Chử Diệc An bưng một phần ra ngoài, đứng trước cửa phòng Lục Khanh Uyên gõ nhẹ.
Không ai trả lời.
“Cảm ơn anh chuyện hôm nay nhé, mì tôi để trước cửa, tự ra lấy đi.”
Chử Diệc An đứng trước cửa gọi lớn một tiếng, sau đó quay lại phòng mình lo việc riêng.
Vừa ăn cơm, vừa xem thời sự.
Vừa bật tivi lên, bên trong đã là bản tin về dịch bệnh.
[Tin tức truyền hình]
Các triệu chứng ban đầu của dịch bệnh truyền nhiễm bao gồm sốt, ho, nôn mửa, da xuất hiện phát ban đỏ. Ở giai đoạn sau, người bệnh sẽ sốt cao kèm co giật toàn thân, cơ thể tiết ra dịch nhầy màu vàng. Hiện tại, cơ sở y tế chỉ tiếp nhận bệnh nhân nặng, đề nghị tất cả bệnh nhân nhẹ tự cách ly tại nhà.
Dịch bệnh lần này có thể lây truyền qua đường hô hấp, tiếp xúc thân mật và khí dung. Trong thời gian tới, đề nghị người dân hạn chế ra ngoài khi không cần thiết, rửa tay thường xuyên, giữ cho không gian thông thoáng…
Chử Diệc An vừa húp mì vừa xem truyền hình.
Bỗng nhiên cô để ý thấy trên cổ người dẫn chương trình xuất hiện những nốt đỏ nhỏ mọc lên một cách vô cớ. Tin tức đột ngột bị cắt ngang chuyển sang quảng cáo. Hai phút sau trở lại sóng, đã đổi sang một người dẫn mới.
Người này còn rất trẻ, trong mắt mang chút sợ hãi, đọc tin có phần lúng túng.
Ngày thứ sáu trong game.
Chiếc xe hứa hẹn chở nhu yếu phẩm vẫn chưa tới, group cư dân trong khu bắt đầu rối tung lên.
【Bệnh viện không cho gửi đồ, thuốc cũng không mua được, chẳng lẽ muốn kéo dài để bệnh nặng thêm sao?】
【Vật tư sinh hoạt mà bên phòng dịch hứa đâu rồi? Nhà tôi hết sạch đồ ăn, hôm trước đi mua gạo bị chặn lại, giờ muốn chết đói cả nhà chắc?】
【Đặt hàng qua người quen thì đắt lòi mắt! Gạo, dầu, muối tăng giá gấp đôi.】
【Đừng nói nữa, bạn tôi bảo ngoài kia siêu thị bị cướp sạch rồi. Không chỉ đồ ăn, khẩu trang giờ mới là thứ hiếm nhất. Một cái lên đến ba chục đồng còn chẳng mua được.】
【Ai có thuốc hạ sốt không? Bán tôi chút được không? Nhà có trẻ nhỏ sốt cao, bệnh viện không cho đi, sốt mãi không hạ.】
【Tôi cũng muốn mua vài cái khẩu trang, ai còn không? Trả đúng giá thị trường luôn.】
【…】
Trong nhóm đã bắt đầu có người trao đổi vật tư. Chử Diệc An không tham gia. Vì cô biết, nếu để người khác thấy mình có nhiều, sẽ bị nhắm đến.
Cô vẫn luôn chú ý đến cổng khu nhà dưới lầu. Rất lâu mới có một chiếc xe đi qua. Đều là xe tải nhỏ, bốn phía và cả phía trên đều được phủ bạt kín.
Bên trong chở gì vậy?
Là đồ tiếp tế sinh hoạt sao?
Đáng tiếc chẳng chiếc nào vào được khu của họ.
Gã xui xẻo đối diện, Lục Khanh Uyên chắc hôm nay lại chẳng có gì ăn.
Chử Diệc An quay người, đong thêm một hộp gạo vào nồi cơm điện. May mà lúc đầu cô có tiền, không chuẩn bị thức ăn theo kiểu tiết kiệm một người ăn trong ba mươi ngày.
Hôm nay ăn cơm trắng.
Trong tủ lạnh còn hai cân thịt bò. Cô lấy một phần tư làm bò hầm cà chua.
Nấu xong, cô lấy riêng một chiếc tô to, múc vào hơn nửa phần cơm, sau đó chan một nửa phần bò hầm lên trên. Nước sốt đỏ thấm vào cơm, tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Ăn kèm vài lát cải bẹ cay giòn giòn tê tê, thật sự khiến người ta phát thèm.
Lý do cô làm một phần riêng cho hắn, là vì sáng nay lúc mở cửa, cô thấy chiếc bát trống được đặt ngay ngắn trước cửa.
Sợi mì hôm qua bị ăn sạch sẽ, bát còn được rửa sạch trả lại.
Cô bưng bát cơm đến gõ cửa đối diện thật mạnh: “Hôm nay cho anh ăn cơm đấy, để trước cửa rồi ha.”
Vừa mới quay về phòng sau khi đưa cơm xong, chợt nghe một tiếng va chạm cực lớn vang lên.
Trong khu dân cư, một chiếc xe đen phóng ra khỏi hầm gửi xe dưới đất, đến cổng khu thì chẳng hề giảm tốc. Nó tăng ga, tông vỡ cổng, lao thẳng ra ngoài.
Sau đó còn có hai xe nữa bám theo, cũng lao ra như điên.
Cư dân trong các tòa nhà đổ xô ra cửa sổ nhìn xuống. Chử Diệc An dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy dưới lầu loạn cả lên, người gác cổng mãi sau mới bò dậy nổi.
【Mẹ ơi, ai thế kia?!】
【Chạy ra ngoài là mấy nhà ở tòa 1 với 3, 4 đó. Nhà họ có người bị truyền nhiễm rồi, nghe nói người chảy nước vàng, sắp không qua khỏi.】
【Nghe bảo bệnh viện giờ không nhận thêm người nữa, có đi cũng vô ích.】
【Có ích hay không là chuyện khác, chẳng lẽ phải chờ chết ở nhà? Tin tức mấy hôm trước cứ nói sẽ kiểm soát, sao đến giờ lại càng tệ hơn? Ai biết có chuyện gì chứ!】
【Mọi người ơi, tôi phát hiện cái này nè! (link)】
…
Chử Diệc An đang lướt group thì thấy có người gửi một đường link.
Cô tò mò mở ra, là một đoạn video dài hai phút.
Trong video là một người toàn thân đen tuyền mặc đồ đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, hòa lẫn vào nền tối phía sau. Người đó bắt đầu lên tiếng, giọng nói rõ ràng đã qua xử lý biến âm.
【Trong lúc dịch bệnh hoành hành, mấy người thực sự nghĩ mình sẽ được cứu sao?】
【Có bao nhiêu thông tin họ không nói cho các người biết?】
【Dịch bệnh lần này không có thuốc đặc trị, cũng chẳng có ca chữa khỏi thành công nào cả. Bị nhiễm nghĩa là đợi chết. Thông thường, từ lúc bị lây nhiễm đến lúc chết chỉ mất bốn đến năm ngày.】
【Từ sốt cao, ho khan, cho đến khi da bắt đầu tiết ra dịch nhầy màu vàng, đây không chỉ là cảm cúm. Mà là cơ quan nội tạng bị hủy hoại toàn bộ. Khi da bắt đầu tiết ra chất nhầy, thì nội tạng đã bị tan chảy hoàn toàn rồi. Muốn ngăn quá trình này, chỉ có thể hạ nhiệt cho cơ thể từ bên trong càng sớm càng tốt.】
【Ibuprofen, Paracetamol có thể tạm thời giảm triệu chứng, nhưng chỉ là giảm nhẹ. Không thể chữa khỏi. Hết thuốc, hoặc người bệnh không chịu nổi nữa, thì chỉ còn đường chết.】
【Đây không phải dịch bệnh khu vực, cũng không phải toàn quốc, mà là toàn cầu. Ngay cả những hố chôn người chết do dịch bệnh cũng đã đầy tràn. Đây là sự trừng phạt từ tự nhiên, dành cho nhân loại vì sinh sôi vô độ, phát triển quá mức.】
【Chết đi thôi, tất cả!】
Giọng nói trong video ngày càng kích động, cuối cùng thậm chí mắng mỏ, nguyền rủa thẳng thừng. Nhưng điều đáng sợ hơn là ba tấm hình ở phần cuối.
Bức đầu tiên: Vô số người nhiễm bệnh nằm la liệt quanh bệnh viện và các con phố gần đó. Xe cứu thương, xe tang lễ ra vào liên tục. Nhân viên y tế thì dửng dưng, người cầu cứu thì tuyệt vọng, bệnh nhân bị bỏ rơi thì vô cảm… tất cả tạo thành bức tranh rợn người giữa sự sống và cái chết.
Bức thứ hai: Một bệnh nhân tử vong vì dịch. Bụng bị mổ phanh, nội tạng ngâm trong dịch nhầy.
Bức thứ ba: Một hố chôn to hơn cả sân bóng. Bên trong chất đầy xác người. Bốn xe xúc vẫn đang tiếp tục đẩy thêm thi thể vào. Những xác chết gần mép hố đã bắt đầu phân hủy, ruồi nhặng bu kín, tất cả hòa vào ánh hoàng hôn phía chân trời, tạo nên khung cảnh địa ngục trần gian.