Đã đen lại còn gặp mưa giông giữa đêm.
Dịch bệnh còn chưa dứt thì điện lại cúp.
Đêm đó, Chử Diệc An mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở. Tiếng nấc nghẹn ngào tuyệt vọng bị gió lạnh trong bóng tối cuốn đi rất xa.
Ngày thứ mười một trong game.
Vì cúp điện, Chử Diệc An bắt đầu lo nghĩ đến chuyện bảo quản thực phẩm. Đồ đông lạnh thì còn để được thêm một hai ngày, nhưng thực phẩm tươi mà không ăn ngay thì sẽ hỏng mất.
Cô lấy ra một khối thịt ba rọi lớn và một ít thịt bò, định chế biến chúng theo cách khác.
Thịt bò thì có thể sấy khô làm bò khô.
Thịt ba rọi thì lọc riêng phần nạc ra, còn phần mỡ thì thắng thành mỡ heo.
Nhìn phần mỡ heo ít ỏi vừa cắt ra, Chử Diệc An hơi tiếc vì lúc trước không mua thêm. Nếu thắng thành mỡ và bảo quản kỹ thì để ở nhiệt độ thường cũng được rất lâu.
Cô vớt tóp mỡ ra, rắc lên một lớp đường trắng. Cách ăn này là học theo lớp da vịt quay Bắc Kinh, ăn vào... cũng tạm ổn.
Phần thịt nạc thì xào chung với đậu Hà Lan.
Để xử lý hết chỗ thịt bò và thịt heo, Chử Diệc An bận rộn suốt trong phòng.
Đúng lúc ấy, bên ngoài khu nhà vang lên tiếng xe.
Chử Diệc An ngừng tay, bước tới nhìn ra ngoài, thấy ba chiếc xe màu đen chạy vào từ cổng.
Ba chiếc xe đỗ lại bên đường dưới lầu. Từ trong xe bước ra hơn mười người, ai nấy đều mặc kín từ đầu đến chân, đầu trùm kín mít. Trong tay mỗi người đều cầm một thanh sắt dài, rồi nhanh chóng chạy về phía tòa nhà đối diện.
“Rầm! Rầm!” Cửa chính của tòa nhà đối diện bị đập tung.
Hơn mười người xông thẳng vào trong, ngay sau đó là tiếng hét thảm và tiếng cầu cứu vang lên từ tầng một.
Cướp! Côn đồ có vũ trang!
Chử Diệc An vặn tắt bếp ga, lặng lẽ nhìn qua khe cửa sổ. Góc nhìn bị che khuất bởi công trình đối diện, cô chỉ thấy loáng thoáng bóng người lướt qua.
Đám người kia cướp sạch nhiều căn hộ trong tòa nhà đối diện, ôm theo không ít lương thực và thuốc men rồi rút đi ngay sau đó.
[Cướp kìa, trời ơi! Cướp đột nhập tận nhà luôn!】
[Còn pháp luật gì nữa không? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ sau này khi dịch bệnh qua đi sẽ bị xử lý sao?】
Trong nhóm chat chung của khu dân cư, những người chưa bị cướp vừa hoảng hốt vừa giận dữ, thi nhau mắng nhiếc bọn côn đồ.
[Trời ơi, đáng sợ thật. Chúng vừa cướp ngay dưới lầu nhà tôi, suýt nữa là đến lượt nhà tôi rồi.】
[Bọn đó từ đâu đến vậy? Đã cướp bao nhiêu căn nhà?】
[Tòa 2 bị cướp đến tận tầng 3, tức là khoảng 9 căn hộ bị cướp.】
Có người trong cuộc lên tiếng:
[Không rõ bọn chúng từ đâu xuất hiện, xe thì tháo hết biển số, người cũng bịt kín. Vào nhà là cướp, ai chống cự thì bị đánh.
Hiện có mấy người bị thương nặng, toàn bộ lương thực và thuốc men đều bị lấy sạch.
Tôi đề nghị mọi người nếu có dư đồ ăn hoặc thuốc, có thể quyên góp một chút giúp các gia đình ấy vượt qua khó khăn.】
Ngay khi lời này vừa đăng, nhóm chat lập tức im bặt.
Bây giờ ai nấy đều sống tằn tiện từng bữa, làm gì còn dư dả gì để chia cho người khác? Có đồ ăn để cầm cự đã là may lắm rồi.
Người kia tiếp tục kêu gọi một lúc lâu, sau đó mấy hộ bị cướp trong tòa 2 cũng lên tiếng cầu cứu. Có người đăng ảnh mình bị đánh bầm tím, có người gửi ảnh ông bà hoặc trẻ con trong nhà.
Ai cũng có nỗi khổ riêng, khiến người ta không khỏi mủi lòng.
Chử Diệc An cũng rất thương cảm nhưng cô không dám tặng đồ, càng không dám để lộ chuyện mình vẫn còn dư dả lương thực.
[Tôi còn một túi gạo, có thể chia ra một ít.】
[Nhà tôi còn hai gói mì sợi.】
[Có ai cần nước ngọt không? Tôi chia được hai chai, tuy ít nhưng mong có thể giúp phần nào...】
Lác đác vài nhà lên tiếng.
[Tốt quá, cảm ơn mọi người. Ai muốn giúp thì liên hệ riêng với tôi, đặt đồ ở trước cửa là được. Mấy nhà bị nạn sẽ chia đều.】
Nhóm chat trở nên sôi nổi hẳn.
Chử Diệc An đọc tin nhắn trong nhóm, cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Cô đóng chặt cửa sổ, bật bếp lại, tiếp tục nấu nốt bữa tối còn dang dở.
Hôm nay ăn cơm với tóp mỡ tẩm đường trắng và thịt nạc xào đậu Hà Lan.
Cô bưng cơm và thức ăn sang gõ cửa căn hộ đối diện. Lần này Lục Thanh Uyên mở cửa nhanh hơn lần trước một chút.
Câu đầu tiên anh nói là:
“Đừng đưa gì cho bất kỳ ai.”
Chử Diệc An sững người.
Vậy giờ cô đang làm cái gì đây?
“Nhóm chat đó chỉ đọc thôi. Đừng nói gì, đừng tặng, cũng đừng đổi đồ gì cả. Còn cả máy bay không người lái của cô, cũng đừng cho bay ra ngoài nữa.”
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Uyên nói với cô nhiều đến vậy. Ý chính rất rõ: Đừng để người khác chú ý tới, giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.
“À… được.”
Chử Diệc An gật đầu.
Có lẽ vì Lục Thanh Uyên từng sống sót qua vòng chơi trước, cô rất tin vào lời anh.
Anh thấy cô đồng ý thì đưa tay nhận lấy cơm, rồi nói:
“Cô đứng đây chờ một chút.”
Chờ gì nhỉ?
Chử Diệc An đứng yên, thấy anh quay vào nhà rồi trở ra chỉ nửa phút sau, trong tay cầm theo một thanh sắt lớn không rõ lấy từ đâu.
Cô đi theo anh đến chỗ thang máy đang đóng chặt.
Liếc nhìn thang máy, rồi lại nhìn thanh sắt trong tay anh, Chử Diệc An lập tức hiểu anh muốn làm gì.
“Thầy Lục, chờ chút.”
Cô quay về phòng, lấy ra hai đôi găng tay y tế mới tinh, tự đeo một đôi rồi đưa đôi còn lại cho Lục Thanh Uyên.
Anh hơi bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy và đeo vào, chỉnh lại khẩu trang, sau đó dùng thanh sắt cạy cửa thang máy. Bên ngoài là khoảng trống, thang máy đang kẹt ở tầng 7 hoặc tầng 8.
Lục Thanh Uyên cúi nhìn xuống, rồi cố định thanh sắt vào khe, để dù có khôi phục điện thì thang máy cũng không thể hoạt động trở lại.
Xong việc, anh quay vào phòng lấy thêm hai thanh sắt giống nhau, dùng dây thừng khóa chặt cánh cửa thang bộ của tầng này.
Giờ thì cả tầng gần như trở thành khu vực độc lập, gần như không ai vào được, cảm giác an toàn lập tức tăng vọt.
Chử Diệc An thấy yên tâm hơn, nhưng với vài nhà khác, chuyện lại không đơn giản như vậy.
Đêm hôm đó.
Trong màn đêm tối mịt không ánh đèn, một tiếng thét chói tai vang lên, đánh thức cả khu nhà.
“Cướp! Có người cướp!”
“Làm gì vậy? Đừng lấy đồ của tôi!”
“Khốn kiếp, ông liều với bọn mày!”
“Có ai không? Làm ơn giúp tôi với…”
Tiếng la hét có cả nam lẫn nữ, đau đớn tuyệt vọng. Trong từng tiếng kêu gào, tiếng khóc, cướp bóc vẫn tiếp tục. Những người hàng xóm từng giúp nhau hồi chiều, giờ không ai dám ra tay can thiệp.
Phải rất lâu sau, mọi âm thanh trong tòa nhà mới dần tắt.
Chỉ còn lại vài tiếng nức nở theo gió lạnh vang vọng khắp nơi, cả khu dân cư chìm vào yên lặng. Một lúc lâu sau, trong nhóm chat mới có người đăng tin:
【Gia đình quyên góp đồ chiều nay đã bị cướp.】
Không nghe thấy tiếng người rời đi, cũng chẳng có chiếc xe nào chạy ra ngoài.
Chuyện này là do người trong khu gây ra.
Nghĩ đến đây, Chử Diệc An cảm thấy sống lưng lạnh toát.