhà như bay.

Bận rộn cả ngày, đến một bữa cơm nóng hổi đàng hoàng cũng chưa ăn nổi.

Mệt mỏi, lại đói bụng.

Tối đến, cô hiếm hoi mới xa xỉ một lần, lấy một hộp cơm tự nấu nóng sẵn trong tủ lạnh ra ăn. Cơm vừa chín, mùi thơm lập tức lan toả khiến cô ăn ngấu nghiến. Ăn xong, cô còn pha thêm một tô mì gói.

Ăn uống xong xuôi, người thấy dễ chịu hẳn. Lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Cô đi tắm, đồ đạc còn chưa kịp dọn đã leo thẳng lên giường ngủ.

Một giấc ngủ thẳng đến trời sáng.

Ngày thứ tư trong trò chơi

Việc đầu tiên Chử Diệc An làm khi tỉnh dậy là mở tính năng 2 của Bách Bảo Hạp!

Cái trò này chẳng khác gì phản xạ có điều kiện kiểu Pavlov - chó nghe chuông thì chảy nước miếng, cô thì cứ đến ngày thứ ba lại muốn mở Bách Bảo Hạp.

Mở Bách Bảo Hạp ra.

【Một con dao rọc giấy hồng phấn】
【Chú thích: Sẽ bị thu hồi sau khi kết thúc vòng chơi này】
【Lời món đồ: Có người rõ ràng rất nhiều tiền, vậy mà lại tiếc không mua một con dao rọc giấy xinh xắn. Ở cửa hàng văn phòng phẩm chỉ có hai đồng thôi, nhưng trong Bách Bảo Hạp này thì phải trông vào vận may xui xẻo mới rút được.】

Á… cái này…

Chử Diệc An nhìn con dao rọc giấy trong tay, thật sự rất bình thường. Bình thường đến mức… giọng mỉa mai trong “tiếng lòng” của nó nghe như đang chế giễu cô vậy.

Cô cất Bách Bảo Hạp, tiện tay nhét con dao rọc vào túi áo rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Và rồi… thứ đập vào mắt cô chính là hộp cơm tối qua chưa dọn, đã mốc đến trắng xoá!

Rõ ràng cô đã ăn sạch cơm nóng lẫn mì gói, vậy mà hộp giấy và tô nhựa vẫn mọc lên lớp nấm mốc dày đến gần hai milimet! Trống không thế kia, chẳng khác nào môi trường nuôi cấy từ trong nước hầm bò.

Thật là quá sức tưởng tượng!

Chử Diệc An thấy vậy, vội vàng gom rác đem vứt.

Không chỉ dọn rác, cô còn đun nước sôi, lau chùi kỹ lưỡng phòng khách, nhà bếp, và cả hai tủ đông.

Thức ăn ăn xong có mốc cũng không sao, đừng để đám thực phẩm tích trữ bị lây nhiễm là được!

Dọn dẹp xong, đã là mười giờ sáng.

Thời tiết vẫn xám xịt như cũ, cứ như cả bầu trời cũng mọc đầy nấm mốc.

Ngoài trời mưa lâm râm, Chử Diệc An khoác áo mưa rồi ra ngoài.

Bức tường bên ngoài chung cư, nấm mốc đã lan lên tận tầng hai. Một lớp xám xịt, trông vô cùng loang lổ. Trong khu vẫn còn không ít người ra ngoài, nhưng phần lớn không phải đi làm, mà là đi tranh mua vật tư.

Đúng như dự đoán của Chử Diệc An, nhiều người muốn chờ nhà nước cứu viện, thế nhưng lương thực trong nhà họ còn chẳng đủ ăn một ngày. Hơn nữa, hôm qua và hôm nay xe cấp cứu ngày càng nhiều, chắc chắn là càng lúc càng có nhiều gia đình thử ăn đồ mốc.

Biết thực phẩm mốc không thể ăn, hôm nay người đi mua đồ lại càng đông hơn.

Chử Diệc An nghiêm mặt, cô đã chuẩn bị tinh thần không mua được gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play