Trước đó cô không có khẩu vị, nhưng bây giờ thì có rồi.

Chử Diệc An tìm được gia vị lẩu mua cùng với mấy món trước đó, cho vào nồi xào thơm. Mùi thơm cay nồng của gia vị lẩu lập tức lan khắp khu vực xung quanh, khiến những người vốn đã chẳng có gì để ăn càng cảm thấy đói cồn cào.

【Nhà ai mà chịu chơi dữ vậy, còn nấu cả lẩu nữa trời?】
【Mẹ nó thơm muốn chết! Đợi dịch bệnh qua đi, ông đây nhất định ăn liền một tuần lẩu cho bỏ thèm.】
……

【Có ai đang nấu lẩu à? Cho tui xin một bát được không, tui trả hai trăm!】
【Ít quá rồi, tui trả năm trăm!】
【Một ngàn luôn!】

Trong nhóm bắt đầu nổ ra cuộc đấu giá vì một bát lẩu. Cùng lúc đó, Chử Diệc An đã biến nồi lẩu thành mạo thái (một kiểu lẩu trộn). Vì lương thực có hạn, cô thậm chí không nỡ bỏ vào chút rau nào, chỉ làm ra hai bát mạo thái to đầy đủ sắc, hương, vị rồi đem một bát đã được đẩy giá đến hai nghìn đồng sang phòng đối diện.

Sự thèm khát lẩu trong nhóm chat cũng theo bữa trưa trôi qua mà kết thúc, không ai đáp lại nữa.

Sau khi ăn no uống đủ, Chử Diệc An nghỉ ngơi nửa tiếng, vừa định dậy vận động thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Cô vừa mở cửa chống trộm bên trong thì điện thoại nhận được tin nhắn từ Lục Khanh Uyên.

【Đừng mở cửa, là hai người nhiễm bệnh.】

Chử Diệc An sững lại, lập tức xoay người lấy khẩu trang đeo lên, sau đó mới nhìn ra ngoài qua mắt mèo ở cánh cửa thứ hai.

Bên ngoài là một cặp vợ chồng dáng vẻ rụt rè. Người đàn ông mặc áo dài tay, đeo khẩu trang và kính râm, quấn mình kín mít. Người phụ nữ chỉ đeo khẩu trang, đôi mắt qua khe nhìn vào trong.

“Có ai không? Có ai trong đó không? Chào bạn, bọn tôi là người ở tầng dưới, thật sự bất đắc dĩ mới phải làm phiền bạn thế này.”

Người phụ nữ ngừng lại vài giây, thấy bên trong không ai đáp thì lại nói tiếp:
“Cho hỏi nhà bạn có thuốc hạ sốt không? Bao nhiêu tiền cũng được, xin cho chúng tôi ít thôi cũng được… Thứ cứu mạng mà, xin bạn đấy…”

Giọng nói của cô ta đã nghẹn ngào, “Chồng tôi sắp không chịu nổi rồi…”

Chử Diệc An cúi đầu.

Trong thời điểm này, con người luôn dễ trở nên ích kỷ.

“Xin lỗi, tôi không có thuốc, bạn thử hỏi nhà khác xem.”

Nghe được câu trả lời, mắt người phụ nữ sáng lên như vớ được cọng rơm cứu mạng:
“Không có thuốc hạ sốt thì thuốc khác cũng được mà? Kháng viêm, giảm ho, giảm đau gì cũng được, chúng tôi không kén chọn đâu…”

Đi khắp nơi hỏi xin, đây là một trong số ít người chịu trả lời cô ta.

“Xin lỗi, không có thật.”
Chử Diệc An cũng không muốn từ chối, nhưng mở cửa cho người nhiễm bệnh, chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Tiếng khóc lẫn tiếng chửi bới của người phụ nữ dần xa, trong lòng cô vừa áy náy lại vừa thở phào. May là họ đã đi, chỉ sợ họ cứ đứng lì trước cửa hoặc làm gì quá khích.

Đợi họ rời đi, Chử Diệc An cũng không vội mở cửa.

Cô lấy điện thoại nhắn cho Lục Khanh Uyên:
【Giờ đừng tùy tiện mở cửa, tôi khử trùng trước đã.】
【Được.】

Thấy đối phương hồi đáp, Chử Diệc An lập tức trang bị khẩu trang, găng tay y tế, kính bảo hộ đầy đủ, cầm theo dung dịch khử trùng ra ngoài. Cô xịt kỹ cửa nhà mình, hành lang, cả cửa nhà đối diện cũng không bỏ qua.

May mà mua được hẳn 5 lít dung dịch khử trùng, Chử Diệc An thầm thấy mình thật sáng suốt.

Nhưng như vậy vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.

Cô lấy điện thoại ra nhắn cho đối diện:
【Anh có khẩu trang không?】

Câu trả lời là: không có.

Chử Diệc An không bất ngờ. Lúc cô chuyển tới, tầng này chỉ có mỗi mình thuê ở. Lục Khanh Uyên rõ ràng mới dọn vào sau, vừa chuyển đến thì dịch bùng phát, khu dân cư bị phong tỏa, đồ tiếp tế thì không gửi được lần nào.

Anh ta giờ đây hoàn toàn cô lập, chẳng có gì. Gặp được cô cũng coi như vận may lớn.

Sau nhiều ngày qua lại, thêm cả hào quang nhân vật từ vòng chơi trước, trong tiềm thức, Chử Diệc An đã coi Lục Khanh Uyên như nửa người nhà.

Biết anh không có khẩu trang, cô cũng chẳng giấu giếm, đếm sẵn mười cái cho sang.

Cửa đối diện mở ra.

Là lần đầu tiên sau nhiều bữa trưa “ngoại giao qua cửa”, hai người thật sự chạm mặt.

Chử Diệc An bịt kín người bằng khẩu trang, kính bảo hộ, găng tay. Hai ánh mắt chạm nhau, cô chớp mắt mấy cái sau lớp kính.

“Đây là mười cái khẩu trang, anh cầm dùng trước.”
Chử Diệc An chủ động phá vỡ im lặng, đưa túi khẩu trang gói cẩn thận cho anh.

Ngoài khẩu trang còn có một chai nhỏ dung dịch khử trùng.

Nhỏ cỡ chai nước rửa kính mắt ấy.

Thời buổi này mà được tặng như thế là quá tốt rồi.

Lục Khanh Uyên cầm túi, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt và nghi hoặc, “Tại sao cô giúp tôi?”

“Bởi vì…”

Chúng ta vòng trước từng sống chết có nhau, anh còn dùng đặc quyền để tôi được đi xe về thẳng khu an toàn, tôi muốn cảm ơn anh.

Chử Diệc An thầm nghĩ, ngàn lời gom lại thành một câu:
“Vì chúng ta là hàng xóm mà. Tầng này chỉ có hai người, lúc nguy cấp như vậy, giúp được thì giúp. Hôm nay tôi chăm cậu, ngày mai cậu giúp lại tôi.”

Nói xong, cô nở nụ cười, “Làm quen lại nhé, tôi là Chử Diệc An.”

Cười xong mới nhận ra mặt mình đã bị khẩu trang và kính che kín mít.

“Lục Khanh Uyên.”
Anh cũng báo tên mình.

Quả nhiên là anh ta!

Một NPC làm hai nhiệm vụ, đúng là khổ sở thật.

Ngày thứ mười trong trò chơi

Hôm nay người ra ngoài còn ít hơn hôm qua.

Chử Diệc An lại mở hộp báu vật. Vì ba ngày liên tục toàn bốc trượt, cô cũng chẳng kỳ vọng gì.

Một luồng sáng trắng chớp lóe, cô lôi ra một món mới từ trong hộp.

【Một hộp dung dịch uống hạ sốt Ibuprofen】
【Chú thích: Sau khi trò chơi kết thúc sẽ bị thu hồi.】
【Lời thì thầm của vật phẩm: Một lọ Ibuprofen chưa khui, giờ ở tiệm thuốc… không thể nào mua được. Mắc bệnh truyền nhiễm không đáng sợ, không có thuốc hạ sốt mới là chờ chết!】

Chử Diệc An nhìn giới thiệu, rồi lại nhìn hộp thuốc…

Thực sự rất hữu ích.

Thuốc hạ sốt: 50 hộp + 1 lọ

Cô vừa nhét hộp thuốc vào, thì Ầmm một tiếng nổ lớn vang lên từ xa.

Ngay sau đó, phòng cô mất điện.

Nhóm chat cũng nhốn nháo:

【Chuyện gì vậy?】
【Vừa rồi nổ cái gì thế, sao lại mất điện?】
【Nhà máy điện, là nhà máy điện nổ rồi!】

Có người nhanh tay gửi ảnh hiện trường vụ nổ nhà máy điện.

Chử Diệc An nhíu chặt mày. Nếu mất điện lâu, cả tủ lạnh đầy thịt và rau của cô biết tính sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play