Cửa hàng nào mà còn trụ nổi trong cái khu chợ thối hoắc này chứ? Chử Diệc An thấy hứng thú hẳn lên.
Cô bịt kín mũi miệng, gắng gượng chịu đựng mùi hôi tanh, lách qua đống rác mục để tiến lại gần. Trước sạp có hai người, ông chủ đang thành thạo xử lý thịt trên thớt, sau lưng là một dãy lồng sắt, bên trong còn có vài con thỏ và gà đang sống nhăn.
Còn sống cả!
Bảo sao cửa hàng này vẫn còn bán được hàng!
Chử Diệc An lập tức hiểu ra, ánh mắt liếc sang mấy con thỏ vẫn nhảy nhót trong lồng, trong lòng hơi do dự.
Thỏ thì dễ thương thế này, sao mà nỡ ăn thỏ cơ chứ...
“Ông chủ, bốn con thỏ kia với hai con gà có ai mua chưa? Nếu chưa thì để tôi lấy hết!”
“Thật chứ?”
Ông chủ mừng rỡ, mắt sáng lên, rồi lại có phần do dự: “Giờ giá thịt lên rồi cô ơi, thỏ thì ba mươi một cân, gà ba mươi hai, đây là giá thấp nhất rồi, không bớt thêm được nữa đâu.”
Chử Diệc An chớp mắt, nghĩ đến việc mình vừa sáng nay còn bỏ ra mười lăm đồng để mua một gói mì ăn liền, thì lập tức gật đầu: “Được, tôi chấp nhận. Làm ơn giúp tôi làm thịt luôn nhé.”
Ban đầu cô còn tính mua sống mang về nuôi rồi ăn dần nhưng ngẫm lại, nuôi về lại tốn thêm đồ ăn, nhỡ đâu nuôi lâu ngày sinh tình cảm, không nỡ ăn thì lại khổ. Cứ làm thịt sẵn cho chắc ăn.
“Ai da!”
Ông chủ nghe vậy thì vui như mở cờ, vừa làm thịt gà thỏ, vừa tận tình chỉ bảo: “Dạo này thời tiết ẩm, đồ ăn dễ hỏng, thịt này là mới mổ, cô đem về nhớ trụng nước sôi để diệt khuẩn, rồi bỏ vào ngăn đá là được.”
Lời vừa dứt, người phụ nữ đang vặt lông bên cạnh liếc ông một cái: “Lão Lý, tin tức vừa được bác bỏ rồi đấy, ông còn dám nói mấy chuyện ‘siêu nấm mốc’ với khách hả? Không phải do trời nồm thì là do mấy người để đồ bừa bãi chứ có bệnh tật gì đâu.”
“Biết rồi biết rồi, tôi sai rồi.”
Ông chủ cười cười, vội vã nhận lỗi, “Bà đi nghỉ ngơi đi, để tôi làm là được.”
“Để ông làm một mình, chẳng phải lại làm người ta ngất vì mùi à? Đã bảo ông đừng ra ngoài kiếm tiền rồi còn cứng đầu, để xem lỡ mà đổ bệnh ra có chịu được không!”
Miệng bà nói vậy nhưng tay vẫn không ngừng động, nhanh nhẹn nhổ lông, chặt gà, bọc vào túi: “Cầm lấy, cô bé.”
“Cảm ơn chị.”
Chử Diệc An đón ba túi thịt lớn, cỡ hơn ba mươi cân, hơi nặng tay. Bà chủ thấy vậy thì giành lấy, “Để tôi xách lên giúp cho, nhìn cô người nhỏ thế mà còn mang nhiều thế này.”
“Cảm ơn chị nhiều!”
Chử Diệc An không ngờ trong cái chợ thúi hoắc này lại gặp được hai người tốt như vậy. Đáng lẽ chỉ mất chín trăm đồng, cô vui vẻ móc hẳn ra một ngàn năm.
“Ối dào, cô đưa nhiều quá rồi đấy!”
Bà chủ xua tay: “Chúng tôi vốn đã tăng giá rồi, thế là cô thiệt lắm rồi.”
“Chị cứ cầm đi. Giờ mì gói cũng mười lăm đồng một gói rồi, thịt gà thịt thỏ ba chục một cân là rẻ quá rồi.”
Cô vừa nhét tiền vào tay bà chủ, vừa nghiêm túc nhắc: “Chuyện siêu nấm mốc không phải tin vịt đâu. Tốt nhất chị bảo chồng tranh thủ lúc còn mua được thì tích trữ ít đồ ăn kín khí, dễ no vào. Đừng nghĩ rằng không cần tích, đến lúc lương thực thật sự thiếu thì có tiền cũng chẳng mua nổi.”
Nói đến mức ấy, cũng coi như đã tận tình. Lo sợ thịt trong túi bị hỏng, cô không dám chần chừ, lập tức đạp xe ba bánh quay về cửa hàng thuê của mình.
Bên kia.
Ông chủ thấy vợ đứng trước cổng chợ mãi không về, liền lên tiếng gọi: “Xuân ơi, em đứng ngẩn ra đấy làm gì? Xong hết rồi thì về thôi!”
Bà chủ quay đầu nhìn ông, do dự nói: “Lão này, hay là mình cũng đi siêu thị mua ít đồ tích trữ đi?”
“Hả? Hôm qua em còn nói nhà mình còn đủ đồ ăn, đừng có phí tiền mua mấy thứ linh tinh cơ mà?”
Ông chủ ngớ người, “Với cả người ta còn bác tin rồi đó thôi…”
“Biết là thế, nhưng trong lòng em cứ thấy bất an…”
Bà chủ kéo tay áo ông: “Đi đi, mua ít về tích, nhỡ đâu không có chuyện gì thì cũng coi như mua đồ ăn vặt cho con bé nhà mình.”
Trong cửa hàng.
Chử Diệc An đã cất hết thịt vào trong Bách Bảo Hạp, về đến nơi là lập tức đun nước sôi.
Phương pháp dùng nước sôi khử trùng thật sự hiệu quả. Tất cả đồ ăn được cô xử lý đều an toàn nằm trong tủ lạnh, còn mấy túi đựng tạm chưa vứt đi thì chỉ vài tiếng sau, bên ngoài đã phủ một lớp nấm mốc trắng xám như bụi.
Cô mang hết số thịt mới mua đi luộc, không phải chỉ trụng sơ qua như ông chủ nói, mà là nấu chín hẳn luôn. Sau đó nhân lúc thịt còn nóng, lập tức đem vào tủ đông bảo quản.
Thịt thỏ được chia thành sáu phần, bọc kín từng gói; thịt gà chia làm bốn phần, xử lý tương tự.
Nhưng có thịt rồi chẳng lẽ không cần tí gia vị, tí rau kèm sao?
Đúng là có nhiều đồ rồi, lòng người liền tham hơn.
Chử Diệc An lục lại nhà bếp, kiểm tra những gì còn lại. Muối, mì chính, tiêu, ớt, dầu ăn, nước tương, giấm... mấy thứ cơ bản vẫn có. Nhưng...
Ớt khô, tiêu, mì chính và dầu hào đều đã mốc!
Đặc biệt là lọ tiêu bột, trên bề mặt mọc cả một lớp nấm mốc trắng xám, như thể có thể lột ra được một tấm khăn. Bên dưới tuy vẫn là tiêu, nhưng cô chẳng dám ăn.
Ai biết cái "siêu nấm mốc" này có gây độc hay tác hại gì với cơ thể hay không?
Chử Diệc An lập tức kiểm tra hết những lọ gia vị khác, phát hiện trên nắp lọ xì dầu và giấm cũng phủ một lớp bẩn bẩn...
Vậy là ngay cả gia vị cũng phải cất vào tủ lạnh mới được!
Cô gom hết mấy thứ đã bị nhiễm mốc, vứt bỏ. Sau đó lại chuẩn bị ra ngoài lần nữa.
Mục tiêu lần này là gia vị mới và đồ kèm để nấu cùng thịt gà, thịt thỏ.
Chử Diệc An đạp xe ba bánh ra đường lớn, giờ đây đã quen với việc "đi săn", cô không còn bó hẹp trong siêu thị nữa, các tiệm tạp hóa ven đường hay mấy sạp nhỏ cũng là mục tiêu săn tìm của cô.
Cô lượn quanh đủ khu, cuối cùng mới thấy một tiệm tạp hóa chuyên bán gia vị.
Chỉ có hai cái ghế gỗ chống một tấm ván gỗ làm bàn, trên bàn trống trơn, chỉ còn vài túi nấm hương khô, nấm trà khô, cùng mấy gói thuốc bắc nấu canh như đương quy, đảng sâm...
Chử Diệc An dừng xe, hỏi giá.
“Nấm hương khô 80 đồng một túi, nấm trà khô 140 một túi, thuốc bắc nấu canh cũng 80 một túi, không mặc cả.”
Bình thường mấy món này chỉ vài đồng, nhiều lắm cũng chỉ mười mấy hai mươi. Giờ thì...
Hầu như người bán nào cũng tranh thủ cơ hội mà hét giá trên trời.
Nhưng cô vẫn còn ba vạn đồng trong người, chẳng hề xót ruột, lập tức mua sạch toàn bộ:
Bốn túi nấm hương, ba túi nấm trà, bốn túi thuốc bắc nấu canh… gom hết!