Ọeee!

Thật quá ghê tởm.

Chử Diệc An đang ăn cơm lập tức mất luôn cả khẩu vị, trong nhóm chat cũng bùng nổ như vỡ tổ, mọi người thi nhau hỏi rốt cuộc chuyện đó có thật hay không.

Tuy nhiên khi cuộc thảo luận còn chưa ngã ngũ, video kia đã bị chặn, không thể xem tiếp được nữa.

Chử Diệc An nghiêng về khả năng sáu phần là thật, bốn phần là giả.

Bởi vì hiện tại, quả thực vẫn chưa có thuốc đặc trị. Theo gợi ý trong trò chơi, thuốc đặc trị phải đợi đến sau ngày thứ 20 kể từ khi dịch bệnh bùng phát mới xuất hiện.

Trong đó có hai thông tin quan trọng:

Thứ nhất, dịch bệnh bùng phát trên toàn thế giới nên hiện giờ ai cũng chỉ có thể tự lo cho mình, không thể trông mong vào sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Thứ hai, dịch bệnh không có cách điều trị nhưng thuốc hạ sốt có thể kéo dài thời gian.

Nếu điều đó là thật thì đúng là tin cực kỳ tốt với cô. Dù sao ngay từ khi mới vào game, cô đã tích trữ không ít thuốc hạ sốt.

Cô vội vàng kiểm kê lại kho thuốc của mình:

Thuốc hạ sốt: 50 hộp, mỗi hộp 24 viên, tổng cộng 1.200 viên.

Kháng sinh: 35 hộp, có loại 12 viên, có loại 24 viên, tổng cộng 648 viên.

Khẩu trang: 189 cái (đã dùng 11 cái).

Đồ bảo hộ y tế: 30 bộ.

Găng tay: 50 đôi.

Còn lọ bột axit amin kia thì thuộc dạng thực phẩm chức năng, không tính vào thuốc. Tính sơ qua, lượng thuốc cô tích trữ thực sự đã rất đầy đủ.

Ngày thứ bảy trong game, hai hộ gia đình trước đó chạy ra ngoài vẫn chưa quay về.

Chử Diệc An tính lại thời gian, mong chờ mở Bách Bảo Hạp một lần nữa.

【Một bát cá nóc kho thơm ngon vô cùng】 

【Chú thích: sẽ bị thu hồi sau khi vòng chơi này kết thúc.】
【Lời vật phẩm: Một bát cá nóc không có độc, là giấc mộng mĩ thực của mọi kẻ phàm ăn. May mắn ghê, thứ này mà cũng bị bạn rút trúng.】

Rút được đồ ăn… cũng coi như là may mắn đi.

Chử Diệc An tự an ủi mình với tinh thần AQ, thứ này ít ra còn hữu dụng hơn một bịch giấy vệ sinh.

(AQ - Adversity Quotient :chỉ số đo khả năng quản lý và đối phó với nghịch cảnh, khó khăn, stress, còn được gọi là chỉ số vượt khó)

Cô mang bát cá đến nhà bếp, chuẩn bị ăn trưa hôm nay.

Có món cá kho, trưa nay cô chỉ đơn giản làm thêm một đĩa khoai tây chua cay xào sợi. Kèm theo hai bát cơm trắng đầy, vẫn như thường lệ, cô mang một bát đến trước cửa phòng Lục Khanh Uyên.

Trong khi cô ăn ngon uống đủ nhờ tích trữ tốt thì nhiều người trong khu dân cư đang sống rất khổ sở.

【Nhà ai còn muối không? Nhà tôi hết sạch rồi.】
【Tôi đã ăn ba bữa cháo trắng liên tiếp rồi, tôi phải ra ngoài mua đồ, có ai đi cùng không?】
【Đúng vậy, sắp chết đói đến nơi rồi.】
【Nhà ai có thức ăn dư không, bán cho tôi một ít, có trả tiền đàng hoàng!】
...

Trong nhóm có không ít người hỏi mua đồ, nhưng bây giờ gần như không ai chịu bán thực phẩm hay thuốc men, những thứ thiết yếu cả.

Chử Diệc An bật TV, kênh tin tức chỉ còn phát thanh, có tiếng mà không có hình ảnh người.

Kiểu phát sóng tin tức mới à?

Cô còn đang thấy kỳ quái thì đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng va chạm dữ dội, sau đó là tiếng nổ rền.

Chuyện gì vậy?

Chử Diệc An giật nảy mình, bỏ dở bát cơm lao đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy tòa nhà đối diện đang bốc khói đen cuồn cuộn.

Tin tức trong nhóm chat rất nhanh được cập nhật:
【Tai nạn xe, xảy ra tai nạn xe rồi! (ảnh)(ảnh)】

Ảnh được chụp từ tầng cao của tòa nhà đối diện.

Trên ảnh, một chiếc xe đâm vào gốc cây bên đường. Khói đen và cây cối che khuất phần lớn cảnh tượng, khiến người ta không nhìn rõ bên trong có gì.

Chử Diệc An nhớ đến chiếc drone của mình, lập tức điều khiển nó bay ra ngoài.

Rất nhanh, máy bay không người lái đã bay đến hiện trường.

Trên đường có rất nhiều xe đỗ, mặt đường đầy rác rưởi không ai quét dọn. Cửa các siêu thị bên đường đều đóng chặt, không chỉ siêu thị mà cả những cửa hàng khác cũng không mở, chẳng có lấy một bóng người.

Chử Diệc An điều khiển thiết bị bay dò xét trên đường, rồi tiến đến gần chiếc xe đang bốc khói.

Đó là một chiếc xe tải nhỏ, đầu xe màu đen, phía sau được che kín bằng bạt trắng. Cô lập tức nhận ra đó là chiếc xe tải vẫn thường xuyên chở vật tư ra vào mấy ngày nay.

Cô vội điều khiển drone đến gần, thấy cửa xe đã mở, tài xế không thấy đâu.

Sau đó, cô điều khiển thiết bị bay vòng ra sau xe, khi thấy rõ bên trong, đồng tử cô co rút mạnh.

Đó không phải hàng hóa, mà là xác chết!

Không còn túi đựng thi thể nữa, họ ném xác thẳng vào thùng xe. Những thi thể kia xếp chồng lên nhau từng lớp, dịch vàng nhầy nhụa chảy từ làn da đã cứng đờ, men theo vách kim loại chảy xuống mặt đường. Đôi mắt xám xịt, vô hồn của thi thể trừng trừng nhìn về phía máy bay không người lái.

Qua màn hình điện thoại, tay Chử Diệc An run lên.

Cô không dám nhìn tiếp, lập tức điều khiển drone bay về.

Quá kinh khủng.

Drone bay về đậu ngoài cửa sổ, cô cũng không dám mang nó vào ngay. Phải đeo khẩu trang và găng tay y tế, xịt sát khuẩn rồi mới thu lại thiết bị.

Vừa làm xong, nhóm chat đã nổ tung.

【Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Người vừa điều khiển drone, nói gì đi chứ.】
【Tôi gọi cảnh sát rồi, bận máy, không gọi được.】
【Tôi gọi được rồi, họ nói phải nửa tiếng nữa mới tới được. Haiz, đến thời khắc quan trọng thì chẳng dựa vào ai được, tiền thuế tôi đóng coi như bỏ đi.】
【Mọi người đừng trách nữa, bây giờ đồn cảnh sát cũng mệt rồi. Nghe nói gần như toàn bộ cảnh sát đều nhiễm bệnh, trong đồn còn khỏe mạnh chắc đếm trên đầu ngón tay. Cháu tôi làm cảnh sát, mấy hôm trước tôi bảo nó đừng đi làm nữa mà nó không chịu, giờ nhiễm rồi, bệnh viện cũng không nhận, cả nhà đang khóc bên giường nó đây...】

Cả nhóm rơi vào im lặng.

【Vừa nãy có người dùng drone đi thám thính đúng không?】
【Đúng vậy, ngoài đó giờ sao rồi?】

Chử Diệc An nhìn những dòng hỏi han, sau bao ngày lặn im trong nhóm, rốt cuộc cũng lên tiếng.

【Drone là của tôi, xe bị đâm vào một gốc cây lớn. Đầu xe bẹp dúm, có lẽ hỏng hoàn toàn. Nhưng cửa xe đã mở, tài xế chắc không sao.】

Cô gửi đoạn tin này, lập tức nhận được thêm nhiều câu hỏi.

【Tài xế ổn thật chứ?】
【Giờ mà còn lái xe ra ngoài, cũng to gan thật.】
【Chiếc xe đó là loại vẫn chở đồ ra ngoài mấy hôm nay đúng không? Trong đó chở cái gì vậy?】

Không chỉ mình cô để ý đến chiếc xe tải kia.

【Trong đó chở đầy xác chết.】

Chử Diệc An nhắn tin lên và tag từng người vừa nói đã liên lạc được với cảnh sát:
【Bảo họ đừng tới nữa. Nếu không có đồ bảo hộ nghiêm ngặt, cảnh sát đến đó sẽ rất dễ bị lây nhiễm.】

【Được được được, tôi báo lại ngay.】

Chử Diệc An thấy vậy, định đặt điện thoại xuống, thì đột nhiên có rất nhiều người lạ thêm cô làm bạn bè.

【Tòa 2 phòng 306: Xin chào, xin lỗi đã làm phiền, không biết bạn có thuốc hạ sốt không? Nếu có, bạn có thể bán cho tôi một ít được không? Vợ tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi sẵn sàng trả giá cao!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play