Hai tin nhắn riêng còn lại cũng hỏi cùng một việc, đều là xin thuốc.
Thuốc thì đúng là có.
Nhưng nếu đưa cho họ, liệu có khiến nhiều người khác cũng bắt đầu tìm đến xin thuốc?
Liệu có bị cho là "giàu có lộ liễu"?
Lúc ấy ai nấy đều tìm đến mua bán, lôi đạo đức ra để ép buộc, thậm chí làm ra chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng thì sao?
Nguyên tắc của Chử Diệc An là có thể giúp người, nhưng phải trong điều kiện không gây nguy hại đến bản thân. Cô trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi từ chối bọn họ.
【Xin lỗi, lúc đó tôi cũng không mua được thuốc. Nhà bạn còn dung dịch sát khuẩn không? Nhà tôi sắp hết rồi, máy bay không người lái chỉ bay ra ngoài được vài lần là cùng.】
Cô lại gửi tin nhắn đi. Hai người kia thì biệt vô âm tín, còn một người lại đáp lại không còn lễ độ như trước nữa, trút hết cơn giận lên đầu cô, một người xa lạ chưa từng gặp mặt, chửi rủa vô cùng khó nghe.
Chính điều đó càng khiến cô thêm tin rằng quyết định từ chối vừa rồi là đúng đắn.
Ngay khi cô định đặt điện thoại xuống thì bỗng có một người gửi lời mời kết bạn.
Chử Diệc An vốn không định đồng ý, nhưng vừa liếc thấy dòng lời nhắn ghi “Đối diện, Lục…”
Lục… Lục Khanh Uyên?
Chử Diệc An phản xạ nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt của mình, rồi nhấn đồng ý.
Rất nhanh, phía đối diện gửi đến một tin nhắn:
【Đừng cho máy bay không người lái ra ngoài nữa, như vậy dễ bị để ý.】
Chử Diệc An ngẩn người nhìn dòng chữ ấy.
Anh… đang nhắc nhở cô sao?
Nhưng đúng thật, mới mấy ngày đã có ba người hỏi xin thuốc. Cô chỉ là một cô gái, tuy không đến mức yếu đuối không nhấc nổi con gà nhưng cũng chẳng thể mạnh bằng đàn ông trưởng thành. Hơn nữa còn tích trữ rất nhiều vật tư, nếu để lộ ra, sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt đây?
Khi mạng sống bị đe dọa, con người sẽ không còn tuân theo quy tắc nữa. Kẻ vừa mới đáng thương van xin giúp đỡ ở giây trước, giây sau đã có thể quay lại tấn công.
Nghĩ đến đó, cô thầm mừng vì mình đã không nói rằng trong nhà có thuốc.
【Cảm ơn.】
Cô nhắn lại cho bên kia.
【Ừm.】
Vẫn là kiểu đáp lạnh lùng như trước, nhưng... hình như mối quan hệ đã "phá băng" rồi thì phải?
Xem ra mấy bữa cơm vừa rồi không phí công rồi!
Chiều hôm đó.
Chử Diệc An bỗng nghe thấy từ tòa nhà đối diện vang lên tiếng gào thét thảm thiết, sau đó là tiếng khóc bi thương đến xé ruột gan.
Có người chết.
Là một hộ dân ở phía đối diện.
Điều này khiến bầu không khí vốn đã ngột ngạt trong khu dân cư lại càng thêm nặng nề. Trong không khí tràn ngập nỗi buồn, tuyệt vọng và cả virus.
Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu.
Giống như trong video cô xem hôm qua người bị nhiễm bệnh, nếu không có thuốc, nhiều lắm cũng chỉ cầm cự được đến ngày thứ năm. Trong khu này, không ít người đã nhiễm bệnh từ vài ngày trước, chỉ một đêm đã có ba bốn người chết.
Thế nhưng... họ thậm chí còn không gọi được một chiếc xe thu dọn xác.
Chính xác hơn là, kể từ sau vụ chiếc xe nhỏ đâm vào gốc cây hôm qua, không còn một chiếc xe nào đến thu xác nữa.
Xác chết đành phải để nguyên trong nhà.
Giữa mùa hè oi bức, thi thể lại có dịch nhầy, rất nhanh bắt đầu phân hủy. Mùi tử thi thối rữa lan khắp căn nhà, người thân sống cùng với người chết không còn thời gian để đau buồn, điều họ cảm nhận rõ nhất lúc này chính là… tuyệt vọng.
Bởi vì… họ cũng đã nhiễm bệnh.
Những gia đình từng liều mình xông ra ngoài không ai quay về. Thông tin từ bên ngoài qua điện thoại thì nhiều vô kể, đúng sai khó phân.
Cư dân trong khu dần rơi vào hoảng loạn tột độ, đặc biệt là những nhà có người bệnh hoặc chính họ đã nhiễm virus, không thể tiếp tục ngồi chờ chết nữa. Họ chọn cách đánh liều ra ngoài.
Như những con thú bị nhốt quá lâu, bọn họ gào rú giữa màn đêm, lái xe điên cuồng lao ra khỏi khu dân cư.
Điều đáng nói là lần trước có người canh cổng, lần này khi cổng lớn bị đâm mở toang lại không có ai ra ngăn cản.
Cánh cổng bị đâm gãy cứ thế đong đưa suốt cả đêm trong gió.
Ngày thứ tám của trò chơi.
Lại có người rời khỏi khu dân cư.
Nhưng những người này đi từ sáng, đến trưa lại trở về.
Chử Diệc An đứng trên tầng nhìn thấy họ xách túi lớn túi nhỏ quay về, chắc là đã mua được gì đó bên ngoài. Nhóm chat của cư dân cũng lập tức náo nhiệt.
【Bên ngoài tình hình thế nào vậy?】
【Mấy nhà đi ra ngoài kể cho mọi người với.】
…
Cả nhóm toàn là tin nhắn hỏi han.
【Trên đường không có mấy người, ai cũng tập trung ở siêu thị, trung tâm thương mại, hiệu thuốc.】
【Không mua được thuốc gì cả, đồ ăn thì khó mua lắm. Đi cả buổi mới kiếm được chút ít, mà giá đắt kinh khủng, gấp mười mấy hai mươi lần bình thường…】
【Bên ngoài rất hỗn loạn, nếu thật sự muốn đi thì khuyên mọi người đừng đi lẻ, phải có đồng đội.】
Thông tin "mua được đồ" lan truyền khiến những người đang hoảng loạn như nhìn thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm.
Buổi chiều có thêm nhiều người ra ngoài theo nhóm, đến tối mới về. Lần này khá nhiều người mang đồ về, cả nhóm chat đang bàn tán sôi nổi chuyện mai ai đi.
Ngày thứ chín.
Lại có thêm người rời khu.
Nhưng lần này quy mô đoàn xe lớn hơn trước rất nhiều, nghĩa là số người ra ngoài mua sắm cũng nhiều hơn.
Khi mọi người, bao gồm cả Chử Diệc An, đều nghĩ sẽ ngày càng có nhiều người ra ngoài hơn, thì đến chiều số người ra ngoài bất ngờ giảm mạnh.
Bởi vì những người ra ngoài hôm qua... đã bị lây bệnh.
Hôm qua còn vui, hôm nay đã là thảm kịch.
Thức ăn còn có thể mua, nhưng thuốc hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng.
Có những nhà chỉ ăn cơm trắng cũng có thể cầm cự nửa tháng. Nhưng nếu dính bệnh này, không có thuốc thì không qua nổi năm ngày.
Người hôm qua còn bàn nhau ra ngoài mua sắm, hôm nay đã đi từng nhà hỏi có ai còn thuốc hạ sốt hay không. Chử Diệc An lại nhận được tin nhắn hỏi mua thuốc, nhưng cô chỉ có thể đáp lại một tiếng "xin lỗi".
Chỉ ra ngoài một chuyến mà đã nhiễm virus, đủ thấy loại bệnh này đáng sợ đến mức nào.
Thuốc cô có phải để dành, đề phòng lỡ chẳng may bản thân bị nhiễm.
Càng lúc càng cảm thấy mấy viên thuốc ấy quý giá vô cùng, Chử Diệc An dứt khoát gom hết thuốc hạ sốt lại, bỏ vào trong Bách Bảo Hạp.
Cùng lúc đó, cô cũng nhìn lại lượng đồ ăn đang có:
Gạo: 20 cân, còn khoảng 12 cân;
Mì khô 5 cân, còn 2 túi to;
Trái cây: 5 quả táo, 3 quả lê, 6 quả quýt;
Rau củ: 4 cân khoai tây (8 củ), 1 cân đậu Hà Lan, 1 quả bí đao (2 cân), mộc nhĩ khô 1 gói (200g), nấm hương khô nửa cân, 4 quả ớt chuông đỏ;
Thịt: 1 cân thịt bò, 4 cân thịt heo, 3 cái đùi gà (3 cân), 0.5 cân tôm bóc vỏ;
Dưa muối: 4 hũ;
Đồ ăn vặt: … bị ăn sạch rồi!
Chử Diệc An cẩn thận tính toán, kể cả có chia phần bữa trưa sang nhà đối diện, thì chỗ này vẫn đủ ăn khoảng mười ngày nữa. Đặc biệt là gạo với mì, cực kỳ chắc bụng.
Ngoài ra, cô còn tích trữ mì gói, cơm ăn liền, đồ hộp, socola, thanh năng lượng và bánh quy nén.
Đây là đồ cô để dành… lúc sau đi tìm thuốc đặc trị sẽ mang theo ăn đường.
Kiểm lại toàn bộ vật tư một lần nữa, cô rất chắc chắn mình sẽ không chết đói.
Không chỉ vậy, cô còn tìm thấy trong góc tủ lạnh một túi lớn đồ đông lạnh gồm: dạ dày bò, cổ vịt, thịt bò ba chỉ, xúc xích… Toàn là hàng mua để ăn lẩu! Chỉ vì lần trước thấy người nhiễm bệnh nôn trong quán lẩu mà mất hứng, ném đại vào góc tủ rồi quên mất.